Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cố Linh Nhan đi qua đi lại thong thả trong phòng nghỉ của buổi hôn lễ, vẻ mặt cô hoàn toàn giống như “khổ đại cừu thâm” – khổ lớn thù sâu. Cô nói: “Tớ muốn đi toilet.”
“Cậu đừng có đi tới đi lui nữa, mắt mình nhìn mà thấy nhức.” Xuyến Nhi trợn mắt với vẻ lười biếng: “Mình nói này, hay là cậu đến bệnh viện khám thử xem, mắc tiểu và đi tiểu thường xuyên như vậy chẳng bình thường tí nào.”
Đại Ngải ở bên cạnh cực kỳ phối hợp, bật cười thành tiếng: “Ôi trời, bây giờ cậu khẩn trương quá mức như vậy làm gì? Nếu tối nay mà cậu khẩn trương thì mình còn có thể thông cảm một chút đấy.”
“Trời ạ, nhắc tới mình lại thấy phiền.” Cố Linh Nhan lắc đầu một cách táo bạo, nghĩ đến mấy cái tên đầy sức nặng trong danh sách khách mời của buổi tối hôm nay mà cõi lòng cô cảm thấy chột dạ một hồi.
Nói gì thì nói, suy cho cùng đây cũng là hôn lễ của Cục trưởng Phó thuộc Cục Cảnh sát thành phố S, cho dù được tổ chức đơn giản thì với giao tình và mối quan hệ rộng rãi của cụ Đơn, những người quyền thế, có uy tín danh dự trong giới chính trị cũng không thể không có mặt.
“Nhan Nhan, mẹ cậu đến rồi kìa.” Đúng lúc này, Ngôn Hinh mở cửa ngoài, dẫn Cố Linh Nhan bước ra.
Hôm nay bà Cao Kỳ Kỳ mặc bộ lễ phục màu trắng rất trang trọng, ngay cả mái tóc vốn bông xù*, bà cũng đến hiệu làm tóc để người ta làm cho nó vào nếp một chút, nhìn lướt qua có thể thấy bà rất có hình tượng.
*Nguyên văn là “bạo tạc đầu”, kiểu tóc bông xù như vừa bị cái gì đó nổ bùm làm cho đầu nó xù ra hết, hệt như cảnh trong phim mà các bạn hay xem ấy
Cố Linh Nhan đi qua đi lại vài vòng quanh bà, bĩu môi nói: “Á à, hôm nay non xanh nước biếc hay sao mà mẹ sửa soạn cả bộ chỉnh tề thế?”*
*Ý trêu đùa
“Con nhóc chết tiệt này.” Cao Kỳ Kỳ sửa sang lại cổ áo, liếc xéo Cố Linh Nhan: “Đến lúc đó, con đừng có làm rơi vòng cổ giùm mẹ. Mấy người chị Phương đều tới đấy, bọn họ còn định quay vài đoạn video clip để làm DVD nữa.”
“Con sẽ đưa lại mẹ y nguyên như lúc đầu.” Cố Linh Nhan không hề mới lạ việc trêu chọc, mồm mép lém lỉnh: “Đến lúc đó, trước mặt mấy lãnh đạo lớn, mẹ đừng thốt ra câu “cái định mệnh mày”* là được rồi.”
*Nguyên văn là “thảo nhĩ mụ” - tức là Đờ mờ ấy các bạn.
Cao Kỳ Kỳ vung tay định tát con gái một cái, nhưng bà lại chợt nhìn thấy cách đó không xa hình như có người đang đi tới bên này, do đó bà chỉ mắng Cố Linh Nhan một câu “đồ láo xược” rồi lắc mông, ngúng nguẩy bước đi.
Cố Linh Nhan nhìn bóng lưng kiêu ngạo của mẹ mình mà trợn mắt, một hồi sau, khóe miệng cô vểnh vểnh lên cao.
Đám người Đại Ngải vừa thừa dịp hai mẹ con đấu khẩu với nhau để bỏ chạy vào trong giáo đường. Cố Linh Nhan đi vào trong phòng nghỉ, cảm thấy nhàm chán và cầm Ipad lên chơi, chợt nghe có tiếng người gõ cửa.
“Là anh đây.”
Cô nghe thấy tiếng, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng chạy tới bên cạnh cửa và kêu lên: “Em muốn ăn cá hồi! Em muốn ăn cá hồi! Em đói lắm!”
Ngày hôm nay, Đơn Cảnh Xuyên mặc bộ vest màu trắng càng hiện rõ khí thế bức người. Cố Linh Nhan từng thấy anh mặc đồng phục cảnh sát và quần áo ngày thường rồi, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy anh mặc vest Tây chỉn chu như thế, ánh mắt cô cứ lưu luyến không rời, đồng tử chuyển động liên tục.
