Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 12: Chương 12




Gã mặt sẹo nhỏ nhất, người khác đều là sư huynh của gã, cho nên gã kéo cũng kéo không được, cản cũng không dám cản, đành bó tay bó chân đứng cạnh, một mình hứng chịu ánh mắt phun lửa của thiếu niên anh hùng Lưu Trọng Tề.

- Đừng đánh nữa!

Gã mặt sẹo tuyệt vọng chỉ vào Lưu Trọng Tề, hỏi:

- Chuyện này rốt cuộc làm sao đây?

Nhị sư huynh chân thọt mới nhớ ra bên cạnh còn cục nợ này, rầu muốn chết, không còn tâm trạng đánh đập sư đệ nữa:

- Cởi trói trước đi đã!

- Không được, mở ra nó ộn ạo (ồn ào).

Gã đầu trọc__vì không dám đánh trả, bị một khuỷu tay của sư huynh làm sưng mặt, nói chuyện cũng bị ngọng___gã ngồi xổm, hé đôi mắt tam giác nhỏ oan ức, thấy nhị sư huynh giơ cánh tay lièn vội vã ôm đầu rụt cổ, co lại thành một đống.

Nhị sư huynh không tin tà, sầm mặt đi tới, rút cuộn vớ nhét miệng Lưu Trọng Tề ra.

Miệng Lưu Trọng Tề chưa khép lại, tiện đó hít sâu một hơi, chuẩn bị gào thét. Nhị sư huynh bị cái miệng to của thiếu niên anh hùng dọa run, nhét cuộn vớ trở lại theo bản năng.

Tiếng gào thét của Lưu Trọng Tề bị chặn, đành vòng qua khoang mũi, “ò” một tiếng như con bò già, chấn động đến mức khiến huyệt Thái Dương của mình đau.

Mặt gã đầu trọc như đưa đám:

- Nếu bị người ta hát (phát) hiện, húng (chúng) ta ngay cả nơi như ầy (vầy) cũng không thể ở phải không?

Nhị sư huynh:

- Còn không phải tại mày hết à!

Mấy phần tử tội phạm làm trái pháp luật kỷ cương này chết đến nơi mà còn lo chuyện thuê nhà! Lưu Trọng Tề nghe trọng điểm lo lắng của hai huynh đệ mà tức giận muốn nổ, thế là bụng rền vang___từ trưa qua tới giờ sắp 24 tiếng rồi, cậu chỉ ăn một miếng bánh kem nhỏ.

Ngay sau đó, có lẽ là để phối hợp, bụng của gã đầu trọc cũng kêu lên.

Gã mặt sẹo nhìn người này rồi lại nhìn người kia, nhỏ giọng:

- Sư huynh, sắp trưa rồi, còn chưa ăn sáng nữa.

Nhị sư huynh không cáu, im lặng đi ra ngoài, mua về vài ký bánh bao.

Sau đó, ba vị đại lưu manh ngồi xuống vây quanh Lưu Trọng Tề và bánh bao, nhị sư huynh đàm phán với cậu:

- Tụi anh có thể cho mày ăn, nhưng mày không được la.

Thiếu niên anh hùng bị bịt miệng, dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nói: Nằm mơ!

Gã mặt sẹo liền ngắt một miếng bánh bao đặt dưới mũi cậu.

Bánh bao bột trắng như tuyết còn bốc hơi nóng như phủ thêm một lớp kính lọc, có một góc bột dính nước dầu trong nhân bánh trở nên bán trong suốt, có thể thoáng thấy nhân bên trong, hương thơm nồng nặc tỏa lên___nhân hành tây thịt heo.

Lưu Trọng Tề:

-...

Do địch ta cách xa, thiếu niên anh hùng không chống đỡ nổi, bại trận, tước vũ khí đầu hàng dưới lồng hấp bánh bao.

Nhị sư huynh đổi cách trói sợi dây trên người cậu rất có kỹ thuật, như vậy, hai tay cậu tuy vẫn bị trói vào nhau nhưng cậu có thể tự cầm bánh bao ăn.

