CHƯƠNG 1
Kỉ Tầm mặc áo cử nhân, trên mặt là nụ cười thản nhiên cho thấy hiện tại tâm tình cậu rất tốt. Sắp tốt nghiệp, Kỉ Tầm mấy tháng trước đã tìm được công việc rồi, chỉ chờ lấy bằng, làm một buổi liên hoan chia tay nữa là có thể đến công ty rồi.
Mặt khác, đối với việc đến dự buổi liên hoan chia tay này với Kỉ Tầm cũng là việc vui, đó là có thể chính thức ở bên Phong Cảnh.
Lễ Tốt nghiệp ở trường Đại học cử hành đơn giản, chỉ có mấy vị lãnh đạo lên đọc diễn văn chia tay, Kỉ Tầm nghe phát buồn ngủ, mơ hồ như đang trên mây, buổi tối còn phải đi liên hoan nữa. Nhưng đến khi lễ tốt nghiệp gần kết thúc, bài ca của trường được bật lên, Kỉ Tầm lại thấy có chút nao nao.
Bốn năm đã nhanh chóng trôi qua. Bốn năm trước, cũng tại hội trường này, cũng trong giai điệu này, cũng là vị hiệu trưởng tóc bạc kia hiền lành nói qua micro: Hoan nghênh các tân sinh viên của trường.
Kỉ Tầm hơi nghiêng người, quả nhiên tên kia ngồi sau mình phía bên phải, mặt không chút thay đổi, không biết là đờ đẫn hay nghiêm túc. Kỉ Tầm quay người lên, cảm thấy có chút không hiểu được, năm đó sao mình lại coi trọng cái con người không có tình thú, tướng mạo lại bình thường kia chứ? Người kia chỉ có ưu điểm duy nhất là thân thể rắn chắc, con người thành thật, thành thật đến mức làm cho người ta cảm thấy chán nản!
Kỉ Tầm lau mồ hôi trên trán, bài hát cũng xong rồi, sao còn không cho về chứ? Có một cái lễ tốt nghiệp mà lâu quá vậy.
Cuối cùng cũng rời khỏi không khí đầy áp lực của hội trường, Kỉ Tầm hít thở sâu, mấy bạn học đang cười nói vui vẻ chụp ảnh, nắng tháng bảy chiếu thẳng xuống người cậu, xuyên qua lớp áo, đến làn da, trong miệng cũng cảm thấy khô nóng khó chịu.
“Muốn uống nước không?”
Kỉ Tầm ngước mắt, Phong Cảnh cầm trên tay một chai nước khoáng, vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn mình, Kỉ Tầm lắc lắc đầu.
Luôn như vậy, sao anh lại lề mề như thế chứ?! Em cũng không phải là trẻ con chưa biết gì cần anh chăm sóc! Bên nhau hai năm, ban đầu còn thấy quản thúc có chút tình thú, nhưng khi cảm giác mới mẻ qua đi, Kỉ Tầm đã sớm không còn kiên nhẫn với sự chăm sóc thái quá của đối phương, nhưng cậu vẫn định để đến khi tốt nghiệp mới nói chia tay, với tính tình của Kỉ Tầm, đã sớm cho Phong Cảnh một lời cảm ơn rồi đi.
Phong Cảnh vẫn đứng trước mặt Kỉ Tầm, không có dấu hiệu nào là muốn rời đi cả, Kỉ Tầm cũng không thèm để ý đến anh, đi tìm ba tên cùng phòng chụp ảnh chung, bốn đại nam sinh đứng trước hội trường nhe răng cười như mấy tên ngốc.
Phong Cảnh đứng bên cạnh chờ cậu chụp ảnh xong xuôi, sau đó quay sang bạn học cầm máy ảnh nói: “Chụp cho hai đứa tớ một kiểu đi.” – Nói xong liền đi đến bên người Kỉ Tầm. Lần đầu tiên ở chỗ đông người, cánh tay dài ôm lấy cổ Kỉ Tầm, đầu dựa vào nhau, đáng tiếc, Phong Cảnh vẫn duy trì khuôn mặt vô cảm kia, chả hợp với tình huống lúc này một chút nào.
Gió mùa hè thổi tới mang theo cả hơi nóng, Kỉ Tầm không được tự nhiên kéo tay Phong cảnh, nhẹ nhàng nói: “Phong Cảnh, tái kiến.”
Trong canteen náo nhiệt, Kỉ Tầm chọc chọc miếng cá trong bát, mùa hè quả là mùa của bệnh kén ăn.
“Không muốn ăn?” – Giọng Phong Cảnh cứng nhắc, đại khái cũng nghe được ý tứ xuất quan hoài.
“Không muốn ăn?”
“Anh đi mua đồ uống?”
“Chính là không muốn ăn.” – Kỉ Tầm khẩu khí không tốt lắm, buông đũa xuống.
“Vậy không ăn.” – Phong Cảnh ăn sạch đồ trong đĩa – “ Khi nào đói bụng thì ăn sau.”
“Phong Cảnh.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Kỉ Tầm cảm thấy chuyện hai người chia tay khi tốt nghiệp là chuyện cả hai đều hiểu rõ. Một người tiếp tục làm nghiên cứu, một người vượt nửa thành phố làm việc trong một công ty, hai người như vậy, còn có giao điểm nào đây?
Nói khó nghe, chính là muốn lên giường, còn phải mấy vài giờ đi đường. Hai nam nhân, gắn bó với nhau hai năm, dưới tình huống thế này, tình cảm không lạnh nhạt mới lạ.
Cho nên Kỉ Tầm nghĩ, khi tốt nghiệp thì chia tay, hai người đều đồng ý không được thì thôi. Nói thật, trừ bỏ giống quản gia đốc thúc mình, Kỉ Tầm thấy Phong Cảnh chả có chút nào yêu cậu cả.
Thật buồn cười, nhớ lại năm đó, là chính mình mặt dày mày dạn theo đuổi đối phương.
Kỉ Tầm nhanh chóng kéo những suy nghĩ vui vẻ về, đối mặt với vấn đề cần giải quyết.
Người ngồi đối diện cậu lúc này hiển nhiên là không có loại cảm nhận này.
Hai người giống nhau, quan tâm từng tí, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn bao dung nhường nhịn giống nhau, giống như….. giống như bọn họ không thể phân biệt.
Kỉ Tầm nghĩ nghĩ, vẫn nói một câu “Không có gì”. Chính mình còn không có hứng trí ở cái trường mình đã học bốn năm này, ngay tại canteen đầy người này, công khai thảo luận vài vấn đề cùng người yêu đồng tính luyến ái của mình.
Cho nên Kỉ Tâm đứng dậy, thuận tiện buông một câu: “Buổi tối khoa anh đi hội họp à? Xong thì gọi điện cho em,chỗ cũ.”
Phong Cảnh đứng lên theo Kỉ Tầm, khẽ gật đầu: “Được.”
Chỗ cũ, chính là khách sạn nhỏ gần không xa trường học lắm, chỉ cần đăng kí giao tiền là được thuê phòng, là chỗ hai người đã rất quen thuộc.
Đóng cửa bật đèn, Phong Cảnh dường như đã rất quen thuộc tìm đến môi người kia, hai người kéo đẩy nhau ngã xuống giường.