“Ngày mai hãy ăn, hôm nay em ráng nhịn một chút.” Anh đưa tay xoa nhẹ bờ vai trần của cô: “Có lạnh không?”
“Nóng đến chết mất, đợi một hồi mà trong giáo đường còn chưa có điều hòa.” Cô nói nhỏ, oán giận đến mức giơ quả đấm lên: “Không cho phép anh quỵt nợ, nếu ngày mai em không được ăn em sẽ đánh anh đó!”
Anh đúng là càng ngày càng hết cách với cô. Hồi trước, mỗi khi anh hung dữ lên thì cô đều nghe, nhưng bây giờ, cô nhóc nhỏ này thăm dò được rằng anh hoàn toàn chẳng hề động tay động chân cho nên bắt đầu không biết sợ nữa rồi, càng ngày càng trèo lên đầu anh, tác oai tác quái.
“Đi thôi.” Anh giúp cô vén tóc ra sau, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
Cố Linh Nhan nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú ở bên cạnh, cô cũng nắm lại tay anh thật chặt, cả khuôn mặt dần hiện lên nét cười không sao ngừng được.
“Nồi.” Anh nắm tay bước chầm chậm về phía trước, chợt nghe cô mở miệng gọi mình.
“Sao vậy?” Đơn Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô.
“Sắp kết hôn rồi, em cũng nói thật hết cho anh biết luôn. Lần đó, trong buổi biểu diễn, em quả thật đã động tay động chân, đánh mấy nhân viên bảo an một chút.” Cô giảo hoạt, chớp chớp mắt với anh: “Là em đạp anh ta một cước nên mặt anh ta mới sưng thành cái bánh nướng đó.”
Cô không chỉ cực kỳ cảm kích một lần, nếu như không có lần kích động tùy tiện đó, có lẽ cả đời này, cô vĩnh viễn sẽ không gặp được một người yêu thương và hết lòng bảo vệ mình như vậy.
Anh không giỏi nói chuyện, không thích xa hoa, nhưng lại cho cô một tình yêu đẹp nhất, không cần phải dùng bất kỳ cái gì văn vẻ, hoa mỹ để hình dung hay trang điểm chải chuốt.
***
Hôn lễ sắp sửa bắt đầu. Lúc Thiệu Tây Bội đẩy xe em bé đến trước cửa giáo đường, cô chợt phát hiện Đơn Quần đứng lặng một mình ở cửa. Hình như ông đã đứng ở đấy rất lâu, Đặng Di và đứa con trai cũng không có ở bên cạnh.
“Bội Bội.” Đơn Quần nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ông bước tới vài bước, đứng trước mặt cô.
Lòng bàn tay run lên, cô vẫn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của ông.
“Có thể cho ba nhìn cháu một chút không?” Mái tóc Đơn Quần đã hoa râm hơn một nửa, giọng nói của ông cũng khàn đục, khác một trời một vực với người đàn ông trong trí nhớ của cô.
Cô từng cho rằng mình sẽ không xúc động về quá khứ nữa, nhưng đối mặt với tình cảnh này, cô quả là vẫn làm không được, chẳng thể nhìn ông không chớp mắt rồi lướt qua.
Đơn Quần thấy vẻ mặt cô hờ hững, không phản đối, ông mới từ từ ngồi xuống, ngắm cục cưng đang ngủ say.
Cục cưng còn ngủ say, ông nhìn một lát rồi đưa bàn tay run rẩy vào xe, vuốt ve khuôn mặt của đứa bé một cách dịu dàng.
Thiệu Tây Bội từ trên cao nhìn xuống, trông thấy vẻ mặt và hốc mắt ửng đỏ của ông, cô chỉ biết nhắm nghiền mắt rồi quay mặt đi.
“Bội Bội... Ba rất xin lỗi.” Đơn Quần thu tay, môi run nhè nhẹ.
Cuối cùng thì cô cũng nhìn ông một cái thật sâu, không nói gì thêm, đẩy xe em bé lướt qua người ông và đi vào trong giáo đường.
Khoan nói đến tha thứ hay ghi hận, tạm nhắc tới hối hận hay do dự, vận mệnh đã thúc đẩy tất cả chúng ta đi đến nông nỗi ngày hôm nay, tránh cũng không tránh được, càng không có cơ hội quay đầu.
Cho dù cô biết từ đầu tới đuôi, ông và cô có cùng huyết thống thì còn phải ngại gì, nhưng xin lỗi, cô không thể chấp nhận những gì đã khắc sâu từ trong quá khứ, sau này cô cũng không còn quan hệ gì với ông nữa.