Thiếu niên choai choai vốn dễ đói bụng, Lưu Trọng Tề vừa ăn liền không dừng được, cắm đầu ăn khoảng 10 cái bánh bao nhỏ không ngơi nghỉ, nghẹn đến mức phình cổ.

Nhị sư huynh:

- Uống nước không?

Lưu Trọng Tề vừa giận vừa thẹn, vo ve như muỗi kêu:

-...Uống.

Nhị sư huynh quan sát cậu chốc lát, hơi nghi hoặc hỏi:

- Có phải anh từng gặp mày ở đâu không?

- Thẻ-học-sinh của tôi còn trong tay các người!

Lưu Trọng Tề vô cùng phẫn nộ, đám người không biết xấu hổ này, nghỉ hè chưa đi học mà họ đã quên nạn nhân lên chín tầng mây rồi!

Ba tên lưu manh nhìn nhau chốc lát, hình như đều có chút băn khoăn, họ cũng biết nhổ lông dê không thể cứ nhè một con mà nhổ!

Gã mặt sẹo ho khan một tiếng:

- Sư huynh tao… hôm qua say, không phải cố ý, nhóc xem, anh ấy bị đánh thành thế kia rồi.

Gã đầu trọc không chịu phơi dáng vẻ mình ra trước mặt cậu nhóc, nghe lời này thì xoay lưng lại, duỗi bàn tay to như cái quạt che mặt.

- Đều là hiểu lầm cả.

Gã mặt sẹo cười xòa:

- Tụi anh còn mời nhóc ăn một bữa nè.

Trình độ văn hóa của ba người họ gộp lại đại khái chỉ cỡ một học sinh cấp 2, căn bản là mù luật, nhưng thường thức chung thì vẫn biết. Chẳng hạn như trộm vặt cướp vặt lừa đảo thông thường, chỉ cần cẩn thận một chút, cảnh sát sẽ không hơi đâu đi khắp nơi truy nã, lỡ xui bị bắt thì cùng lắm chỉ ngồi trại tạm giam vài bữa.

Nhưng bắt cóc thì khác, trong quá khứ, đó là chuyện chỉ thổ phỉ mới dám làm, thổ phỉ gặp quan binh, bình thường đều sẽ có kết cục gì?

- Tụi anh có thể lập tức cởi trói cho nhóc, thả nhóc đi.

Nhị sư huynh nói với Lưu Trọng Tề:

- Dù sao nhóc cũng là bỏ nhà ra đi mà, đúng không?

Lưu Trọng Tề suýt bật thốt ra câu “sao anh biết”, may mới nuốt xuống mười mấy cái bánh bao nạp năng lượng, đại não chết máy cả đêm hoạt động lại nên mới nhịn được không lên tiếng.

- Nhìn là biết, mấy đứa chưa từng chịu khổ như nhóc, không lo ăn không lo uống, rảnh rỗi là giở tánh.

Nhị sư huynh khoát tay:

- Thả nhóc đấy, mau mau về nhà đi. Lo học hành đàng hoàng, sống trong nhà tốt mà không biết quý trọng, haiz!

Lưu Trọng Tề tuyệt đối không ngờ mình có ngày lại bị mấy tên cướp giáo huấn___anh trai ruột còn chưa từng giáo huấn cậu kìa! Thế là cậu nổi lên tâm chống đối:

- Anh thì biết cái gì?

Nhị sư huynh cười, không tranh luận với cậu nữa, sắc mặt lại bỗng trầm xuống:

- Nhưng thả nhóc về, nhóc phải quản kín miệng mình, nếu dám nói bậy thì... Hừ!

Nhị sư huynh chân thọt mặt vuông, mắt to, môi dày, tướng mạo thật thà chất phác, nhưng khi cười lạnh, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn:

- Cảnh sát không dễ bắt tụi anh như vậy đâu, nhưng tụi anh muốn tìm nhóc thì không khó. Có câu “ngàn ngày làm cướp chứ không có ngàn ngày đề phòng cướp”, nhóc nghĩ cho kỹ.

