Đông Hằng vừa mới từ hướng phòng vệ sinh đi ra đã nghe Saint lớn tiếng, vẻ mặt cậu tức giận vội vàng tắt điện thoại “Sao vậy, em đang ở quán vẫn nên nhỏ tiếng chút. Mau ăn đi, lát anh dẫn em đến một nơi.”
Saint nói “Anh, xin lỗiblát nữa em có việc rồi.”
Đông Hằng chống hai tay lên bàn nhìn cậu “Không phải đi ăn xong sẽ cùng anh đi chơi hết cả ngày nay sao, bây giờ lại...”
Saint nói “Em vẫn chưa nói hết, em còn muốn anh đi cùng.”
Đông Hằng thắc mắc “Hửm?”
Saint nói tiếp “Chú vừa gọi đến bảo ông nội nhớ em rồi, sẵn đây có dịp em cũng muốn gặp ông ấy. Đã lâu rồi em không được cùng ông ấy chậm rãi trò chuyện.”
Đông Hằng ngả người ra sau, sắc mặt thay đổi qua lo lắng, tựa lưng lên ghế “Phải đi gặp phụ huynh sao, anh vốn không có chuẩn bị chút tâm lý nào. Đến cả quà gặp mặt còn chẳng biết phải mua gì nữa.”
Saint nháy mắt, đưa tay vỗ vỗ ngực mình đảm bảo “Không phải vẫn còn em à, không sao cả.”
Hai người mua sắm chút đồ rồi lập tức lên đường đến nhà ông Nguyên. Đến nơi, Saint xuống trước nhấn chuông, nếu không ai ra mở thì cậu sẽ đi thẳng vào. Trong lúc Đông Hằng lấy đồ ở ghế sau thì một thanh niên tầm tuổi ra mở cửa.
Quản gia nói “Không ngờ cậu lại đến thật.”
Saint nói “Anh à, anh cũng ở đây.”
Đông Hằng đi lại gần, nghe cách xưng hô của hai người có chút gì đó kì lạ “Anh nhớ không nhầm, em là con một mà.”
Saint nói với Đông Hằng “Đây là anh Tuân, quản gia nhà em. Anh ấy còn là anh nuôi của em nữa.”
Nói rồi Saint khoác cánh tay Đông Hằng “Anh, đây chính là bạn trai em.”
Quản gia đưa tay ra “Chỉ là danh nghĩa người nhà thôi, cậu có thể xưng hô giống cậu Saint.”
Đông Hằng cũng vội đưa tay ra bắt tay với anh “Em là Đông Hằng, rất vui được gặp mặt.”
Quản gia Tuân không nói nhiều nữa, vội mời hai người vào nhà. Thường ngày nếu ở nhà ông Cảnh không có việc gì, người quản gia này sẽ đến nhà ông Nguyên cùng ông trò chuyện chơi cờ. Quản gia Tuân giống như sợi dây liên kết, là một phần không thể thiếu của nhà họ Hà.
Khi đi vào thì Saint tiện mắt nhìn quanh một lượt “Lúc trưa chú bảo em đến phụ dọn sân, xem ra không cần nữa rồi.”
Quản gia Tuân cười nói “Lúc nãy anh đến đã gọi người dọn dẹp rồi.”
Saint cũng vui vẻ “Ừm” một tiếng, đỡ phải vất vả một chút. Dù gì cũng là lần đầu tiên Đông Hằng đến đây, ấn tượng đẹp đẽ nên được ưu tiên.
Quản gia Tuân nói “Thỉnh thoảng vẫn có dọn dẹp một chút nhưng cũng đâu nhất thiết phải là người nhà đến phụ giúp. Mục đích của ông ấy chỉ là muốn gặp mặt vài người.”
Ba người vào đến phòng khách liền thấy ông Nguyên ngồi ngay ngắn trên ghế, trên tay đang cầm ly trà uống dở. Quản gia Tuân nói “Ông, cậu Saint đến rồi.”
Ông Nguyên ngẩng đầu “A, được rồi, đến là tốt.”
Đông Hằng phía sau lưng Saint xuất hiện khiến ông Nguyên có chút ngạc nhiên. Mặc dù ông chỉ bỗng nhíu mày một cái nhưng cử chỉ nho nhỏ đó cũng đã khiến Đông Hằng cực kì để tâm. Ấn tượng lần đầu gặp mặt, hẳn là không tốt.
Saint gọi ông “Ông, ông nội à, ông Nguyên.”
Ông Nguyên giật mình, đưa mắt nhìn qua Saint “Gọi gì gọi mãi.”
Saint tự nhiên đi lại, hướng ghế trống ngồi bên phải ông Nguyên “Ông cứ mãi suy nghĩ gì thế, gọi hoài không nghe.”
