Không Phải Em Không Lấy

Chương 42: Chương 42: Chương 42: Như này là hôn gián tiếp đi?




Người đàn ông đứng ngoài cửa đó- có thể dùng một từ để tả, ngọc thụ phong lâm.

Không có vẻ đẹp yêu nghiệt như cậu em Mạc Tu Nhiên hay tên khốn kia, người đàn ông đẹp theo kiểu trầm ổn, trưởng thành.

Tại sao Nhược Băng lại biết người đàn ông này là đại Boss à? Chính là nhờ chiếc áo anh ta cầm trên tay kia kìa. Đó là chiếc áo mà sáng nay cô thấy trên ghế, chắc đại boss làm bữa nóng quá nên cởi ra.

Thật không ngờ cô lại diện kiến long nhan trong cái hoàn cảnh chó gặm như này.

Kính Thiên Minh nhíu mày, hình như cô gái này nhận nhầm anh với Tu Nghiêu. Anh đang định lên tiếng giải thích thì Mạc Tu Nghiêu bước vào.

Cơn ho vừa dứt của Nhược Băng lại càng dữ dội hơn...

Khụ...khụ...

Sao tên khốn này xuất hiện ở đây?

Đợi cơn ho đã dứt, Nhược Băng oán hận nhìn Mạc Tu Nghiêu:

“ Sao anh cứ như ma vậy?”

Cô không ngờ anh ta sẽ xuất hiện ở đây. Hình như quan hệ với đại boss không tệ nha...

Bảo sao. Đệt, tên đàn bà này chắc chắn là người mách lẻo chuyện cô nhận chồng vờ với đại boss rồi.

Mạc Tu Nghiêu vốn dĩ hôm nay muốn công khai thân phận với Nhược Băng. Hợp đồng cô cũng đã kí rồi, còn chạy được sao? Cùng lắm anh ăn vài cú đấm nữa là được...

Thế mà cô gái nhỏ lại nhận nhầm anh.

Mạc Tu Nghiêu giận rồi, liếc nhìn qua Nhược Băng, bước đến gần tủ lạnh lấy chai nước ép hoa quả.

“.......” Tên này hôm nay uống nhầm thuốc rồi phải không? Trực tiếp cho cô ăn một đống bơ.

Nhược Băng buồn bực, cảm thấy thật mất mặt trước đại boss.

“ Anh gì ơi, sao anh tự nhiên như thế, chủ nhà còn đứng kia kìa, đây là nhà anh chắc?”

Mạc Tu Nghiêu thật muốn hét lên, đây là nhà tôi đấy có được không?

Cơ mà anh vẫn nhẫn nhịn, không thèm nói gì, coi cô như không khí.

“ Đại boss à, anh có muốn ăn thử bánh bao tôi làm không?”

Kính Thiên Minh gật đầu. Tên nhóc Tu Nghiêu này cuối cùng cũng chết trong tay mỹ nhân, anh cũng muốn lên tiếng giải thích nhưng vừa nhận được ánh mắt cảnh cáo từ người anh em chí cốt kia nên đành ngậm miệng.

Cũng không thiệt thòi gì a. Được ăn đồ mỹ nhân làm.

Trong khi hai người bên này vui vẻ ăn bánh bao thì Mạc Tu Nghiêu chính thức bị bỏ qua. Anh có bật chế độ ẩn thân à? Sao không ai thấy sự tồn tại của anh?

Mạc Tu Nghiêu lục được trong tủ lạnh miếng bánh khô, chân mày nhíu lại, bộ dáng khó mà nuốt trôi được.

Nhược Băng thấy bộ dáng này của anh ta có chút buồn cười.

“ Có muốn ăn bánh bao cùng chúng tôi không?”

“ Không cần.”

Mạc Tu Nghiêu thẳng thừng từ chối, hai tròng mắt đen sâu thẳm lạnh lùng cực điểm. Hai chữ “ chúng tôi” kia thật ngứa tai.

Kính Thiên Minh ngồi một bên bày ra bộ dáng xem kịch vui, hình như có mùi giấm chua không hề nhẹ ở đây?

Nhược Băng hừ: “ Không ăn thì thôi.”

Rồi cắn mạnh lên chiếc bánh bao, rồi ngẩng đầu lên cảm thán:

“ Thật quá thơm ngon nha, hic, tan chảy trái tim tôi rồi!”

Mạc Tu Nghiêu cau mày nhìn chiếc bánh bao thơm ngào ngạt. Bụng anh cũng đói lắm, là do đang làm việc thì nhận được tin nhắn của ai đó, mở camera lên thì thấy cô đang làm bánh bao, anh đã ăn gì vào bụng đâu?

Anh thình lình lại gần cướp chiếc bánh bao đang ăn dở của cô, cho vào miệng. Và ăn một cách rất ngon lành.

Phía bên kia Kính Thiên Minh kinh ngạc không thôi, không phải tên này mắc bệnh thích sạch sẽ sao?

Còn Nhược Băng thì lắp bắp liên hồi:

“ Anh, anh, anh....”

Mặt Nhược Băng hiện lên tia hồng nhạt.

“ Như thế này có tính là chúng ta hôn gián tiếp không?”

Hôn gián tiếp à? Suy nghĩ của cô thật thú vị!

Không hôn được trực tiếp thì hôn gián tiếp cũng không sao. Chỉ cần anh để cô ăn nửa cái rồi cướp nửa cái còn lại...

“ Tôi hôn em trực tiếp nhiều lần vậy còn chưa đủ sao? Hôn gián tiếp là gì chứ!”

“.......” Cũng đúng ha? Nhưng anh có cần nói giữa thanh thiên bạch nhật vậy không?

_______

#Uyentoto

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.