Châu Úc Thành kích động, không ngờ Trầm tiểu thư phi thân ra biển cát kia, quả cầu cát chỉ nứt, cần một ngoại lực nữa tác động.
Bàn tay Châu Úc Thành run rẩy, cuối cùng vẫn dùng hết sức đập nát quả cầu bằng cát....
Có thứ âm thanh từ tính gì đó rất nhẹ, nếu không nhờ vào thiết bị đo sóng âm thanh trên tay Nhược Băng, cô cũng không biết có thứ như vậy tồn tại.
Trận pháp được hoá giải rồi...
Xoáy cát đang dần đóng lại, con quái vật đang dần ngậm miệng lại. Nhược Băng khẽ thở dài một hơi, cô sống rồi!
Thân hình cô rơi tự do xuống gần xoáy cát. Nhược Băng phủi áo đứng dậy, cẩn trọng đi về phía dải đất kia. Cmn, ai biết chỗ cát này còn có cơ quan chết người nào nữa, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“ Trầm tiểu thư, cẩn thận.” Châu Úc Thành hét lên, không kịp nghĩ nhiều chạy về phía Nhược Băng.
Có thứ gì đó nắm chặt lấy cổ chân cô, lôi cô về phía xoáy cát.
“ Đoàng....”
Nhược Băng lên đạn bắn vào cánh tay Bích Ngọc đang nắm chân cô.
Bích Ngọc một thân bê bết máu tươi, cắn nhặt răng chịu đựng, quyết không buông tay.
Là con tiện nhân Trầm Tịch Dương này hại chết anh trai cô, cũng huỷ hoại cuộc đời cô. Ông trời có mắt cho cô cơ hội báo thù!
Khi này tưởng như Cyril đã giết chết Bích Ngọc, kì thực chỉ bắn vào vào ngực cô ta, nghĩ rằng đẩy cô ta xuốnh biển cát là xong, không ngờ Bích Ngọc sống dai như con gián !!!!
Ngón tay dài sơn màu đỏ của Bích Ngọc cắm sâu vào da thịt Nhược Băng, máu tươi rỉ trong cát, mùi tanh nồng len lỏi trong không khí.
Tiếng cười ghê rợn của Bích Ngọc vang lên:
“ Mày biết tao họ gì không? Tao họ Triệu, Triệu Bích Ngọc.”
Nhược Băng khẽ rùng mình, vài giây trước cô định một phát xuyên tim kết liễu Bích Ngọc, giờ đây ngón tay run rẩy, không tài nào bắn nổi...
Những kí ức đáng sợ năm ấy bủa vây trong tâm trí cô- tựa như căn phòng kín mít nhốt cô trong đó. Dù có gào thét thế nào cũng không thoát được, không có ai tới cứu cô cả.
“Không...không, cô nói bậy, cô chết rồi mà, anh ấy cũng chết rồi!”
Một người dù bề ngoài có mạnh mẽ tới đâu, sâu bên trong nội tâm vẫn có điểm mềm. Bích Ngọc đã nắm được điểm đó của Nhược Băng, hung dữ nói:
“ Mày không hiểu, bao năm qua tao sống như thế nào, không còn gia đình, không ai nương tựa. Tao sống chỉ vì ngày hôm nay, trả mạng cho anh trai tao. Đều do Dương gia mày tạo nghiệt.”
Nhược Băng lắc đầu:
“ Không đúng, mày nói dối, anh ấy chưa chết, anh ấy chỉ đi du học, mày nói dối.”
Khoảng cách tới xoáy cát ngày một gần, miệng hố sắp đóng lại.
Bích Ngọc kéo mạnh chân Nhược Băng, miệng liên tục khiêu khích cô:
“ Mày đáng chết, anh ấy vì mày mà chết.”
“Trầm tiểu thư, cẩn thận.” Châu Úc Thành lao nhanh đến, dùng xà beng đập mạnh vào bàn tay Bích Ngọc. Âm thanh gãy xương giòn vang lên.
Bích Ngọc đau điếng, thả tay ra. Châu Úc Thành thuận đà, đẩy Bích Ngọc vào xoáy cát. TRước khi bị hố đen kia nuốt chửng, anh quay lại nhìn Nhược Băng lần cuối, trên môi nở nụ cười rực rỡ:
“ Trầm tiểu thư, bảo trọng.”
Thật ra anh còn muốn nói rất nhiều, muốn nói thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù cô cười hay lạnh lùng, anh đều thích- nhưng lời không thốt được ra khỏi miệng bởi vì Châu Úc Thành biết loại người như anh không xứng với cô ấy. Nếu có thể anh muốn đứng sau cô ấy, âm thầm bảo vệ cô ấy, tiếc là trời cao không cho cơ hội! Sinh mạng này, anh không tiếc....
Sự việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài giây. Đến khi Nhược Băng định thần thì cậu thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời kia đã bị bóng tối nuốt chửng- vĩnh viễn......
“ Không, Châu Úc Thành, đồ ngu ngốc nhà cậu...”
_______
Ủng hộ ta tiếp đi các tình yêu ^^
Để cho Nghiêu ca Băng tỷ sớm ngày đoàn tụ :vvv không là ta ác lắm đó !!!!!!
#Uyenca