Editor: Mông Nhỏ
''Nếu như lo lắng về vấn đề học hành thường ngày, loại 'thẻ xua thuỷ nghịch' này cũng là lựa chọn rất tốt. Có thể kẹp vào thẻ học sinh hoặc vé xe bus, rất thuận tiện mang bên người, có thể giúp các em bình ổn tâm tình, triệt tiêu sao thuỷ phản nghịch mang đến ảnh hưởng xấu. Mặt khác, trong lúc thuỷ nghịch, đồ điện, vật dụng thường dùng, đường ống trong nhà cũng phải chú ý kiểm tra định kỳ, một khi phát hiện dấu hiệu hư hại, phải nhớ kịp thời xử lý. Mau xốc lại tinh thần đi, mặc dù thuỷ nghịch mang một ít phiền toái đến cho cuộc sống của chúng ta, nhưng cũng là cơ hội để xem xét lại mình...''
Dụ Lan Xuyên ở bên ngoài tủ kính, nhìn người nào đó ở dưới ánh đèn yếu ớt, tóc tai bù xù ---- lại còn là tóc giả ---- khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười như không cười ''Mona Lisa''. Mới mười mấy phút đồng hồ, cô đã lừa gạt được ba đợt khách hàng, nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn, giải thích đều không lặp lại, một tấm thẻ màu sắc rực rỡ giá hai đồng, cô bán mười lăm đồng, hơn nữa đã bán được một chục.
Có thể thấy ''Thuỷ nghịch'' đã trở thành sát thủ số một đối với thanh niên đương đại, phí tổn liên quan chắc cũng đã nhập vào phạm vi chi trả của bảo hiểm y tế.
Dụ Lan Xuyên nghe thấy nhóm trẻ kia gọi cô là ''Mộng Mộng lão sư'', đã nổi da gà khắp người, lại dự thính ''Mộng Mộng lão sư'' kia đu đưa giọng điệu thần côn trên miệng một lúc, thật sự sắp không chịu nổi, hối hận sáng sớm không bắt cô ngậm muỗng dạo phố thị chúng.
Anh gõ cửa tiệm, cắt ngang lời của Cam Khanh, nghiêm mặt đi vào, lôi phong cách ''Ánh sao'' vào ''Trọng tâm thăm hỏi''.
Nhóm thanh niên rối rít quay đầu lại nhìn anh, có cô gái nhỏ còn nắm chặt ''Thẻ xua thuỷ nghịch'' mới mua, có lẽ là muốn dính lên ót của Dụ tổng.
''Có chuyện,'' Dụ lan Xuyên lạnh nhạt mà gõ lên quầy, ''Cô khi nào thì đóng cửa?''
Cam Khanh tươi cười không hề thay đổi: ''Thật ngại quá, tiên sinh, trong lúc thuỷ nghịch chỗ ta có tương đối nhiều khách cần tiếp đãi, mọi người đều đã hẹn trước, nếu có yêu cầu, có thể mời ngài cũng hẹn trước hai ngày được không?''
''Không thể.'' Dụ Lan Xuyên không khách khí một ngụm liền từ chối, liếc mấy cái ''thẻ xua thuỷ nghịch'', anh ghé sát vào bên tai Cam Khanh, thấp giọng nói, ''Tôi muốn gọi điện thoại cho cục vật giá.''
Cam Khanh: ''...''
Hèn hạ!
Mười phút sau, Cam Khanh thi triển ba tấc miệng lưỡi không rời, lừa gạt hết khách nhân đi rồi, cô xiêu vẹo mà dựa vào trên quầy, khôi phục giọng nói bình thường: ''Tiểu Dụ gia, tôi đây là buôn bán nhỏ, xin anh thương xót cho.''
Ánh mắt Dụ Lan Xuyên quét qua giá tiền đống đồ chơi trên quầy: ''Tôi thấy cô là làm buôn bán ''không có gốc'' mới đúng.''
Cam Khanh thở dài, cảm thấy đời Minh chủ này thật thần thông ---- anh ta có thể dựa vào một cái điện thoại thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ: ''Ngài đại gía quang lâm, có chuyện gì sao?''
''Tối qua, cô có thấy Diêm Hạo cầm điện thoại Nick gửi Wechat không?''
Cam Khanh suy nghĩ một lát, không để tâm nói: ''Chắc là có, lúc ấy cậu ta cầm điện thoại ấn một lúc, tôi cũng không biết là cầm điện thoại của ai.''
