CHƯƠNG 19
Cả một đoàn xe dài không thể nhúc nhích, Kỉ Tầm có chút sốt ruột, giờ tan tầm buổi chiều, quả nhiên là tắc đường.
Bẻ tay lái, Kỉ Tầm đột nhiên thấy động tác của mình lại giống Hàn Nghệ, mặc dù đây là xe của gã. Hai năm gần đây, Kỉ Tầm cũng coi là có chút tài sản, Phong Cảnh nói chuyện hai người mua nhà nên chờ y công tác về rồi cùng nhau bàn bạc, như vậy liệu mình có thể mua xe trước được không?
Tới sân bay đã là hơn bảy giờ, trên đường nhận được tin nhắn của Phong Cảnh, y đã đợi gần một giờ rồi. Kỉ Tầm nhanh chóng tiến vào sân bay, sau đó liền thấy được người đã xa cách bốn tháng rồi.
Dáng người cao lớn, áo sơ mi, quần dài giày da chỉn chu. Vóc người Phong Cảnh cao ráo nên mặc đồ tây rất hợp, khiến Kỉ Tầm cũng có chút ghen tị.
Bốn tháng, so với thời điểm nháo đòi chia tay kia còn lâu hơn, nhìn đến người mới biết trong thời gian qua mình nhớ y đến mức nào. Sân bay người đến người đi tấp nập, Phong Cảnh cầm hành lý đứng đó, Kỉ Tầm chạy đến ôm chầm lấy y, sau đó đấm lên lưng y, Phong Cảnh ôm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn vào sau tai cậu.
Hai người để hành lý lên xe, Kỉ Tầm ngồi lên xe, đóng cửa lại, liền bị Phong Cảnh kéo đến hôn tới tấp, mãi đến khi Kỉ Tầm xin tha mới thôi.
“Xe này của ai?” – Phong Cảnh thở dồn dập, xoa lưng Kỉ Tầm hỏi.
Kỉ Tầm thở hơn nửa ngày mới trả lời được: “Mượn của anh Hàn. Thôi, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
Phong Cảnh ra nước ngoài trao đổi gần nửa năm, căn phòng cho thuê kia cũng không trả lại, Kỉ Tầm cuối tuần thỉnh thoảng cũng đến ở, nên cũng không đến mức chồng chất bụi.
Một bữa tối đầm ấm, bồn tắm ấm áp, lăn lộn một hồi đến khi hai người đầm đìa mồ hôi, Phong Cảnh ôm thân thể đầy mồ hôi trong lòng, cuối cùng thì cũng có thể trở về căn nhà ấm áp. Phong Cảnh nhẹ nhàng hôn lên mặt Kỉ Tầm, từ mặt đến vai, đến ngực. Kỉ Tầm khẽ xoay người, quả nhiên là thư từ, điện thoại thôi vẫn không đủ, chỉ có chạm vào nhau chân thực thế này, mới thấy thỏa mãn.
Phong Cảnh xuống giường mở hành lý, sau đó kéo Kỉ Tầm lại, trên tay y là hai chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh, Kỉ Tầm không rõ là làm bằng gì, tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng có thể nhìn ra là nhẫn đôi. Kỉ Tầm nhịn không được nhớ đến mùa đông hai năm trước, Phong Cảnh cũng đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay mình như thế.
“Anh mua ở bên kia, không quý, nhưng có một câu chuyện đẹp, anh nhìn thấy có kiểu dành cho nam, nên mua luôn.”
“Anh không sợ sẽ không vừa sao?” – Kỉ Tầm cười, vẫn không chạm đến.
“Không sợ, anh sờ qua là biết, cảm thấy là sẽ vừa với em, anh biết tay em cỡ nào mà.” – Phong Cảnh lấy một chiếc đeo vào tay cho Kỉ Tầm, quả nhiên là vừa – “Anh định mua xong định gửi về đây luôn.”
“Vậy sao lại không gửi?” – Kỉ Tầm ngắm nhẫn trên tay, sau đó cầm chiếc nhẫn kia.
Phong Cảnh chờ cậu đeo nhẫn cho mình: “Em xem, bởi vì anh hi vọng có thể tự tay đeo nhẫn cho em.”
Kỉ Tầm cười ngẩng đầu, hôn lên môi Phong Cảnh.
Trao nhẫn, hôn môi, kết thúc buổi lễ.
Mặc dù động phòng có làm trước rồi cũng không việc gì.