Không Nói Nổi

Chương 12: Chương 12: Không nói nổi 12




Thẩm Kham Dư tự nhiên thấy trong bụng trống rỗng sợ là không đủ sức về nhà, cậu liền cầm áo bệnh viện mà y tá để sẵn khoác lên, chậm rãi xuống giường.

Y tá đi vào đổi thuốc cho người khác, thấy cậu đi ra ngoài gọi ngay: “Này, giường 19 cậu đi đâu vậy? Người nhà cậu bảo nằm yên đấy đợi đi, anh ta đi mua đồ ăn tối cho cậu rồi.”

Thẩm Kham Dư không biết y tá đang nói chuyện với ai, nhìn xung quanh thì thấy số giường của mình, mới ngây ngốc chỉ vào mình: “Tôi đó hả?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Kham Dư phì cười: “Chị ơi, chắc chị nhầm ai rồi đấy, không phải tôi đâu.”

“Gì? Phải không...” Y tá hơi nghi ngờ khi nghe cậu nói vậy.

“Phải mà, sao có thể là tôi được.” Thẩm Kham Dư khoác chặt áo bệnh nhân trên người, cười cười hỏi: “Chị ơi siêu thị trong bệnh viện nằm ở đâu vậy ạ?”

“Ở lầu một, đi thang máy xuống là cậu nhìn thấy ngay.”

“Được, cám ơn chị.”

- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---

Thẩm Kham Dư đến siêu thị mua một chén cháo ăn liền, nhìn thấy củ cải cậu phát thèm không chịu được nên cầm luôn một túi. Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân đưa cho cậu thêm một hộp súp: “Đây hàng khuyến mãi, tặng kèm.”

“Ồ, cám ơn cám ơn.” Không ngờ mình còn có thể thưởng thức một phần súp nóng hổi, Thẩm Kham Dư hưng phấn cầm lấy, ôm một đống đồ ăn nhanh đi vào nhà ăn của bệnh viện..

May là nhà ăn đặt nằm cạnh siêu thị, nếu không chắc cậu cũng chả có sức mà đi đến đây nữa.

Cậu rót nước nóng vào, chờ cho cháo nở đều liền lấy điện thoại ra gọi cho Khương Mặc.

Khương Mặc nghe điện thoại rất nhanh: “Alo?”

“Khương Mặc là anh mày, Thẩm Kham Dư.”

“ Điện thoại có lưu tên anh mà.”

“Ha ha ha.” Thẩm Kham Dư lúng túng cười, sờ sờ mũi nói: “Lâu rồi chúng ta không làm chuyện xấu, lúc này thử chơi một chút đi bây?”

“Gì?”

“Anh đang muốn điều tra một người quen cũ, dạo này nó rất hay làm mấy chuyện y như thằng trộm chó.” Thẩm Kham Dư khuấy khuấy cháo, bởi vì không có sức nên tay cứ run run: “Là bạn cùng phòng thời đại học của A Sênh, Lý Khuê.”

Khương Mặc nhạy bén hỏi: “Nó quấy rối bọn anh à?”

“Không phải, nó dai như đỉa cứ bám lấy A Sênh, anh muốn tát vô cái đầu nó ghê.” Thẩm Kham Dư kể đơn giản chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau đó nói: “Theo anh biết thì tên này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám phách lối đến tận của nhà anh chặn đường chắc chắn sau lưng có chỗ dựa.”

“À, để em đi điều tra xem.” Khương Mặc dừng lại giây lát hỏi: “Anh không thoải mái sao?”

“Hả? Đâu có?

“Sao em nghe anh nói chuyện như không có sức lực gì vậy, âm thanh cứ khàn khàn.”

Thẩm Kham Dư cười khà khà: “Là do tao đói mày ơi, anh mày đang làm tiệc lớn đây. Thôi nói trước nhiêu đây, mốt anh gọi lại sau.”

“Oke anh.”

