Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 37: Chương 37: Quyển 1 - Chương 36




''Đây là cháu của Hàn đại ca,'' Vừa ngồi xuống, lão Dương đại gia thấy vẻ mặt Dụ Lan Xuyên mờ mịt, liền giới thiệu, ''Năm đó 'Phù Lương Nguyệt' Hàn Trinh Hàn đại ca, tinh thông kỳ môn bát quái, chưởng pháp cũng là nhất tuyệt. Đáng tiếc tiểu Xuyên con sinh muộn, không có cơ hội thấy mặt.''

Hàn Đông Thăng: ''Hổ thẹn, hổ thẹn.''

Lần đầu tiên Dụ Lan Xuyên nghe người khác nhắc đến ''Phù Lương Nguyệt'', liền cảm thấy có loại tiên khí xuất trần, cảm giác người này phải là một nam tử mảnh khảnh mặc trường bào, tay áo rộng rãi mờ ảo, đứng trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, như thể lập tức muốn đạp không cưỡi gió mà đi. Vậy mà vị Hàn tiên sinh trước mặt này, giống như là từ trái nghĩa của ''Tiên khí''.

Anh ta có một gương mặt bánh quả hồng, bởi vì nụ cười như được sắp xếp trước thật vẹn toàn, luôn phảng phất có chút không thả lỏng được, nói một câu, gật đầu một cái, ngay cả thằng bé như Lưu Trọng Tề bưng trà rót nước cho anh ta, anh ta cũng vội vàng đứng lên nhận. Từ thần kinh đến thân thể, đều giống như dây cót cao cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên phía trước, kính hiến ân cần cho người ta.

Dụ Lan Xuyên liền khách khí ''Ừm'' một tiếng: ''Tôi nghe ông Dương nói, anh cũng ở đây à?''

''Trước kia ở đây,'' Hàn Đông Thăng vừa nói, nụ cười có chút chua chát, ''Những năm trước giá nhà tăng khiến người người sợ hãi, người môi giới đến hỏi, mà chúng tôi lại chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nghe được đầu đều choáng váng. Chính phủ lại luôn nói muốn điều tiết khống chế, chúng tôi cũng cảm thấy giá nhà này cũng đã đến điểm cao nhất, thị trường chứng khoán lúc ấy lại đang nóng, một lần vượt ngưỡng sáu ngàn điểm, tiền người ta đều là tăng gấp mấy lần, nhìn thấy mà thèm, liền... Bán luôn cái nhà cũ này. Nào biết... Aiz, sinh không gặp thời, chúng tôi không hề giàu lên, vừa chuyển tiền phòng vào thị trường chứng khoán, cổ phiếu liền dừng tăng, còn giá nhà lại tăng cao hơn! Để Tiểu Dụ gia chê cười rồi, có lẽ tôi là trời sinh khuyết điểm tài mệnh.''(*)

(*)phần chứng khoán thì mình dịch đại ý vì không hiểu lắm, có sai sót thì bỏ qua nha

(*)khuyết điểm tài mệnh: ý là không có số giàu lên

Lão Dương đại gia hỏi: ''Cậu bán nhà bên này thì đi đâu ở?''

''À, những năm trước nhạc mẫu cháu mất, chúng cháu liền dọn đến ở với nhạc phụ, cũng để dễ chăm sóc ông ấy, chỉ là bên kia không có trường học tốt, lên tiểu học, chất lượng trường học thật sự là quá kém, mắt thấy sắp làm chậm trễ thằng bé, lúc này mới lại nhờ người nghĩ cách, mất sức trâu bò mới lấy được một vị trí dự thính, trở về bên này đi học. Người lớn chúng cháu chịu khổ chút không hề gì, không phải đều là vì đứa nhỏ sao?'' Hàn Đông Thăng nói, ''Cũng may cháu lớn lên từ nhỏ ở viện này, cũng có chút mặt mũi với nhóm phố phường cũ, chúng cháu thuê phòng giá cũng rẻ hơn trên thị trường.''