...
Lúc Cố Linh Nhan tung bó hoa màu trắng lên thì cũng là lúc chân mày của Dung Tiễn - Dung Lục Lục vểnh cao tới trời. Cô huýt sáo với mấy nam nữ độc thân không cướp được hoa rồi xoay người đi đến bên cạnh Cù Giản, ôm lấy cổ tay anh.
Hôm nay, Cù Giản mới xin nghỉ phép ở bộ đội một ngày để về, cả người mặc quân phục chói lọi. Thiệu Tây Bội ở xa nhìn bóng dáng hai người xứng lứa vừa đôi, khóe miệng cô không tự chủ mà nhoẻn thành nét cười.
Sau khi nghi lễ chấm dứt, Đơn Cảnh Xuyên đặc biệt ra lệnh cho xe đón ở cửa để đưa cô về khách sạn. Cô đẩy xe em bé, đi một mình về phía trước. Một hàng cây cao lớn bên ngoài giáo đường lọt vào tầm mắt cô, bóng cây loang lổ trên thân người, tựa như đang che đi cái oi bức giữa hè.
Bên tai cô là tiếng nói cười vui vẻ truyền ra từ bên trong giáo đường, cô chợt nhớ lại tin tức mà buổi sáng, Phó Thiên gọi điện nói cho cô biết.
Chứng cư vô cùng xác thực, tiền tham ô và cả vụ án tham ô quả thật đều là Phó Chính bị người ta vu oan giá họa.
Từ vài vụ án tương tự đã từng tiếp nhận, Phó Thiên xem chúng như điểm khởi đầu để điều tra, tìm hiểu nguồn gốc rồi mới có thể tìm ra mưu mô ở trong đó và cả mắt xích còn thiếu kia.
Nhưng mà thật sự không thể tưởng tượng được... người đã vu oan giá họa cho Phó Chính...
Người đẩy anh vào chỗ bất nghĩa cũng chính là người phụ nữ mà trước kia từng luôn miệng nói rằng yêu anh đậm sâu.
Bởi vì chuyện này, nhà họ Lương chính thức bị cuốn vào khởi tố vụ án để điều tra. Lương Kha sai người động tay động chân vào tài chính nên nhất định sẽ bị truy bắt, mà ba của cô ta là Lương Vũ, cuối cùng cũng bị tra ra đã nuốt nhiều khoản tiền lớn trong vài năm, chính thức bị cách chức, chuẩn bị xử phạt.
Nhà họ Lương đã từng một tay che trời trong giới chính trị của thành phố S, giờ đây hoàn toàn biến mất, không còn để lại dấu vết nào.
Nhờ đó mà từ nay về sau, cho dù sóng gió có lớn đến đâu đi chăng nữa cũng không còn quan hệ với bọn họ. (Thiệu Tây Bội và Phó Chính)
Hiện tại, Phó Chính lựa chọn “bỏ chính theo thương” – bỏ chính trị theo kinh doanh, làm ăn thật đàng hoàng sạch sẽ, không còn bất kỳ vướng mắc vào với giới chính trị nữa. Phó Lăng cũng vì chuyện này mà xin nghỉ hưu sớm, ở nhà để dưỡng tuổi thọ.
...
Thiệu Tây Bội suy nghĩ đến mức say mê, cô đi một hồi mới phát hiện có người đứng nghênh ngang ở cửa, chặn đường đi của cô.
Hình như anh mới chạy vội tới đây, râu trên cằm vẫn còn lộn xộn vì chưa được nhổ, quần áo cũng do anh tùy tiện chộp đại, ngay cả cổ áo còn chưa bẻ đàng hoàng.
Mới được rửa sạch tội hồi sáng, bây giờ anh đã đứng trước mặt cô – “hàng thật giá thật”. Hai tháng không gặp, ngoài dáng vẻ nghèo túng ra thì anh không có thay đổi nào khác.
Cô nhìn anh bước tới, cúi người chầm chậm rồi bế cục cưng khỏi xe đẩy, học theo dáng vẻ của cô để đỡ đầu cục cưng thật cẩn thận
“Đặt tên cho con là gì, anh đã nghĩ ra chưa?” Cô thu lại vẻ giật mình ban nãy, nhìn anh và con rồi từ từ mở miệng.
“Chưa.” Anh nhìn cục cưng trong lòng thật cẩn thận, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: “Ngay cả giấy chứng sinh* cũng chưa có.”
*Giấy làm chứng việc sinh con ở các cơ sở y tế, phải có giấy này mới làm giấy khai sinh được.
Cô cũng không chất vấn, chỉ bình thản mà khoanh tay nhìn anh.