Lưu Trọng Tề ăn no, máu chảy xuống hết dạ dày, chưa chạy lên não, nghe xong đúng là hơi bị dọa sợ, vả lại cậu cũng không thể chọc giận bọn cướp lúc chúng đang có ý định thả cậu đi, đành mím môi không lên tiếng.

Nhị sư huynh chân thọt đưa mắt ra hiệu với gã mặt sẹo:

- Cởi trói cho nó.

Lưu Trọng Tề bị trói lâu, tay chân tê cứng, không đứng lên liền được.

Nhị sư huynh tới nắm chân cậu, Lưu Trọng Tề giật mình, vội vàng muốn rụt về, nhưng tay gã đàn ông đó như kìm sắt, giãy thế nào cũng không ra.

Nhị sư huynh chân thọt duỗi ba ngón tay xoa bóp nhanh trên chân cậu mấy cái, bắp đùi tê cứng của thiếu niên giống như bị một loạt kim đâm vào trong thịt, cậu suýt cắn lưỡi, giãy đành đạch như cá sống.

Nhị sư huynh lườm cậu:

- Nhịn.

Lời chưa dứt, gã lại nhắm tới cái chân kia của cậu lặp lại “cực hình” y hệt.

Lưu Trọng Tề toát mồ hôi, há miệng kêu không ra tiếng, nằm trên đất vừa chảy nước mắt vừa thở hổn hển.

Nhưng kỳ lạ thay, cơn đau nhanh chóng biến mất, cơ thịt căng cứng thả lỏng, không còn đau hay tê nữa.

Nhị sư huynh đá nhẹ vào mắt cá chân cậu:

- Được rồi, mau đứng dậy đi, hoạt động thử xem.

Lưu Trọng Tề lau nước mắt chảy do đau, thử nhúc nhích chân, cả người nhẹ bẫng. Cậu do dự bò dậy, đi hai vòng tại chỗ, phát hiện hai chân vô cùng linh hoạt, gần như có thể ra ngoài chạy 1500 mét, khiếp sợ nhìn gã thọt.

Nhị sư huynh chân thọt nói:

- Nhóc học sinh công tử bột quá, chịu đau không nổi, anh không bóp tay cho đâu, tối về tự chống tường kéo gân, ngày mai đỡ bị đau.

Lưu Trọng Tề xoa cổ tay mình:

- Anh là... kiểu người luyện khí công gì đó à?

Nhị sư huynh cười:

- Không phải, mấy cái đó toàn gạt người thôi.

- Nhưng anh chắc chắn biết võ công chứ? Hôm đó tôi thấy các anh leo tường...

Không ngoại lệ, trong lòng thiếu niên luôn có chút ảo tưởng, Lưu Trọng Tề cẩn thận hỏi:

- Là... khinh công gì gì đó?

- Trò mèo, luyện một hai năm thì nhóc cũng có thể leo.

Lưu Trọng Tề làm ở trạm radio trường, viết rất nhiều bài gương sáng tiêu biểu, nói chuyện luôn với giọng điệu “giảng văn minh, trồng tác phong mới” (1):

- Vậy... vậy anh có thể mở võ quán, hoặc đi biểu diễn, làm huấn luyện viên tư nhân gì đó... thực không được thì làm thợ massage. Còn nếu anh thật sự lợi hại thì có thể đi thi đấu chuyên nghiệp, tại sao phải...

(1) Khẩu hiệu tuyên truyền của chính phủ.

Cậu còn chưa nói xong, vừa nghe bốn chữ “thi đấu chuyên nghiệp”, gã đầu trọc không biết bị thứ gì kích thích, quát to đứng dậy, mắt trừng trừng như chuông đồng.

Lưu Trọng Tề bị gã dọa giật mình, lùi về sau mấy bước.

Nhị sư huynh chân thọt khoát tay ngăn gã đầu trọc lại, hiền hòa nói với Lưu Trọng Tề:

- Nhóc biết cái rắm, mau cút đi!