''Hiểu rồi,'' Dụ Lan Xuyên nói trong lòng, ''Chuyện xưa của một cây rau hẹ(*) đòi bành trướng, ảo tưởng phất nhanh sau một đêm.''

(*)cây rau hẹ: ý chỉ người mới chơi cổ phiếu, chỉ biết nhìn bề mặt lên xuống của cổ phiếu, không biết xem xét báo cáo kế toán, lưu thông tiền tệ,...

Bản thân Dụ Lan Xuyên không quá thích rảnh rỗi tán gẫu, nhất là lúng túng tán gẫu cùng người không quen biết, theo anh, câu thông không có hiệu quả còn không bằng mọi người tự chơi điện thoại của mình.

''Tiểu Dụ gia công tác về tài chính, bình thường đi làm chắc là xem biểu đồ chứng khoán đúng không?'' Hàn Đông Thăng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, nói, ''Có rảnh đề cử cho tôi mấy loại cổ phiếu, à, bây giờ cậu đang cầm loại cổ phiếu nào.''

Dụ Lan Xuyên nhẫn nại trả lời: ''Tôi không phải là nhà giao dịch, gần đây tiền dư không nhiều lắm, đi làm cũng bận rộn, không có thời gian theo dõi chỉ số thị trường, đã sớm rút lui.''

''Aiz, vậy thật đáng tiếc,''Hàn Đông Thăng lại thò gần tới, ''Nhân viên nội bộ các cậu, tin tức linh thông, chắc cũng phải biết mua cái nào có thể kiếm mà không thua lỗ chứ!''

Dụ Lan Xuyên: ''...''

Tào đa vô khẩu.(*)

(*)tào đa vô khẩu: cảm thấy mệt mỏi, không biết nên nói gì.

Hàn Đông Thăng nói là tới ''Chào hỏi'', một lời chào hỏi mất hơn một tiếng. Mông người này nặng tựa Thái Sơn, thắt lưng Dụ Lan Xuyên cũng bắt đầu mơ hồ đau, vậy mà Hàn tiên sinh thao thao bất tuyệt còn không có ý muốn cáo từ.

Người duy nhất vui mừng, chỉ sợ sẽ là bạn học nhỏ Lưu Trọng Tề. Lợi dụng thời gian này, cậu đã vụng trộm mở ra phụ đề tiếng Trung, xem xong Vua sư tử.

Cũng may lúc này, lại có người gõ cửa nhà anh. Dụ Lan Xuyên được tạm nghỉ trong chốc lát, vội vàng ra cửa xem.

Người gõ cửa chỉ vào nhà cách vách của bà Trương Mỹ Trân hỏi: ''Ngại quá, làm phiền rồi, xin hỏi cách vách không có ai ở nhà sao?''

Dụ Lan Xuyên liếc mắt nhìn: ''Đi làm rồi, anh có chuyện gì không?''

Người gõ cửa nói: ''Anh có phương thức liên lạc với nhà bọn họ không? Tôi ở lầu dưới, nhà bọn họ có thể là bị vỡ ống nước rồi, nước chảy cả xuống lầu dưới.''

Lúc này, bà Trương Mỹ Trân vẫn còn đang tắm nắng ở Tam Á, Cam Khanh nhận được điện thoại, đồ hóa trang cũng chưa kịp tháo, trong mùa đông khắc nghiệt cô xách váy dài, ngược gió một đường chạy như điên, giống như đóng phim hành động nghệ thuật.

Lúc vừa chạy đến thang máy, lại gặp phải một thằng bé lạ mặt, có bộ dáng giống học sinh tiểu học lớp 3, đeo cặp sách, lúc nhìn người khác giương mắt không ngẩng đầu, giống như thể trợn trắng mắt, trong miệng còn nhai kẹo cao su. Cam Khanh không để ý lắm, lầu này là khu phòng học, thường có trẻ con lạ mặt chuyển tới, học tiểu học xong liền rời khỏi.

