Thời gian không để Nhược Băng nghĩ nhiều thêm nữa, cô nhặt chiếc đồng hồ từ dưới đất lên, cẩn thận bỏ vào trong balo:
“ Haizz, để tìm hiểu sau vậy.”
Mười sáu tượng đất nung, mỗi cái một dáng vẻ, khuôn mặt, tư thế khác nhau xếp thành vòng tròn.
Nhược Băng tiến đến phía trung tâm vòng tròn, ngồi xuống đặt tai xuống mặt đất, một tay cô gõ gõ.
“ Cách...cách....”
Quả nhiên âm thanh to, vang hơn.
Người xưa nói “thùng rỗng kêu to” chẳng hề sai chút nào. Bên dưới càng rỗng thì càng kêu to, chứng tỏ rằng dưới đây chính là khoảng không gian rộng lớn.
Nhược Băng quan sát kĩ càng mười sáu tượng đất nung, cơ quan để mở tầng ngầm bên dưới chắc chắn nằm ở đây.
Mỗi pho tượng dường như diễn tả thất tình lục dục của con người. Thất tình gồm: hỉ nộ ái ố ai lạc dục- mừng giận thương ghét buồn vui muốn. Còn lục dục gồm: sắc dục, hương dục, thinh dục, vị dục, xúc dục, pháp dục.
Mười sáu tượng đất này, rốt cuộc cơ quan nằm ở đâu? Không thể đoán bừa được, động phải cơ quan ngầm không những tự tiêu huỷ lối ra mà còn khởi động bẫy như mưa tên hay gì đó.
Nhược Băng quan sĩ kĩ, trên đầu mỗi tượng đất ở đây còn đặc biệt gắn thêm một viên dạ minh chân trên đầu. Ánh sáng dạ minh châu ở đây đục hơn phía ngoài kia, nếu không để ý kĩ sẽ không phát hiện ra được. Không lẽ vấn đề nằm ở viên dạ minh châu này?
Nhược Băng lấy đèn pin chuyên dụng trong balo ra. Cô soi từng chỗ một trên pho tượng cổ. Quả nhiên soi đến một pho tượng có nét mặt giận dữ, dòng chữ mờ ảo màu trắng đục nổi bật lên trên thán thân tượng.
“ Hỡi kẻ phá tan giấc ngủ nghìn năm của hoàng đế, nhà ngươi sẽ bị trừng phạt, máu tươi và nước mắt sẽ bao quanh lấy ngươi.”
Quả nhiên khi nãy chính ánh sáng của viên dạ minh châu đã hút ánh sáng của dòng chữ này, nên cô mới không nhìn thấy. Mà...
Fuck !!!!
Đây chính là lời nguyền trong các lăng mộ.
Ma mới tin lời nguyền này, Nhược Băng lại càng không sợ nhưng có gì đó len lỏi vào trong trái tim cô, dự cảm về một tương lai lành ít dữ nhiều không xa...
Máu và nước mắt ư?
Máu thì dễ nhưng nước mắt thật khó. Chuyện khiến cho Nhược Băng khóc đã ít lại càng ít. Sau mười năm phút cô vẫn không nặn ra nổi một giọt nước mắt nào...
Giờ tự tưởng tượng ra mấy cảnh đau buồn trong quá khứ, hãm mình vào đó, Nhược Băng không làm được. Cô cười trừ, cứ ngỡ là có thể vượt qua nó nhưng thật ra vẫn rất sợ nhớ đến nó. Quá khứ đáng sợ kia như cái gai trong lòng, để đó không được, nhổ ra cũng không xong.
Nhược Băng nhớ đến một cách cô từng đọc trên mạng, không chớp mắt trong ba mươi giây. Chớp mắt là cách làm ẩm mắt tự nhiên, đôi mắt không chớp trong một khoảng thời gian sẽ bị khô và buộc phải tiết ra nước.
Quả nhiên giọt nước mắt long lanh như pha lê rơi xuống. Cùng lúc Nhược Băng cầm dao cắt nhẹ vào ngón trỏ của mình...
“Tách....”
Thanh âm của máu và nước mắt cùng rơi xuống. Một cái lỗ nhỏ từ dưới mặt đất mở ra, nuốt chửng chúng.
Không gian yên lặng đến nỗi chỉ có tiếng thở đều khe khẽ của Nhược Băng, không biết ngọn gió từ đâu thổi đến, mang theo hơi lạnh buốt khiến bầu không khí càng âm trầm.
Nhìn qua lăng mộ kín mít, đến một con muỗi cũng không lọt vào- kì thực độ ẩm và không khí được khống chế rất tốt, có thể bảo đảm thông gió và khô ráo quanh năm. Mặc dù nhìn sơ qua, lòng lăng mộ kín mít nhưng thật ra rất thoáng. Đây không phải là chuyện ly kỳ gì cả.
Vài phút sau, mặt đất chậm rãi tách làm hai phần. Nhược Băng nhanh chân bước vào bậc thang xuống dưới sâu lòng đất kia.
Cô thận trọng bước đi, trong tâm cũng tràn ngập sự hưng phấn khó tả. Bức tường ở hai bên hành lang được làm bằng vàng, cứ cách một đoạn lại thò ra thụt vào, chỗ thụt vào là bức tượng binh sĩ canh gác- tuy nhiên không phải bằng đất nữa mà bằng kim loại. Nhược Băng không lầm thì tượng làm bằng đồng đỏ, áo giáp làm bằng vàng ròng, thật quá sa sỉ!!!!
Nhược Băng lẩm bẩm: “ Bây giờ lấy dao ra cạo chỗ vàng này, một lượng nhỏ thôi cũng đủ vinh hoa phú quý cả đời đấy!!”
Cầu thang rất dài, bậc thang nối đuôi nhau đi xuống tưởng chừng như không có tận cùng....
_____
Xin lỗi mọi người vì mấy ngày qua ta không đăng chap mới ^^
Đừng ghét bỏ ta mà ~~
Vote cho ta đi ta chắc chắn 2 anh chị sẽ gặp nhau.
#UyenCa