Ông Nguyên vẫn ậm ừ không trả lời, thoáng chốc vẫn lén nhìn người lạ trước mặt này “Nhưng cậu này là ai.”
Đông Hằng nghe đến lượt bản thân liền khẩn trương lên tiếng “Con là Đông Hằng, là...”
Saint suýt quên mất phải giới thiệu Đông Hằng “...Là bạn trai con, ông vẫn có ý kiến gì sao?”
Ông Nguyên nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, nhìn Đông Hằng một lúc rồi quay sang quản gia Tuân. Vẻ như ánh mắt cầu cứu “Ta muốn nói chuyện riêng với Saint.”
Quản gia Tuân nở nụ cười nhẹ, rồi nói với Đông Hằng “Tôi thay trà khác cho ông, cậu Đông Hằng giúp tôi một tay, được chứ?”
Đông Hằng vội gật đầu đồng ý. Quản gia Tuân không nhanh không chậm đi đến lấy ly trà ông Nguyên vừa uống hết đặt vào khay. Đông Hằng đi cùng quản gia ra sau nhà, lúc đi ngang còn nói nhỏ với Saint “Nghe lời.“. harry potter fanfic
Dù là nói nhỏ nhưng ngôi nhà vỏn vẹn bốn người này thì cả thảy bốn người đều nghe được. Saint nghe xong liền bặm nhẹ môi lại, gương mặt không đồng tình “Em vốn rất ngoan.”
Hai người rời đi thì Saint nhìn qua ông Nguyên “Ông muốn nói với con chuyện gì vậy?”
Ông Nguyên nói “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi.”
Saint ngẫm lại “Chắc là tầm khoảng nửa năm.”
Ông Nguyên lắc đầu, nhìn Saint thở dài một tiếng “Chỉ mới nửa năm?”
Saint nói “Đúng vậy, đối với con không quá lâu nhưng ông cũng đừng nghĩ đến chuyện con từ bỏ Đông Hằng.”
Ông Nguyên nói “Ta bảo con như thế lúc nào?”
Saint ngạc nhiên “Không phải ông không thích con quen bạn trai, còn nói gì mà con một...”
Ông Nguyên nói “Thì ra bấy lâu nay tránh né ít đến thăm ta là vì chuyện này.”
Saint giữ im lặng không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Bây giờ cậu chỉ đợi xem ông nội mình sẽ trả lời thế nào.
Ông Nguyên nói tiếp “Là do ta cho Tuân tìm hiểu người con qua lại lúc trước, cái tên đó không tốt lành gì. Lúc đó chỉ muốn tìm mọi cách để con chia tay tên đó, không nghĩ ra được gì nhiều cả.”
Saint nói “Chỉ vậy thôi?”
Ông Nguyên nói “Không phải là chỉ vậy đâu, thà là ta nói ra nhưng nếu lúc đó nói ra liệu con có tin không?”
Saint nghĩ lại thì đúng thật, lúc trước cậu gần như có niềm tin tuyệt đối vào tình yêu.
Cho dù không phải vậy, thời còn trẻ người non dạ, lời ông nội nói ra cậu sẽ xem như phiến diện. Nếu bây giờ ông ấy nói Đông Hằng như vậy, chắc chắc cậu vẫn sẽ không tin.
Ông Nguyên nói tiếp “Ý ta là hai đứa chỉ mới quen nửa năm, con đã ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Hiệu lực của câu nói thằng bé Đông Hằng thốt ra vốn không nhẹ ha.”
Quản gia Tuân lúc này bưng trà, cùng Đông Hằng bước ra ngoài. Nội dung cuộc trò chuyện vốn luôn nói về Đông Hằng, nhìn thấy anh bước ra hai người đột ngột im lặng. Không khí này khiến Đông Hằng cảm thấy không mấy khả quan, tâm trạng bỗng thêm phần hồi hộp.
Ông Nguyên nói với Saint “Được rồi, con đi nấu cơm đi.”
Saint bất mãn “Con đến làm khách mà.”
Ông Nguyên giọng tự nhiên “Rồi sao?”
Saint cũng chẳng chấp nhất nữa, đi thẳng một mạch vào bếp. Ông Nguyên quay lại nhìn quản gia xua tay “Con cũng đi giúp nó đi.”
Quản gia Tuân nghe rồi gật đầu, dù gì khẩu vị của ông Nguyên anh luôn là người rõ hơn ai hết. Bây giờ phòng khách chỉ còn lại Đông Hằng và ông Nguyên, anh lúng túng đứng một mình không biết phải làm gì, cơ thể gần như bất động.
Ông Nguyên nói “Ngồi đi.”