Gân xanh trên trán Dụ Lan Xuyên nhảy lên: ''Vậy sao hôm qua cô không nói?''
Cam Khanh chẳng hiểu ra sao: ''...Anh cũng đâu có hỏi.''
Dụ Lan Xuyên: ''Cô đi theo tôi.''
''Hả?''
''Hôm qua rõ ràng là cô xuất thủ trước, nửa đường cô liền như người không liên quan đi mất, để lại cục diện rối rắm và tiếng xấu lại cho tôi, cô nghĩ thật hay.'' Dụ Lan Xuyên cắn răng, muốn kéo cô từ trong quầy đi ra.
Thế nhưng tay còn chưa đụng tới, anh chợt cảm giác một trận lạnh lẽo trên cổ tay ---- không phải đụng vào thứ gì, mà là cảm giác nào đó khiến cho người ta dựng tóc gáy. Dụ Lan Xuyên vô thức nâng cổ tay, phản ứng đã vô cùng kịp thời, nhưng vẫn không tránh được, mạch môn của anh bị hai ngón tay bắn vào, đồng thời, Cam Khanh thổi một hơi trên cổ anh, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ... Cùng với cái gì đó dán bên trên, cái gì đó còn đáng sợ hơn.
Nếu tay cô dùng lực mạnh hơn một chút, hoặc là giữa ngón tay kẹp một cây đao...
Nắm đó Dụ Lan Xuyên luyện bí quyết Hàn Giang Thất với lí do rất ngu ngốc, nhưng qua nhiều năm như vậy, cơ hội để anh thi triển không nhiều lắm, chưa từng thể hội qua sự thâm thuý khi đơn độc đấu bằng tay.
Thật ra cái gọi là công phu ''Tứ lạng bạt thiên cân'', cổ đại có lẽ có, còn hiện giờ chưa ai thấy qua. Lấy hiểu biết nông cạn của Dụ Lan Xuyên sau mười lăm năm luyện kiếm, cái này không thể nào thực hiện được, ông của anh chỉ sợ còn không thể. Mà Cam Khanh cũng không phải là người cao lớn thô kệch, điều kiện thân thể của cô bày ra ở đó, vừa xem liền hiểu, dùng sức lực tối đa để đánh trả cũng không thể nào quá mạnh.
Nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt, Dụ Lan Xuyên cảm thấy người trước mặt giống như vỡ thành vô số hạt bụi nhỏ, vây kín kẽ ở địa bàn xung quanh mình, cổ họng, cổ tay, ngực, huyệt thái dương... Đồng thời phát ra cảnh cáo với anh, giống như có vô số đao nhỏ trí mạng đặt bên trên.
Cô cũng không đối kháng trực tiếp, căn bản không thể cảm giác được sức mạnh của cô, chẳng qua là phảng phất một trận gió trí mạng, chỉ một chút kẽ hở là có thể chui vào, nhẹ nhàng mà đoạt mạng đối thủ, đối phương mất mạng, tự nhiên cũng sẽ không có sức lực.
Không hề giống bất cứ phải môn phái nào mà Dụ Lan Xuyên từng gặp từ trước tới nay. Thay vì nói là võ thuật, không bằng nói là sát thuật.(*)
(*)sát thuật: thuật giết người
Đây là... Công phu gì thế?
Dựng nước xong rồi sao lại còn giống loài không hài hoà như vậy?
Cam Khanh núp sau tóc giả, dùng ''giọng thần côn'' cười với anh: ''Chao ôi, tiên sinh, từ từ nói chuyện nào, làm gì mà động tay động chân, doạ chết người ta rồi.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Anh trầm mặc một hồi, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Cam Khanh một giây sau liền có nhân dạng: ''Được rồi được rồi, anh nói đi, tôi phải làm gì?''
Cứ như vậy, Cam Khanh về sớm nửa ngày, bị Minh chủ kéo lên tặc thuyền.
''Phòng khám An Tâm...'' Cam Khanh cúi đầu nhìn lướt qua địa chỉ Dụ Lan Xuyên gửi cho cô, lại nhìn cửa nhỏ rách nát trước mặt, thở dài, cảm giác Dụ Lan Xuyên coi cô như tiểu đệ mà sai bảo.