Cúp điện thoại Thẩm Kham Dư bưng chén súp rong biển trứng gà hai tay run lẩy bẩy không ngừng, đổ không ít ra ngoài. Cậu đành thả chén súp lên bàn, lấy tay nghiêng nghiêng một chút cúi người húp một hớp súp nóng hầm hập. Đến khi dạ dày có chút ấm lên, cậu liền bỏ một nửa túi củ cải vào trong chén chào, trộn trộn lên, hơi vất vả mà húp từng miếng.

Thơm ghê ~ Ấm ghê.

- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---

Cố Ngôn Sênh trở lại phòng bệnh thì không thấy cậu đâu, anh nói chuyện với cô y tá xong mặt liền đen thui.

Ban nãy anh chạy đi nhờ mẹ Tống Lê nấu một phần cháo để mang đến cho cậu. Rõ ràng trước khi đi đã dặn y tá là đừng cho cậu ra ngoài, vậy mà cuối cùng cũng không để ý giúp.

Bị một người đàn ông đẹp trai mặt lạnh tanh quát, cô y tá uất ức khóc lên: “Cái này cũng không thể trách tôi. Bệnh nhân nói người anh căn dặn không phải cậu ta, còn nói tôi nhớ lộn rồi, tôi biết làm gì chứ?”

Cố Ngôn Sênh nhíu chặt lông mày: “Vậy cậu ta nói đi đâu, cô có biết không?”

“Cậu ta hỏi tôi siêu thị ở đâu, cậu ta muốn đi siêu thị.”

- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---

Cố Ngôn Sênh không tìm thấy cậu trong siêu thị ngược lại thì thấy cậu ở trong nhà ăn.

Anh đi đến, trong tay cầm hộp cháo giữ ấm nặng nề đạt lên bàn.

Thẩm Kham Dư sợ đến mức rớt cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng hồi lâu mới phát ra tiếng: “A... A Sênh?”

Cố Ngôn Sênh không chế cơn bực bội mà nói: “Cậu ăn cái gì vậy?”

“Em em em...” Thẩm Kham Dư cứ “em” một hồi cũng không biết nên nói sao với Cố Ngôn Sênh, cậu nuốt nước miếng một cái khó khăn đáp: “Sau này em không ăn nhiều như vậy nữa.... anh đừng nóng.”

“...” Cố Ngôn Sênh nhìn chén cháo không bằng một bàn tay cùng với chén súp và một túi củ cải nhỏ xíu, bực bội đến mức nổi gân xanh nhưng lại không mắng nổi.

Thẩm Kham Dư nhìn nhìn sắc mặt Cố Ngôn Sênh, e dè “trả giá” nói: “À thì... anh xem em ăn cũng gần hết rồi, anh có thể cho em ăn cho hết không? Lần sau em bảo đảm sẽ không ăn nhiều như vậy nữa đâu.”

“Không được.” Cố Ngôn Sênh lạnh giọng nói, anh đem hết đống đồ ăn đó vứt vào sọt rác.

“...” Thẩm Kham Dư cụp mắt xuống, ngơ ngẩn nghĩ anh ấy lạnh lùng với cậu ghê.

Cố Ngôn Sênh vứt rác xong thì quay về phía đối diện với cậu mà ngồi xuống, vặn bình giữ ấm lấy cháo ra cho cậu: “Ăn cái này đi.”

Thẩm Kham Dư ngước mắt nhìn lên, trông thấy trước mặt là một chén cháo gan heo thịt nạc, hạt cháo bung đều, còn có một lớp hành xanh tươi, mùi rất thơm nghi ngút khói trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Thẩm Kham Dư còn tưởng là đang mơ, hai mắt vì nóng mà ẩm ướt hồng lên mờ mịt nhìn Cố Ngôn Sênh, lúc này còn quên cả thở.

Cố Ngôn Sênh không nói gì mà cứ nhìn cậu.

Cả khuôn mặt cậu tái nhợt, ngoại trừ viên mắt đỏ hoe và đôi môi bị cắn nát thì chả có chút huyết sắc nào. Quần áo trên người quá rộng, cổ áo rũ xuông lộ ra cả xương quai xanh, cả người gầy gò đơn bạc.

