Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Công việc vẫn không tính là thuận lợi, chỉ có thể coi là từ từ thích ứng, điều buồn bực là tâm trạng Kỉ Tầm đang xuống dốc không phanh. Hôm đó, hoàn thành xong một hạng mục mới, Kỉ Tầm cùng các đồng nghiệp trong phòng kéo nhau đi liên hoan.

Rượu chính là một loại quan hệ xã giao, rất may là Kỉ Tầm có thể uống, hơn nữa khi uống rồi, có thể lợi dụng việc mình uống rượu để trả thù tư. Mấy đồng nghiệp cũ không khỏi quan tâm đến vấn đề chung thân đại sự của đồng nghiệp mới, không khỏi trêu đùa bạn cùng phòng của Kỉ Tầm một chút về bạn gái của hắn.

Bạn cùng phòng của Kỉ Tầm tên là Đường Quân Trạch, là người Đông Bắc, đối xử với bạn gái rất tốt, là loại trung khuyển lão công điển hình. Đường huynh đệ lúc này có vẻ rất tự hào về bạn gái mình, đối mặt với một đám người trêu chọc còn cười hì hì, nói: “Con gái thôi mà, sao mọi người cứ ồn lên thế.”

Sau đó, tất cả con mắt dồn về Kỉ Tầm.

Kỉ Tầm cười: “Còn trẻ mà, không vội.”

“Cái gì mà không vội chứ, có người quan tâm lẫn nhau có gì không tốt?” – Nữ sĩ trung niên đối diện Kỉ Tầm không đồng ý, tủm tỉm cười phản bác lại cậu – “Cậu nên học tập đồng chí Tiểu Đường cùng phòng một chút, xem người ta làm thế nào.”

Đồng chí Tiểu Đường nhanh chóng tiếp lời, đi tới vỗ vai Kỉ Tầm: “Đúng vậy, Tiểu Kỉ à, tìm vợ sớm một chút không phải là chuyện xấu.”

Tìm tức phụ cái P á, muốn tìm thì cũng phải tìm nam nhân, cậu nghĩ là dễ sao? Kỉ Tầm trên mặt không có biểu cảm rõ ràng, cũng hi hi ha ha cười theo cho mọi người vừa lòng, nhưng trong lòng thì không chấp nhận. Cảm tình lúc này, chính là con dao hai lưỡi, có thể mang đến ngọt ngào, nhưng cũng có thể đem đến tổn thương cùng mất mát.

Di động của Tiểu Đường lại vang lên, liếc mắt nhìn số gọi đến, hắn liền xin lỗi mọi người, nhanh chóng đi nghe điện thoại.

“Chắc chắn là bạn gái hắn gọi điện tra hỏi.”

“Chưa kết hôn mà đã rắn như vậy, sau này kết hôn rồi, Tiểu Đường sẽ vất vả lắm đây, ha ha.”

“Chuyện vợ chồng son nhà người ta, ông quan tâm làm gì?”

Kỉ Tầm nhìn theo thân ảnh Tiểu Đường vội ra ngoài mà không thể không cảm khái, có người cũng muốn được tra hỏi như Tiểu Đường mà có được đâu.

“Tiểu Kỉ, hâm mộ đúng không?”

Kỉ Tầm cười cười: “Tôi không có phúc khí như vậy.”

“Tiểu Kỉ như vậy thì có gì không tốt, thanh niên tự do vài năm, sau này kết hôn rồi, một thân trách nhiệm cũng không thấy hối hận.”

“Trần đại ca, anh bị vợ quản nên sợ rồi sao? Ha ha!”

“Nhưng mà có người để nghe mình tâm sự khi có uất ức hay oán giận gì đó.”

“Đúng thế, đúng thế. Tiểu Kỉ à, cậu nói xem, nếu cậu gặp chuyện phiền lòng thì thường nói cho ai? Có một người bên cạnh mình chính là như thế đấy.”

Kỉ Tầm sờ sờ điện thoại trong túi quần, có thể nói cho ai nghe đây? Lúc trước, cậu vô tình quấy rầy Phong Cảnh, sau đó hai người không có liên hệ gì. Phải nói là chính cậu không liên hệ gì lại với anh ta, còn Phong Cảnh cũng gửi đến mấy cái tin nhắn, cái gì mà thời tiết không tốt nhớ mang dù, nhiệt độ không khí thay đổi, nhớ mặc ấm. Phong cách của anh ta, ngàn năm cũng không thay đổi.