Trong lúc cô đang bồi hồi, hai người trung niên từ ''Phòng khám An Tâm'' đi ra, người phụ nữ nói với người đàn ông bên cạnh: ''... Hiệu nghiệm lắm, anh cứ nghe tôi, con nhà tôi thi kỳ này có kết quả cao hơn kỳ trước không ít đâu.''
Người đàn ông có chút chần chờ hỏi: ''Cái này... Đứa nhỏ ăn, sẽ không có tác dụng phụ chứ?''
''Không có,'' Người phụ nữ nói, ''Tôi nghe người ta nói, những học sinh danh giá ở nước Mĩ hay tinh anh ở thung lũng Silicon gì đó, rất nhiều người đều ăn cái này, tác dụng giống như uống cà phê, trong nước ta không dễ mua, bác sĩ Triệu ở đây mua sỉ đấy.''
Người đàn ông hỏi bà ta: ''Cô mới nói thuốc này tên gì nhỉ?''
Người phụ nữ nói: ''Thuốc thông minh!''
''Thuốc thông minh?'' Cam Khanh đi ra từ trong chỗ tối, ''Bác sĩ Triệu?''
Cô mở ứng dụng mua sắm trên điện thoại, phòng khám An Tâm này không biết có bằng cấp kinh doanh hay không mà có không ít mục trải nghiệm, trong phần giới thiệu, có ghi tên bác sĩ chủ trị là ''Triệu Hồng Tường“. Cam Khanh suy nghĩ một lát, thuận tay chọn một mục, cũng gửi ngay ảnh chụp giao diện mua sắm cho Dụ Lan Xuyên để anh thanh toán.
Cô gọi điện thoại hỏi, lịch chiều thứ bảy chưa kín, vẫn có thể hẹn trước.
Mục mua sắm này gọi là ''Trải nghiệm thôi miên'', phần giới thiệu khoác lác ba hoa chích choè, nói là thuộc về ''Nhóm tư vấn tâm lý'', có thể dẫn dắt khách hàng tiến vào trạng thái thôi miên, thả lỏng toàn thân, giải toả áp lực thường ngày, bài độc dưỡng nhan.
Cam Khanh vẫn luôn không tim không phổi, dĩ nhiên cũng không có nhu cầu tư vấn ''Tâm lý'', lần đầu đến, giống như kẻ nhà quê mới lên thành phố, còn có chút không yên tâm gửi Wechat hỏi Dụ Lan Xuyên: ''Loại này sẽ không giống ''Nhiếp Hồn Thuật'' hồi trước chứ?''
Dụ Lan Xuyên có thể là bị kinh hãi bởi sự kém cỏi lạc hậu của cô, thật lâu mới nhắn lại 6 dấu chấm(*).
(*)6 dấu chấm: ý là nghĩ nhiều rồi.
Phòng khám có một bàn tiếp tân phụ trách đăng ký, trừ Cam Khanh, còn có hai ba người đặt mục trải nghiệm cá nhân.
''Phòng trải nghiệm thôi miên còn đang chuẩn bị, xin các vị ở đây chờ một lát,'' Cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, không hề hợp với cánh cửa nát của phòng khám, ''Trước khi bắt đầu, bác sĩ Triệu để tôi thông báo trước cho các vị, không phải ai cũng có thể thuận lợi tiến vào trạng thái thôi miên, sẽ có một nhóm người bởi vì không cách nào thả lỏng, không dễ dàng tiếp nhận ám hiệu, nếu như lúc nữa ngài phát hiện mình thuộc tình huống như thế, cũng không cần thất vọng, mục này của chúng tôi vẫn có thể giúp ngài thả lỏng thần kinh ở một mức độ nhất định, nếu như ngài cảm thấy hài lòng, có thể mua đợt trị liệu lâu dài của chúng tôi, thêm các mục liên quan lại càng hiệu quả.’’
Cam Khanh vừa nghe liền vui vẻ, thì ra phòng khám An Tâm này cùng ngành với cô, ngay cả thuyết pháp lừa dối khách hàng cũng tương tự như nhau ---- thành tâm là linh.