Saint lúc này đứng áp sát tường bên ngoài nghe lén, quản gia Tuân chỉ đứng đó nhìn cậu không nói gì. Saint vội kéo anh sang một bên “Anh đứng đó bị phát hiện biết phải làm sao, còn không mau nghe giúp em.”
Quản gia Tuân cười bất lực “Em còn không chuẩn bị thì sẽ không kịp bữa tối.”
Saint nói “Em mặc kệ, đói chút thì ăn thêm ngon.”
Đông Hằng đi lại rót trà cho ông rồi ngồi lại ví trí của Saint ban nãy. Ông Nguyên vẫn là mở lời trước “Con làm nghề gì?”
Saint lẩm bẩm “Rõ ràng đã điều tra ra từ trước rồi, bây giờ còn hỏi.”
Quản gia Tuân lắc đầu “Vẫn nên theo thứ tự mà.”
Đông Hằng nói “Hiện tại con đang làm bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện Đức Việt.”
Ông Nguyên gật gật đầu “Làm bác sĩ bận rộn nhỉ?”
Đông Hằng nói “Riêng lịch trình thì con nghĩ vẫn sẽ giống các nghề khác, riêng chỉ là có nhiều lúc khẩn cấp bị gọi thì phải lập tức vào bệnh viện. Vẫn là công việc kinh doanh như ông vất vả.”
Ông Nguyên thoáng cười “Nghĩ lại thì không biết tại sao lại có thể an tâm hưởng thụ như hôm nay. Con có hứng thú cùng ta kiếm tiền không, sẽ không quá khó.”
Đông Hằng thắc mắc “Dạ?”
Ông Nguyên nhắc đến kinh doanh, tâm trạng liền phấn khởi “Con sẽ không cần ngày ngày làm việc vất vả nữa, nằm ở nhà tài khoản vẫn tăng. Kiếm tiền từ nhiều nguồn vẫn lợi hơn mà.”
Saint đứng bên trong khó hiểu “Ông đây là muốn anh ấy đổi cả nghề à.”
Ông Nguyên thấy Đông Hằng không nói gì liền bật cười “Không sao không sao.”
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp “Con đã mua nhà mua xe chưa, dự định lúc nào sẽ qua kết hôn.”
Đông Hằng nói “Con vẫn chưa mua nhà riêng, xe thường ngày đi làm cũng là của ba mua cho.”
Ông Nguyên lắc đầu “Thế thì không được rồi.”
Đông Hằng nói “Nhà con thường xuyên chỉ có em gái, nếu con ở bên ngoài sẽ không ai chăm sóc nó.”
Ông Nguyên ngẫm một lúc “Nếu như là việc có thể làm trước thì vẫn nên chuẩn bị sớm chút. Cảm giác sẽ dễ chịu hơn khi mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.”
Đông Hằng đồng tình “Đến lúc kết hôn con sẽ mua ngay, chắc ông cũng biết làm ở Đức Việt lương không tệ.”
Ông Nguyên cười lớn, tự thấy tự hào cho bản thân “Haha, ta cũng có tài trợ cho bệnh viện, ở đâu ta cũng có phần.”
Ông Nguyên nhìn Đông Hằng, nhỏ giọng “Saint lúc trước từng qua lại với rất nhiều người, con không để ý à.”
Đông Hằng vừa mới ngạc nhiên thì phía sau có tiếng động. Saint từ trong bếp bước ra, tỏ vẻ tức giận “Ông không cần thì thầm như vậy, con vẫn nghe đó.”
Saint quay sang Đông Hằng thì thấy anh đang nhìn mình “Em nói em không như lời của ông vừa nãy, anh tin không?”
Đông Hằng nghiêm túc trả lời “Tin, chắc chắc phải tin.”
Ông Nguyên bật cười “Ta đùa chút thôi mà, nhưng con sao lại ra đây.”
Saint lắp bắp “Con... trong bếp thiếu nguyên liệu rồi, con đi mua thêm.”
Ông Nguyên biết thừa trong tủ luôn đầy ắp nguyên liệu “Không cần đâu, có bao nhiêu nấu bấy nhiêu. Nếu vẫn còn thiếu cứ bảo Tuân đi mua là được.”
Saint gãi gãi đầu, động tác cứng nhắc xoay người trở lại vào bếp. Ông Nguyên thừa biết cậu sẽ đứng nghe lén thì cố ý chọc ghẹo. Thấy Saint rời đi, ông liền nói “Vẫn là mong con dành nhiều thời gian cho cháu ta một chút.”
Đông Hằng nói “Ông không cần lo lắng, đại đa số thời gian rảnh của con đều là ở cùng với Saint, chỉ cần em ấy không bận.”