Cậu đang còn bị bệnh nhưng sao cứ phải nổi nóng với cậu, rõ ràng anh luôn đối xử với những người bệnh khác rất kiên nhẫn. Có thể cậu đói bụng nên mới xuống lầu tìm đồ ăn, không có làm loạn, không có tự tiện, nhưng sao anh cứ luôn không có chút kiên nhẫn gì với cậu.

Cố Ngôn Sênh sờ sờ sống mũi thở dài, biểu tình cũng giãn ra: “Cậu bị bệnh, đừng ăn mấy cái kia. Cháo này là do tôi nhờ mẹ nấu cho cậu, ăn đi cho nóng.”

Câu nói của Cố Ngôn Sênh mang đến quá nhiều thông tin chấn động, đầu óc cậu ngưng trệ, hồi lâu vẫn bất động. Trong đầu cậu nãy ra suy nghĩ: Chẳng lẽ là bữa ăn cuối cùng à.

Cài này... sao có thể chứ.

Thẩm Kham Dư nở nụ cười khó coi, giọng khản đặc: “A Sênh... có phải anh... muốn ly hôn với em không?”

Cố Ngôn Sênh bất ngờ nhìn cậu.

Thẩm Kham Dư vẫn nở nụ cười, nhìn anh không chớp mắt, trong mắt như có chút ẩm ướt: “Anh có thể chờ thêm một chút không? Em biết là lần này em mang đến cho anh rất nhiều phiền phức, em sẽ thay đổi mà anh? Anh cho em một cơ hội nữa đi, em còn muốn,...còn muốn làm cho anh một vài chuyện.”

Cậu sốt ruột bạo gan nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh đang đặt trên bàn ăn, vô liêm sỉ nói: “A Sênh, anh cho em thêm một cơ hội đi? Sớm muộn gì cũng phải ly hôn, nhưng không cần phải gấp như vậy chứ. Muốn ly hôn là ly hôn ngay được.”

Cố Ngôn Sênh không hiểu sóng não của cậu lắm, có chút lơ mơ lát sau mới cứng rắn nói: “Ừ rồi, không ly hôn, cậu ăn cháo trước đi đã.”

Thẩm Kham Dư như tử tù nhận được lệnh ân xá thở ra một hơi, đôi môi cười đến tận mang tai làm cho mấy vết thương do bị cắn trước đó nứt ra, chảy cả máu. Cậu không thấy đau, chỉ cứ cười như một thằng ngu si tình: “Anh yên tâm, anh không ly hôn em cũng sẽ không làm cho anh phiền. Chuyện hôm nay là bất ngờ, sau này không như vậy nữa, không như vậy nữa đâu mà.”

Cố Ngôn Sênh bất dắc dĩ nói: “Câu lo ăn trước đi.”

“Em không ăn đâu.” Thẩm Kham Dư híp mắt lắc đầu “Em mới vừa ăn no xong, anh ăn đi A Sênh, anh cũng không nên không ăn gì. Em đi làm thủ tục xuất viện, rồi sẽ quay lại tìm anh... À hình như anh ứng tiền thuốc men cho em phải không? Bao nhiêu vậy để em trả lại cho anh...”

Cậu luyên thuyên nói phát hiện mặt Cố Ngôn Sênh đen sì, cậu kinh hãi mà in mồm, lẳng lặng nhìn anh.

Cố Ngôn Sênh mặt lạnh gõ tay trên bàn, ánh mắt sâu xa gằn từng chữ: “Tôi bảo cậu ăn.”

“... Dạ” Thẩm Kham Dư bị anh quát mà lạnh cả lưng, luýnh huýnh tay chân cầm lấy cái muỗng.

Tay cậu cứ luôn run run, đôi mắt cậu ướt nhẹp như chó con sáng lên, lộn xộn mà khen: “A Sênh, ngon quá đi! Gạo này là gạo gì vậy? Vừa thơm vừa ngọt? Sau này em sẽ mua cho anh và Điềm Điềm ăn!”