Phòng trải nghiệm thôi miên được sửa từ phòng ngủ, bên trong kéo kín rèm cửa sổ, chiếu sáng bằng nến thơm, ánh sáng mờ tối, mấy góc tường sắp xếp loa nhỏ, vòng quanh ba trăm sáu mươi độ mà phát loại nhạc nhẹ khiến người ta buồn ngủ, đặc biệt giống cách thức ở Tinh chi mộng. Giữa phòng trải nghiệm có mấy cái ghế mềm để nằm ---- buổi chiều mệt mỏi, âm thanh nhẹ nhàng và huân hương có tác dụng gây buồn ngủ, căn bản không cần thúc giục cũng có thể ngủ say như chết.
Bác sĩ Triệu đầu trâu mặt ngựa ngồi ở trước một giá sách, tươi cười thân thiết đứng trên bục phát chăn cho mỗi người, giảng giải những việc cần chú ý, Cam Khanh thừa dịp lúc này nói: ''Ngại quá, phòng vệ sinh ở đâu vậy?''
Cô chạy ra khỏi phòng trải nghiệm, thừa dịp phòng khám có mỗi hai nhân viên đều bận rộn, bóng người chợt loé liền chui vào cái bàn trước bục, dưới đáy bàn có một đống thuốc không biết để làm cái gì, cũng không vứt vỏ, Cam Khanh nhìn lướt qua, không biết, nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, gửi cho Dụ Lan Xuyên, sau đó lật ra sổ đăng ký trên bàn. Sổ đăng ký vốn là cả năm nay, ngón tay Cam Khanh không ngừng lật từ cuối về đầu, giống như đếm giấy, thị lực của cô cực tốt, tên ''Hướng Tiểu Mãn'' vừa lướt qua, cô lập tức liền nhìn thấy, dừng lại ở tờ đó.
Chỉ thấy tờ đó ghi chú: Hướng Tiểu Mãn, nữ, 36 tuổi, tư vấn trị liệu mười lần (tiền thuốc đã kết toán).
Tiền thuốc?
Cam Khanh chau mày, mặc dù cô không biết tư vấn tâm lý chính quy là làm như thế nào, nhưng hiểu rất rõ ''Hành vi thường ngày của nghề thần côn'', bán thẻ nhỏ, dụ dỗ khách hàng ngủ một giấc, cái trên thuộc về phạm vi thiếu đạo đức vô thưởng vô phạt, nhưng tuỳ tiện cho người ta uống thuốc... Cái này đã là quá giới hạn.
'''Bác sĩ' mà Nick tìm cho Hướng Tiểu Mãn là loại mặt hàng này?'' Dụ Lan Xuyên liếc mắt nhìn ảnh Cam Khanh gửi, ''Tên này chính là bọn giang hồ bịp bợm bán thuốc tăng lực, còn buôn lậu thuốc bị quản chế.''
Vu Nghiêm len lén nói với anh trong điện thoại: “Cậu có thể tố cáo phòng khám An Tâm buôn bán phi pháp, nhưng Hướng Tiểu Mãn khám ở chỗ hắn, không thể nói là Nick cố ý ngược đãi, Nick cũng có thể nói là mình bị lừa, lừa đảo trên mạng còn thường thường có thể lừa đến một phần tử trí thức, mua đồ cho vợ không cẩn thận mua phải hàng giả lại không phải là phạm pháp.''
Lúc này, điện thoại Dụ Lan Xuyên có cuộc gọi đến.
''Chờ chút, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.'' Dụ Lan Xuyên cúp điện thoại với Vu Nghiêm, nhận cuộc gọi đến, là một đồng nghiệp bên hợp tác, bình thường thường chơi tennis với Dụ Lan Xuyên, hợp tác mật thiết với công ty mà Nick đang công tác. Mọi người đều là người trong vòng, chỉ cần có lòng hỏi thăm, không có gì không hỏi thăm được.
''Tôi từng đến công ty bọn họ 'khảo sát' một đoạn thời gian,'' người bạn đánh tennis nói, ''Ấn tượng với người này rất sâu đậm, bọn họ có một tài vụ, rất thích bát quái, lúc ăn cơm với bọn tôi, mười bát quái thì tám cái liên quan đến vị này... Tác phong của người này chẳng ra gì, suốt ngày vây quanh mấy cô gái trẻ, chân cũng không biết đạp mấy cái thuyền, có người còn từng tới đơn vị náo loạn, để hắn ta lần sau chú ý một chút, đừng gọi sai tên.''
Dụ Lan Xuyên: ''Hắn ta kết hôn, cậu biết không?''