Thấy thằng bé vẫn không ngừng nhìn chằm chằm mình, cô đành rũ mí mắt, cố gắng che khuất con ngươi kinh dị, còn duỗi tay sửa lại tóc dài lộn xộn, đề phòng hình tượng bà cốt kinh thế hãi tục này hù dọa hỏng mất đóa hoa của tổ quốc.

Không nghĩ tới học sinh tiểu học lại chủ động nói chuyện với cô: ''Chào chị.''

Cam Khanh còn chưa thở đều liền cười với cậu một cái.

''Em là Hàn Chu vừa chuyển đến phòng 804, năm nay 8 tuổi, học lớp 3. Chị, chị thích thần bóng tối Gunara(*) sao?''

(*)nhân vật phản diện trong phim hoạt hình Nàng tiên ma thuật Balala của TQ

Cam Khanh không hiểu ra sao, nghe tên liền có cảm giác vị thần này không phải là người tốt lành gì: ''Cũng bình thường?''

Thang máy tới, bạn nhỏ Hàn Chu một tay nhét túi quần, một tay ngăn trở cửa thang máy, nghiêng người bốn mươi lăm độ, hơi nhếch mày, ngẩng mặt tạo một cái dáng lõm(*): ''Chị, em thấy chị rất xinh đẹp, chị có đồng ý lấy kết hôn làm tiền đề hẹn hò với em không?''

(*)dáng lõm: ngôn ngữ mạng TQ, mô tả người cố tình xây dựng hình tượng bản thân, làm màu thu hút sự chú ý của người khác.

Cam Khanh thật lâu chưa gặp qua hùng hài tử kỳ dị như vậy, suýt nữa không kịp tiếp lời: ''... Chắc không được đâu, dù sao cũng là tù ba năm trở lên.''

''Hiểu rồi,'' Hàn Chu búng tay cái tách ---- lần thứ nhất không ra tiếng, vội vàng lại bổ sung thêm một cái.

Cam Khanh: ''...''

Thằng bé này hiểu cái gì?

Thằng bé: ''Nữ sinh đều cần theo đuổi!''

Thang máy đặt bạn nhỏ Hàn Chu ở lầu 8, lầu 8 đang dọn nhà thành một mảnh binh hoang mã loạn, Hàn Chu vừa mới bước ra thang máy, Cam Khanh liền nghe thấy một người phụ nữ thét chói tai: ''Ai cho con tới đây! Ở đây còn chưa dọn xong! Ông ngoại con đâu?!''

''Ông ngoại đi nghe đại sư tọa đàm rồi ạ.'' Bạn nhỏ Hàn Chu khí định thần nhàn mà trả lời, ''Là đại sư lần trước bán trứng gà luộc giá 250 đồng.''

Cam Khanh nghe thấy người phụ nữ ở hành lang giống như tank(*) gầm thét một tiếng, ''Rầm rập'' mà chạy tới thang máy, liền vội vàng ấn mở cửa thang máy đang sắp đóng lại, để cô ta đi vào.

Một mạch đến lầu 10, ''Tank'' lại thanh thế to lớn mà mở cửa ra ngoài, hai tay chống nạnh, khai pháo với hành lang: ''Hàn Đông Thăng! Ông liền chết ở bên ngoài đi! Lão ngốc X lại đi đưa não cho người ta, con trai ông không nhà để về, ngàn dặm xa xôi ăn xin tới đây! Đại lão gia như ông, cả ngày lẫn đêm mặc kệ hết chuyện chó má, chỉ biết tán dóc linh tinh, đồ không biết xấu hổ! Bà đây muốn ông có ích lợi gì?!''

Cam Khanh cảm giác cả tòa lầu đều chấn động dưới tiếng gầm thét của cô ta, chấn cả ra một người đàn ông hình cầu, còn là từ trong nhà tiểu Dụ gia lăn ra đây.