Nạn nhân vụ án bắt cóc được thả, gã đầu trọc bị nhị sư huynh ấn ngồi xuống ghế.

Lúc này, bánh bao thịt đã hơi nguội, gã thọt ngắt một miếng bỏ vào tay ăn từ từ:

- Lão tam, đừng gây chuyện, chúng ta phải đi ngay thôi.

Gã đầu trọc và gã mặt sẹo đều sững sờ.

Nhị sư huynh không ngẩng đầu:

- Tối qua sư nương nói với anh, khổ cho hai đứa em rồi. Sư phụ mất, đại sư huynh bệnh, anh không dạy tốt hai em, chăm sóc cũng không chu đáo... không còn mặt mũi nào.

Gã mặt sẹo ngơ ngác hỏi:

- Vậy đại sư huynh làm sao đây?

- Về nhà.

- Bệnh thì sao? Không khám nữa hả?

- Phẫu thuật tốn ít nhất 50 vạn, phải đóng cọc trước, về mới có thể thanh toán. Anh nghe ngóng rồi, họ không báo toàn bộ cho đâu, kém xa lắm.

Nhị sư huynh thở dài:

- Vả lại, bác sĩ nói phẫu thuật cũng có nguy hiểm, không phẫu thuật biết đâu có thể sống thêm được vài năm, phẫu thuật mà thất bại thì người cũng đi luôn. Sư nương nói, đã vậy chúng ta về nhà thôi, trạm y tế không phải có một đại phu già kê thuốc đông y sao? Từ từ chữa, xem số mệnh thôi.

Gã mặt sẹo không cam tâm:

- Không phải... chúng ta khó khăn lắm mới tới, cứ thế mà về sao? Sư phụ và sư nương chỉ có một con trai là đại sư huynh...

- Vậy em nói xem làm sao đây, đem ba đứa mình gộp lại bán có đủ 50 vạn không? Có người mua không?

Nhị sư huynh dừng lại, cúi đầu nhìn cái chân thọt của mình:

- Hôm qua sư nương nói với anh, chúng ta không nên tới, Yên Ninh không dung được người như chúng ta.

Gã đầu trọc hét to một tiếng như phát tiết, chạy ra ngoài.

Gã mặt sẹo đuổi theo mấy bước, không đuổi kịp, bối rối quay đầu nhìn nhị sư huynh.

Nhị sư huynh chân thọt không lên tiếng, một tay cầm bánh bao, một tay xoa nắn cái chân thọt của mình, ngẩn ngơ.

Gã đầu trọc chạy một mạch ra ngoài, quẩn quanh mấy vòng trong thôn thành phố tồi tàn, không biết đi đâu, cũng không biết có thể làm gì, muốn tìm một nơi uống cho say bí tỉ, sờ túi lại phát hiện chỉ còn hai xu lẻ.

Đúng rồi, tối qua gã đã tiêu hết sạch còn đâu.

Nhóm sư nương vào tiệm thức ăn nhanh chỉ nỡ gọi một túi khoai chiên, sợ ăn hết sẽ bị đuổi nên không ai động vào. Thế mà gã lại vì không khống chế được bản thân, ra ngoài uống sạch tiền.

Gã đầu trọc mờ mịt nhìn quanh, ánh mặt trời chính ngọ làm bốc hơi từ từ nước đọng trên mặt đất, dây điện chằng chịt như mạng nhện rối nùi trên đầu gã, cây cột điện xiên xẹo dán đầy quảng cáo “phá thai không đau” và “làm giấy vay nợ”. Người trong vài hộ gia đình chưa chịu di dời đều tụ tập ở tiệm tạp hóa đầu thôn chơi mạt chược, dưới đất tích một lớp vỏ hạt dưa, bên cạnh là cái máy radio đời cũ đang phát tấu nói. (2)

(2) Tấu nói (tướng thanh): một loại nghệ thuật của TQ dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Mọi người dơ bẩn thấp kém nhưng thoải mái thanh nhàn.

