Trước thời điểm súng lên đạn hai giây Nhược Băng đã cảm giác được nguy hiểm tới gần. Phản xạ tự vệ nhanh như chớp.
Bàn tay mượn lực, chiếc côn xé gió bay về phía tên cầm đầu.
“ Đoàng....”
Tiếng súng oanh tạc nhức tai vang lên.
Cảm giác đau đớn từ bả vai truyền xuống, kích thích xúc giác của cô.
Cmn, vừa nãy quả thật nguy hiểm.
Thằng cha này tính giết cô thật, súng ngẩm chuẩn tim không lệch một mili.
Máu chậm rãi rỉ ra, màu đỏ hoa lệ thấm đẫm dây áo tắm.
Thật là đủ kích thích đi!!!
Tay không mặc bikini đánh giặc đã đành- đây còn bị trúng đạn nữa.
Tên cầm đầu mặt trắng bệnh, bàn tay bầm tím không ngừng run rẩy. Hắn biết cánh tay này của hắn thực sự phế rồi!!!!
Ai biết con ả tiện nhân này tinh như chó thế cơ chứ ? Cây côn sắt đập vào tay hắn nên quỹ đạo đạn mới chệch hướng.
“ Giết nó cho tao.”
Một tên đàn em phân vân.
“ Nhưng lệnh của bên trên...”
Chưa kịp nói hết câu, cú đá trời giáng đập xuống ngực hắn.
“ Mày sủa lắm thế hả? Hay bị con ả này quyến rũ. Ở đây không tới lượt mày lên tiếng, tao là chủ.”
“ À khoan, đừng dễ dàng giết nó, bắt nó “chơi” thật đã cho tao.”
Nhược Băng nhân cơ hội chạy thật nhanh theo hướng bờ biển.
Thể lực của cô rất tốt, không vấn đề. Bả vai bị thương dù có ảnh hưởng đôi chút đến tốc độ nhưng đôi chân cô vẫn nhanh nhẹn.
Hôm nay là ngày chó gì thế không biết? Tất cả tại tên khốn kia, không dưng bỏ cô lại đây!!!!
Bà đây muốn gọi điện thoại cứu viện lắm!!!
Đệt, đi tắm biển mang theo điện thoại làm cái lông gì ?
Phía sau một đám người chạy sau cô, chúng không hề gấp gáp- muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô hả ?
Trước mặt là những tảng đá ngầm. Không biết cô nên cảm thấy may mắn hay là xui xẻo đây?
Cũng không tồi, có thể ẩn nấp được.
Mặt trời chói chang, chạy chân trần trên cát đã rát lắm rồi!!!
Cmn, cư nhiên đá này còn khó xơi hơn, nóng chết bà đây rồi!
Nhược Băng cố nén nhịn đau nhức, cô để ý thấy ở vị trí khá khuất có một cái động nhỏ- vừa một người chui vào, không tồi nha!
Nhược Băng chui từ từ vào.
Hic, sao cô cảm giác mình giống cẩu? Sủa vài tiếng xem nào ha ha...
Vào trong mới biết cái hang này diện tích không hề “nhỏ” như lối vào của nó.
Cô chui đằng chân vào trước, còn đầu vào sau. Cầm theo tảng đá trung bình, đến khi cả cơ thể vào trong cái động này tảng đá đó cùng lấp lối ra.
Bà đây xem bọn mày tìm bằng cách nào ? Chỉ sợ bọn này dai như đỉa thì sao...
Chợt có cảm giác buồn buồn từ bàn chân truyền đến. Ai đó đang cầm chân cô.
Một giọng nói truyền đến:
“ Áo dây của cô tuột rồi!”
______
Đố biết đây là ai :vvvv
#Uyenca