''Cô nhỏ giọng một chút!'' Người đàn ông vừa lau mồ hôi, vừa nói với Dụ Lan Xuyên ở đối diện, ''Không cần tiễn, không cần tiễn, nói chuyện phiếm với tiểu Dụ gia được mở mang rất nhiều, sau này nhất định sẽ thường lui tới.''Dụ Lan Xuyên cảm thấy vị Hàn tiên sinh này còn không bằng trạch Yến tử ba chân không thả được một cái rắm kia, miễn cưỡng cười vui, nghĩ thầm: ''Ngài ngàn vạn lần đừng tới.''

''Tank'' đằng đằng sát khí xông lên, một phen kéo cổ áo sau của Hàn Đông Thăng, tay đấm chân đá mà lăn anh ta về phía thang máy, cô ta nâng lên một quyền nện ở trên lưng người đàn ông, dùng sức quá mạnh, ngược lại đâm gãy móng tay của mình, càng thêm giận không kiềm được: ''Ông còn dám đánh trả!''

Hàn Đông Thăng yếu ớt giải thích: ''... Tôi không có, tôi chưa từng động.''

''Chắc chắn là ông đánh trả! Ỷ vào những công phu tà môn không đứng đắn nhà ông, ông cố ý! Cuộc đời này thật không cách nào sống mà!''

''Tôi thật sự không có...''

Cam Khanh dán tường, thận trọng dè dặt tránh thoát hai người này, hai mặt nhìn nhau trong chốc lát với Dụ Lan Xuyên ở cửa, cô mới nhìn thấy hàng xóm lầu dưới đợi mình nửa ngày, vội vàng nói ''Thật xin lỗi'' rồi chạy lại mở cửa.

Ống nước đúng là vỡ thật, cách vách lại bận rộn một hồi. Dụ Lan Xuyên lắc lư hai vòng trước cửa nhà Cam Khanh, thấy cô buộc váy lên eo lưng, vén ống quần, cắt nước ngắt điện, cầm khăn lông chặn lại ống nước bị vỡ. Động tác cũng khá thành thục, nếu cho cô thêm cái thùng dụng cụ, chắc có lẽ cô cũng có thể chui vào tự sửa, cũng không biết là từ bao nhiêu nguy lầu rách phòng tôi luyện ra được, anh liền không tiến vào thêm phiền toái.

Anh quay đầu nói với lão Dương đại gia: ''Phiền ông gọi cho bà Trương nói cho bà ấy biết một tiếng.''

''Ông vừa gọi rồi,'' Lão Dương đại gia mở cửa phòng 1003 nói, ''Cháu gái, Mỹ Trân cho cháu toàn quyền xử lý, hết bao nhiêu tiền bà ấy về trả cho cháu.''

Lão Dương đại gia chắp tay sau lưng, đứng ở hành lang lắc đầu một cái: ''Tiểu Hàn là người thích sĩ diện, thích làm bộ kiểu này, thế nào cũng phải để ông dẫn cậu ta tới làm quen với con, thấy cũng thấy rồi, vậy thôi.''

Dụ Lan Xuyên bỗng nhiên hiểu một chút tại sao lão Dương bang chủ tâm lại mệt mỏi.

Phù Lương Nguyệt đã thành bánh Phù Lương Nguyệt.

Đường Tiền Yến ao ước được làm người câm điếc, sau này kết hôn với búp bê nhựa.

Mặc Lâm Phong tuyên bố muốn đốt đả cẩu bổng.

''Ông Dương,'' Dụ Lan Xuyên hỏi, ''Ông có liên lạc với hậu bối của Vạn Mộc Xuân không?''

Theo tình hình bây giờ suy đoán, vị kia... Khả năng cũng là một đóa kỳ hoa.

Cam Khanh đang cứu vớt sàn nhà ngập nước bỗng chốc ngừng lại.