Chạm vào, cảm giác di động rung lên, Kỉ Tầm lấy ra, quả thực là có tin nhắn mới. Không phải là tên kia chứ?

Kỉ Tầm mở ra, hóa ra là Tiểu Nhất sư muội, hồi trước quen cô bé trong một hoạt động xã đoàn, cô bé đó rất nhiệt tình, đòi trao đổi số điện thoại với Kỉ Tầm để thỉnh thoảng trao đổi linh tinh. Khi biết Kỉ Tầm ra ngoài làm việc sau khi tốt nghiệp, đã sớm liên lạc để mong cố vấn một số chuyện.

Thấy Kỉ Tầm hí hoáy nhắn tin, đồng nghiệp lại bắt đầu trêu chọc: “Không phải là có người theo đuổi cậu đấy chứ? Con gái bây giờ cũng thật là chủ động quá đi.”

Ngoại hình của Kỉ Tầm không tính là tuấn tú, nhưng làn da trắng nõn cùng với vẻ ngoài sáng sủa làm không ít nữ sinh hâm mộ, hơn nữa lông mi lại rất đẹp, nếu nói có nam nhân thích cậu thì cũng không có gì là lạ. Kỉ Tầm chỉ cười cười đáp lại, nhưng trong nụ cười đó dường như có chút gì đó thất vọng.

Rượu và thức ăn cũng dần vào quỹ đạo.

Tiểu Đường ghé vào tai Kỉ Tầm nói nhỏ: “Sếp bên tổ thiết kế kìa, nghe nói rất khá đấy.”

Kỉ Tầm cũng nói thầm: “Sếp bên đó sang chỗ chúng ta làm gì?”

Tiểu Đường cắn đũa, chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu: “Người ta làm sao mà biết được.”

Kỉ Tầm quay mặt đi.

Sự thật cũng không thể chứng minh sếp bên đó đến có chuyện gì không, nhìn người đó mũ áo chỉnh tề, là một nam nhân ngoại hình tinh anh, đến nói chuyện cung mọi người, rồi cầm chén kính rượu.

Mấy nữ đồng nghiệp ghé tai Kỉ Tầm với Tiểu Đường nói nhỏ: “Hàn Nghệ, sếp phòng thiết kế, tầm ba mươi tuổi, vậy mà trông vẫn còn trẻ măng.”

Kỉ Tầm liếc nhìn vài lần, quả nhiên là làn da được giữ gìn rất tốt, cặp mắt đào hoa có vài tia ngả ngớn, trên mặt là nụ cười ôn thuận.

Liếc vài lần như vậy, đối phương liền cần chén tiến lại: “Nhìn cậu rất lạ, là nhân viên mới đúng không?”

Kỉ Tầm gật gật đầu, cũng tươi cười tiếp đón: “Xin chào Hàn quản lý, tôi là Kỉ Tầm, mọi người vẫn gọi là Tiểu Kỉ.”

“Gọi tôi là anh Hàn đi, mọi người cũng gọi thế mà.” – Ánh mắt đào hoa khi cười rất đẹp, Hàn Nghệ lắc lắc chén rượu trong tay – “Tiểu Kỉ, uống một chén?”

Những người khác đều biết tửu lượng của Hàn Nghệ rất tốt, mỗi khi liên hoan đều không hề bị ai hạ gục, nay có thể tìm được người đối ẩm lại càng thêm cao hứng. Vì thế, Kỉ Tầm nhanh chóng bị đồng nghiệp bán đứng, tất cả đều bảo cậu tửu lượng vô địch cả phòng.

Hàn Nghệ cười càng đậm: “Hôm nay tôi gặp đối thủ rồi. Đến, chúng ta quyết đấu chứ?”

Kỉ Tầm đương nhiên là gật đầu, tuy không phải là lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng cũng nên để cho người ta một chút mặt mũi.

Mà trong khoảng thời gian này, Kỉ Tầm cũng không thoải mái, tình trường thất bại, hơn nữa cũng có một chút áp lực, vừa đúng có cơ hội để chè chén giải sầu.