''Biết chứ, nghe nói năm đó hắn ta có thể chuyển hộ khẩu đến Yến Ninh, còn là nhờ bố vợ cũ của hắn, phòng ở, xe đều là bên kia trả phần lớn, nếu không cũng giống cậu thôi, nô lệ cẩu của phòng ở, tiền đâu ra mà ăn chơi đàng điếm?''
Tâm Dụ Lan Xuyên liền bị đâm vài lỗ thủng trong suốt.
''Ông lão ấy, không trông cậy được cả đời, nghe nói sau khi bố vợ hắn ta về hưu thân thể không được tốt, ba ngày thì hai ngày nằm viện. Bắt đầu từ lúc đó, tên Nick này có hơi lay động, về sau ông cụ không còn, trong nhà vợ hắn lại không có thân thích có thể xuất đầu, hắn lại càng không kiêng kỵ... Aiz, tôi nghe nói vợ hắn đã xảy ra chuyện, tình huống thế nào?''
Dụ Lan Xuyên vài ba lời liền đuổi người bạn tennis nhiệt tình yêu thương bát quái đi, quanh co lòng vòng lấy được lý lịch sơ lược của Nick, thu thập tài liệu xong, đã là chạng vạng, lại chạy đến lầu 6 tìm cháu gái Dương Dật Phàm của Dương đại gia.
Trong tay Dương tổng có rất nhiều truyền thông mới, nhân tài tài nguyên Internet phong phú, rất nhanh, mấy tài khoản hòm thư Nick từng dùng trong lúc đại học và công tác cũng bị lôi ra ngoài.
''Rất không gây chú ý.'' Dương Dật Phàm nói, ''Anh xem cái này, cái này là một trong những hòm thư hắn ta thường dùng đúng không?''
Dương Dật Phàm cho anh nhìn một bức ảnh, Nick dùng hòm thư của mình nhắn lại cho một người, nói: ''Gửi hòm thư, trao đổi, vợ tôi.''
Dụ Lan Xuyên: ''Đúng vậy, không phải hòm thư chính thức trong công ty, hắn dùng cái này để làm gì?''
''Có chút sắc thái tình dục ở diễn đàn PUA.''
Dụ Lan Xuyên: ''P... Sắc thái gì cơ?''
''PUA, Pick-up Artist, lúc đầu là để dạy những người hướng nội ít nói cách làm quen với con gái, sau lại phát triển trở thành ban huấn luyện tra nam(*) lừa tiền lừa tình, nghiên cứu phải làm thế nào phá huỷ tinh thần và nhân cách của phái nữ, làm sao tìm được cơ hội chụp ảnh khoả thân của đối phương linh tinh. Nhóm tra nam còn lén lút lấy ra để trao đổi,'' Dương Dật Phàm nói, ''Ví như tên này, hắn muốn dùng ảnh khoả thân của vợ mình trao đổi 'tài nguyên' của đối phương.''
(*)tra nam: tên cặn bã, sở khanh
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Dương Dật Phàm: ''Aiz, tôi vừa rồi không phải là làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết của mỹ nam rồi chứ? Dụ tổng, anh nghe xong thì bỏ ngoài tai đi ha.''
Dụ Lan Xuyên không nói lý với cô: ''Trừ cái này, còn có cái khác không?''
“Cho tôi thời gian một đêm, tôi tìm người trà trộn vào nội bộ nhóm tra nam, vận khí tốt, có thể lôi ra được lịch sử trò chuyện của tên này với người khác.'' Dương Tổng không để ý nói, ''Việc này tốn chút tiền thôi.''
''Bao nhiêu tiền?'' Dụ Lan Xuyên vừa thanh toán cho Cam Khanh hỏi, ''Tôi...''
''Miễn đi,'' Tổng giám đốc bá đạo Dương Dật Phàm nói, ''Bà đây không thiếu tiền, chút tiền này tài trợ cho anh, thuần tuý để giải trí thôi.''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Nếu không phải anh còn có khoản vay mua nhà, làm sao lại đến phiên cô kiểu cách khoe giàu?
Lúc này, điện thoại của Dụ Lan Xuyên rung một cái, Cam Khanh gửi vị trí của mình cho anh.
Cam Khanh: ''Tìm được địa chỉ của bác sĩ Triệu rồi, anh nói xem hắn làm việc trái lương tâm, hôm nay có sợ quỷ gõ cửa hay không?''