''Một chi kia của Vạn Mộc Xuân, đều là người tà tính, cách ly quần chúng, không quản thế sự ---- cũng không có biện pháp, bọn họ luyện loại công phu đó, nhưng thời đại này không cho phép họ làm lại nghề cũ, có thể truyền thụ tiếp hay không cũng không biết nữa.'' Lão Dương đại gia lắc đầu một cái, ''Thật sự chặt đứt truyền thừa ngược lại cũng tốt, chỉ sợ đi lầm đường. Giang hồ cũng không còn là giang hồ trước kia nữa!''

Cam Khanh đưa lưng về phía lão Dương địa gia, ánh mắt nhẹ nhàng vừa động, bất động thanh sắc mà cười một cái.

Cô nhấc lên một cái ghế ngâm nước, vẩy bọt nước phía trên đi, liền nghe lão Dương đại gia nói tiếp: ''Kể ra, lần cuối cùng biết tin tức của bọn họ còn là có chút liên quan đến con.''

Cam Khanh ở trong nước và Dụ Lan Xuyên ở hành lang đồng thời sửng sốt.

Dương đại gia nói: ''Aiz, con không nhớ rõ? Lúc con còn nhỏ, năm đó Hành Cước Bang nội loạn, bang chủ bọn họ tìm đến nhà ông con, muốn chinh phạt phản nghịch, đám người kia chó cùng rứt giậu, trói con mang đi... aiz, môn đồ ngày nay thật đúng là chẳng ra gì, quá không giảng đạo lí, người nhà không bì kịp ân oán sao, huống chi còn là một đứa nhỏ.''

Cam Khanh đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén nhíu mày ---- Hẻm sau Ao Sình, Hàng Cước Bang?

Có chút ấn tượng, thởi điểm cô không biết trời cao đất rộng, hình như quả thật từng xung đột với Hành Cước Bang, nhưng đều là chút việc lặt vặt.

Con ngươi Dụ Lan Xuyên nhẹ nhàng co rụt lại.

Lão Dương đại gia cứ tiếp tục nói: ''Sáng sớm hôm sau, chúng ta mới tìm thấy con ở một bãi chôn rác vùng ngoại thành. Đám người trói con về sau bị bắt, những kẻ đó làm không ít chuyện thương thiên hại lý, còn từng lừa bán nhân khẩu, công phu lại quá cẩu thả kém cỏi, bị bắt được vẫn còn ngơ ngác, nói lúc ấy rõ ràng là đuổi theo con, kết quả nửa đường bị người khác đánh lén, còn chưa nhìn rõ người đánh lén là ai liền bị đánh ngã. Lúc đuổi theo con bên người chúng còn mang theo chó, cảnh sát tìm được thi thể một con chó, có một đao trên cổ, dài không tới một ngón tay, vết đao sạch sẽ lưu loát, ngoài ra không còn vết thương khác. Vết đao tinh tế như vậy, cũng chính là thủ pháp bào đinh giải ngưu, ông và lão Dụ đại ca cũng cảm thấy là người bên kia ra tay, nhưng người ta không có ý lấy ân đòi báo đáp, đến cuối cùng cũng không có lộ diện.

Vạn Mộc Xuân...

Cho nên lúc đó nhóm tội phạm tự xưng là ''Bào đinh giải ngưu'', cô mới tự mình theo dõi, tự mình tìm đến cửa, còn bẻ gãy mộc bài chữ Xuân mà bọn họ cung phụng?

Bỗng nhiên, Dụ Lan Xuyên ý thức được cái gì ----

Chỉ thấy Cam Khanh để cái ghế gỗ xuống, hơi nghiêng người, dùng khóe mắt liếc anh một cái, ánh mắt mịt mờ mà xẹt qua túi da tinh xảo xa hoa của Dụ Lan Xuyên, rơi vào phần eo dưới của anh.