Gã đầu trọc đứng bên cạnh nghe một lát, đều là mấy bản cũ, cười không nổi, đành cúi đầu như chó nhà có tang lủi thủi về.

Lúc này, radio đã lâu không tu sửa chợt nhảy đài, trong tạp âm vang lên giọng bình tĩnh đều đều của người đọc tin: “Tin khẩn từ địa phương truyền tới, được biết tối qua có một thiếu niên ở khu Tiểu Thủy Đường bị bắt cóc, nạn nhân là nam, 16 tuổi, cao 1m77, lúc mất tích mang giày thể thao màu lam, mặc áo sơ mi cao bồi, áo bị rơi mất một nút...”

Gã đầu trọc nghe xong sững sờ, sau đó giật mình, nhanh chân bỏ chạy.

- Sư huynh, sư huynh!

Gã sợ khiếp chạy về tiểu viện họ thuê, còn chưa kịp nói với nhị sư huynh thì điện thoại của nhị sư huynh chân thọt vang lên.

Mí mắt nhị sư huynh bỗng nhảy lên, bắt máy:

- Sư nương... ôi... cái gì?

Gã đầu trọc thở dốc, khó hiểu đứng ở cửa, âm thanh trong điện thoại vọng ra, bà cụ dạy họ đừng ếch ngồi đáy giếng bật khóc, tiếng hu hu vang vọng trong căn nhà chật chội.

- Con qua đó ngay.

Nhị sư huynh nói nhanh, để điện thoại xuống, vừa lao ra ngoài vừa nói với hai sư đệ:

- Ban nãy sư huynh đột nhiên suy kiệt toàn thân, đưa vào phòng cấp cứu rồi, đi mau!

Gã mặt sẹo và gã đầu trọc vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác chạy theo ra ngoài.

Mặt gã đầu trọc bị đánh sưng hơi ánh lên bóng loáng, gió thổi qua đau rát. Chợt gã hiểu ra, sư nương nói mang sư huynh về nhà, không phải “xem số mệnh”.

Mà là chờ chết.

Ngực gã như có sấm vang chớp giật, đánh cho núi lở đất nứt, cỏ cây không mọc, không nơi phát tiết.

Đúng lúc này, khóe mắt gã đầu trọc liếc thấy một bóng dáng chật vật__diện tích thôn thành phố rất lớn, địa hình rắc rối phức tạp, Lưu Trọng Tề không có điện thoại trong người, không có đồ hướng dẫn, cũng không thấy ai hỏi đường, đi loạn nửa ngày trời vẫn chưa ra được.

Gã đầu trọc nhìn chằm chằm cậu, chợt bước chân thắng lại, mắt đỏ lên.

Gã nghĩ: “50 vạn là có thể cứu mạng, mấy kẻ nhà giàu này, ai mà không có 50 vạn chứ? Dù sao cảnh sát cũng đang bắt chúng tao rồi.”

Cam Khanh đi hai chuyến tàu tốc hành, cuối cùng tới một chiếc xe buýt bình thường, cô mở hướng dẫn, tìm tới thôn thành phố đang chờ phá dỡ di dời kia.

Không tính là xa lắm, năm trạm.

Cô không cần Cái Bang, cô tự có phương pháp của riêng mình.

Nghe ngóng Lưu Trọng Tề không dễ nhưng nghe ngóng gã đầu trọc thì không khó. Gã đầu trọc vóc dáng cao lớn, tướng tá hung dữ, người như thế sau khi vào hẻm sau ao lầy ngư long hỗn tạp chắc chắn sẽ bị chú ý, cô hỏi vài người thường xuyên uống rượu ở đó, được biết gã cũng là sâu rượu, tửu phẩm lại kém, uống say là gây chuyện.

Có kẻ lão luyện giang hồ tỉnh bơ moi lai lịch của gã, miệng gã lại rất kín, nhưng có một lần uống say, gã tiết lộ chỗ dừng chân ở Yên Ninh, hình như chính là thôn thành phố ở gần này.

Bất kể phải hay không, cô quyết định đi thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.