“...Gạo gì à?”' Cố Ngôn Sênh suy nghĩ: “Giống loại cậu hay mua thôi, chắc là do giống gạo Thái đều thơm.”

“Phải không? Sao em nấu lại không được thơm ngon như vậy, dì thật là giỏi!” Thẩm Kham Dư to mắt bắt đầu lảm nhảm. Mỗi khi cậu nấu cơm xong đều bỏ đi ra ngoài, cùng lắm chỉ nếm thử chút hương vị mà thôi.

Cậu giờ đây còn không nhớ rõ cơm nóng cùng với cháo có hương vị như thế nào, hóa ra lại thơm như vậy. Đúng là so với thức ăn nhanh ngon hơn rất nhiều.

Cố Ngôn Sênh nhìn cậu ăn chưa được mấy muỗng lại thả xuống, đem thố cháo đẩy đến trước mặt anh, sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy nhưng loại toát lên đầy vẻ hứng khởi: “Em ăn no rồi, đến phiên anh ăn á!”

Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Tôi không ăn.”

“Sao? A...à đúng, anh không ăn...” Thẩm Kham Dư đột nhiên phản ứng, nhanh chóng kéo hộp cháo về lại chỗ mình, ảo não muốn chặt đứt cái tay miệng cũng ngậm lại.

Làm sao A Sênh có thể ăn đồ ăn mà cậu đã ăn qua cơ chứ, muốn lấy lòng anh đến điên rồi sao.

Nhưng mà A Sênh có đói bụng không? Nếu như cậu không tham lam mà đưa A Sênh ăn trước thì tốt rồi.

Thẩm Kham Dư dập kín nắp hộp, e dè mà cười với Cố Ngôn Sênh: “Cái này... em mang về cho Điềm Điềm được không? Bé con nhà ta chưa từng được ăn loại cháo ngon như vậy. Anh còn chưa ăn cơm, bây giờ em về nấu cho anh. Hay là anh muốn ăn bên ngoài, để em đi mua cho?”

Cố Ngôn Sênh lắc đầu: “Tôi ăn rồi, cậu ăn no chưa?”

Anh không hiểu bấy nhiêu đó sao đã no rồi. Một miếng gan heo thịt nạc cũng không ăn, mấy miếng trứng vụn cũng không chạm qua, chỉ múc mấy muỗng cháo loãng có mấy cọng hành xắt nhỏ vậy mà ăn ngon đến mức mắt sáng rỡ ra giống như là ăn sơn hào hải vị.

Anh nghĩ là cậu không có sức lưc để ăn, tay cứ luôn run run, đầu toàn mồ hôi, vừa mệt vừa đau. Ngẫm lại thì lúc anh thấy cậu ở đây ăn cháo ăn liền, chắc cậu đã ở đây được một lúc rồi. Nhưng mà chén cháo lúc anh vứt đi còn dư rất nhiều, sợ là còn chưa có ăn được bao nhiêu.

“Lại ăn thêm đi, tôi...”

Cố Ngôn Sênh tính nói để anh đút cho cậu thế nhưng Thẩm Kham Dư đã chặn họng anh, trắng trợn nói dối: “A Sênh em no lắm rối á, ban nãy em còn ăn nhiều bánh quy, còn uống một hộp sữa bò, mấy món này no lâu lắm. Hơn nữa cháo này còn không đủ cho Điềm Điềm ăn, anh thương con như vậy, đồ ngon lại không cho con thử hả?”

Cố Ngôn Sênh bất đắc dĩ nói: “Con nó nhỏ như vậy, ăn được bao nhiêu?”

“Ăn được bao nhiêu thì ăn.” Thẩm Kham Dư hùng hồn đáp trả: “Nếu anh cứ như vậy em sẽ nói với con là cha nó không thương nó, không cho nó ăn đồ ngon, như vậy con sẽ ghét anh luôn.”

“... thôi được rồi” Cố Ngôn Sênh nói không lại cậu. Mới ban nãy đến sức ăn còn không có, sao giờ tràn đầy sức lực mà nói nhiều như thế không biết.

- ----------

**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**

Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.