Lão Dương đại gia vô tri vô giác mà nói: ''Lần đó thật sự nguy hiểm, thời điểm tìm thấy con, quần áo trên người con cũng bị mất, may mắn không phải là mùa đông, nếu không đông lạnh một đêm không phải là trò đùa...''

Trong đầu Dụ Lan Xuyên ''Ong'' một tiếng ---- không, đủ rồi, ông đừng nói nữa!

''Ai da, nhớ tới, đứa bé kia vậy mà lại là Dụ gia.'' Ánh mắt Cam Khanh không có ý tốt dường như muốn đâm rách quần tây phẳng phiu của tiểu Dụ gia, ''Con chó trên quần lót đúng là thú vui của trẻ nhỏ.''

Lão Dương đại gia bị vài ba lời của mình gợi lên hồi ức, thả sấm sét xong liền chậm rì rì đi thang máy xuống lầu.

Dụ Lan Xuyên đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Cam Khanh đang giơ cây lau nhà nhìn chằm chằm mình, nhất thời thẹn quá hóa giận: ''Lau nhà của cô đi, nhìn cái gì!''

Cam Khanh ý vị thâm trường nói: ''Không có gì, đột nhiên nghĩ... Loại người lão luyện thành thục tài giỏi đẹp trai như tiểu Dụ gia, không ngờ nội tâm cũng có một mặt hoạt bát, cảm thấy thật đáng yêu.''

Dụ Lan Xuyên: ''...''

Vì thế tiểu Dụ gia ''Hoạt bát'' liền ''Đáng yêu'' lấy điện thoại ra, chụp cảnh ống nước vỡ tung của phòng 1003, đăng lên vòng tròn bạn bè, chân thật vạch trần kẻ lừa đảo dùng mánh khóe lừa bịp ---- xem một chút, đây chính là người bán thẻ xua thủy nghịch cho mọi người, nhà mình Thủy Mạn Kim Sơn cũng trấn không được, còn nói được cái gì!

Một lát sau, quả nhiên có người đáp lại, Dụ Lan Xuyên thấy trợ lý của anh kích động nói: ''Nghe nói chiêm tinh sư bói toán, cầu phúc, đều phải tiêu hao vận mệnh của mình trả giá, quả nhiên là thật!’’

Kẻ lừa đảo có lợi hại hơn nữa, chung quy đều có kịch bản.

Không ngăn được mọi người lừa mình dối người.

Tiểu Dụ gia không nói một lời trở về nhà, muốn đổi trợ lý, đổi một đám hàng xóm nghiêm chỉnh, đổi một chỗ yên tĩnh, yên ổn làm một mỹ nam an tĩnh.

Hàn Đông Thăng một nhà bốn miệng dọn tới đây, đưa lão nhạc phụ của anh ta theo ---- giúp toàn bộ các công chức nhàn hạ ở viện 110 tăng vô số náo nhiệt và giúp đỡ đàm phán hòa bình, nhất là vị nhạc phụ này.

804 là một nhà hai phòng, bốn miệng ăn ở có hơi chật chội, phòng ngủ không đủ, chỉ có thể ngăn cách một gian nhỏ từ phòng ngủ chính, thông tới ban công, làm phòng cho bạn nhỏ Hàn Chu.

Lão nhạc phụ của Hàn Đông Thăng chừng bảy mươi tuổi, thân thể còn rất cường tráng, có thể đạp xe đi mua thức ăn, hoàn toàn có năng lực độc lập sinh hoạt, chính ông còn có nhà ở, theo lý thuyết là không cần thiết nhét cùng một chỗ với con gái và con rể.

Nhưng là không được, bởi vì vị lão tiên sinh này nhất thiết phải thời khắc có người trông nom, ông trầm mê các loại đồ bảo vệ sức khỏe, hơi không cẩn thận, ông sẽ chuồn ra cửa mua một cái giường trị liệu hơn mười vạn đồng, lực phá hoại cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.