Khi tâm tình không tốt người ta thường uống không kiềm chế, lại càng dễ say, đợi đến khi vãn, người tửu lượng khá như Kỉ Tầm cũng đã mơ hồ, Hàn Nghệ nhìn qua vẫn thấy tỉnh táo, thậm chí còn đùa cậu là có cần gã đưa về không. Kỉ Tầm hạ chén đánh cách, miệng đầy mùi rượu khiến cho mấy nữ đồng nghiệp ngồi gần phải bịt mũi.

Kỉ Tầm ngây ngốc cười: “Không cần, tôi có thể tự mình trở về được.”

Hàn Nghệ đương nhiên là cũng chỉ đùa một chút thôi, gã uống nhiều như vậy, đương nhiên là cũng không thể tự mình lái xe về. May ngày mai là cuối tuần, không cần lo về ngủ quên mất.

Tiểu Đường lo lắng: “Nếu không tôi đưa cậu về.”

Kỉ Tầm không kiên nhẫn lắc đầu: “Tôi không về ký túc xá của công ty!”

“Vậy cậu định đi đâu?” – Mọi người cũng đều kéo nhau rời đi rồi, có người tự về, có người là bạn trai hay chồng đến đón, Tiểu Đường cũng muốn đến chỗ bạn gái cậu ta, nhưng thực sự không yên tâm về tên tửu quỷ này.

Kỉ Tầm len qua người một đồng nghiệp chui vào xe taxi, còn cười ha hả, đưa tay qua cửa kính vẫy vẫy: “Cậu đi tìm bạn gái của cậu đi, tôi cũng đi tìm người nhà của tôi đây.”

Một câu nói bị rượu làm cho lè nhè, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đục ngầu, thật sự là không làm cho người ta yên tâm, nhưng mà xe đã chạy mất rồi, Tiểu Đường cũng chỉ có thể tự an ủi mình, chắc là không có việc gì đâu.

Người nhà cậu ta? Không phải cậu ta độc thân sao? Đến khi Tiểu Đường phản ứng kịp thì đã không nhìn thấy xe đâu nữa rồi.

Kỉ Tầm chờ xe chạy liền nằm úp sấp lên cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nói với bác tài: “Tòa nhà nghiên cứu sinh của đại học XX.”

Xuống xe, Kỉ Tầm rút ví trả tiền. Chết tiệt, những một trăm tệ! Kỉ Tầm đầu óc choáng váng đi về phía trước, may mắn là có nhắm mắt cũng không thể đi nhầm được, thật dễ dàng tìm đến kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh.

Ký túc xá cần có thẻ từ mới vào được, Kỉ Tầm ngồi phịch ở cửa kính lầu một, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm cánh cửa, đợi xem có người qua thì vào ké.

Cả người Kỉ Tầm sực mùi rượu, sinh viên đi qua đều cố gắng tránh xa cậu một chút.

Lâu quản lý còn đến hỏi cậu tìm ai, phòng nào, Kỉ Tầm đáp chỗ được chỗ mất.

“Bác Lâu, đây là em họ cháu đến tìm.” – Thanh âm luôn luôn bình thản vang lên bên cạnh Kỉ Tầm, cậu quay người, hướng đôi mắt mờ mịt nhìn về phía đó, Phong Cảnh đã đến bên cạnh để cậu dựa vào, Phong Cảnh một tay cầm đồ, một tay kéo người vào ngực mình – “Bác Lâu, ngại quá, hôm nay cậu ấy vừa nhận việc nên đi ra ngoài uống rượu, để cháu đưa cậu ấy về phòng.”

Nếu không phải có người đến, bác Lâu đã nhanh chóng xử lý Kỉ Tầm rồi, nhưng đã có người đến nhận, nên ông mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kỉ Tầm bị rượu làm cho mơ hồ, cọ cọ trước ngực Phong Cảnh còn nghi hoặc nói: “Thật là kỉ quái, sao hôm nay anh lại không đẩy em ra.”

Phong Cảnh đột nhiên siết chặt cánh tay đang ôm Kỉ Tầm, bước chân cũng chậm lại.

Kỉ Tầm bất mãn kêu lên: “Đau quá!”

Phong Cảnh không hề nói gì, nhanh chóng đưa cậu vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.