Cuối cùng thì người nào đó cũng không kìm nén nổi nữa, cúi người đặt con vào xe rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước tiên đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau đó sẽ làm giấy chứng sinh với hộ khẩu.”
“Hả?” Cô gật đầu: “Vậy à...”
“Chúng ta về lấy sổ hộ khẩu, đi đăng ký.” Anh nhận đẩy xe em bé, định bụng đi tiếp về phía trước.
“Lấy sổ hộ khẩu của ai? Tạm thời em còn chưa tìm thấy cái của mình.” Sau lưng anh, cô trả lời thật chậm.
Bị giam cầm hai tháng, rốt cuộc thì người nào đó luôn kìm nén sự khác thường của mình cũng nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi gân xanh.
Thiệu Tây Bội đứng bật động ngay tại chỗ, giọng nói vẫn không nhanh không chậm: “Kết hôn là việc lớn cả đời, gả cho ai... em còn phải suy xét thật kỹ.”
Lúc này, Phó Chính ngừng đẩy xe em bé, anh đứng lặng một hồi rồi xoay người đi tới trước mặt cô.
“Em muốn mang con anh đi và gả cho ai?” Giọng điệu của anh không hề tốt, sự hăng hái trong người bỗng chốc cao hơn ngày thường.
Cô nhìn anh sẵng giọng và cả mặt mày của anh, trong lòng vừa buồn cười vừa chua chát.
Anh là một người như thế, chưa bao giờ có vẻ mặt dịu dàng với cô, tính tình thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư kín đáo, sẽ không để cô nhìn rõ sự quan tâm thấu hiểu hay yêu quý vô vàn.
Có lẽ anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng anh không phải một người chồng – người cha dịu dàng nhẫn nại, hòa hảo đúng nghĩa truyền thống.
“Một mình em nuôi con cũng tốt mà.” Vẻ mặt cô hờ hững, giọng nói rất dịu dàng.
Phó Chính nhìn cô không chớp mắt, rất lâu sâu, anh mới gằn từng tiếng để gọi tên cô: “Thiệu! Tây! Bội!”
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt tựa như được bao phủ bởi một màn sương mỏng manh.
“Gả cho anh.”
Anh nhìn vào mắt cô, hao hết khí lực toàn thân mới thốt ra được ba chữ kia, giọng nói đã hơi nghẹn ngào.
Mười năm qua, anh đưa em đi khắp địa ngục vực sâu, bây giờ đã là năm thứ mười một rồi, chẳng lẽ em còn không nguyện ý để lòng chẳng màng chuyện cũ, mang tấm thân đầy sẹo ở bên cạnh anh cả đời ư?
Giáo đường màu trắng sừng sững và yên tĩnh ở phía sau, bóng cây để lộ ánh nắng lười nhác. Cô không đáp lại anh, cái nhìn cố chấp, trong trẻo lạnh lùng của anh lọt vào mắt cô, cuối cùng thì cô cũng từ từ rơi lệ.
Phó Chính nắm tay, bước tới và ôm chầm cô vào lòng, cánh tay anh run rẩy ghì chặt cô vào trước ngực mình.
Rõ ràng là mười năm qua anh đã thiếu nợ cô quá nhiều.
Anh chưa từng cho cô một khởi đầu tốt đẹp hoàn mỹ, chưa bao giờ cho cô điều gì quý trọng hay cái gì đó trân trọng mỗi khi nhớ lại. Anh từng dùng mưu kế để đối xử với cô, tra tấn cô, nhìn cô vạn phần thống khổ mà còn tự trấn an chính mình.
Thậm chí cả cuộc đời cô cho đến bây giờ, anh là người đối xử tệ nhất.
Hai tháng không gặp mặt đã khiến anh hiểu rõ thứ khó thoát ra nhất trên thế gian này không phải giam cầm “cường thủ hào đoạt”* mà là nhìn thấy khói thuốc phiện ở phía trước cũng tự động dừng chân để sa vào tay giặc. **
* Cường thủ hào đoạt: Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn – Dùng sức mạnh quyền thế để giam cầm người khác.
** Có thể ý câu này muốn nói “Thiệu Tây Bội” là người khiến anh không ngừng trầm luân mê say.
Cô dùng mười năm để xâm nhập xương tủy làm anh đau nhức, cuối cùng đổi lấy bệnh yêu vô phương cứu chữa của anh.
Cho dù trong lòng em vĩnh viễn khó có thể quên đi tất cả những gì anh từng gây ra với em, cho dù em không có cách nào tin anh được, nhưng chỉ cần trong tương lai, em cho phép anh được ở bên cạnh, vậy thì nhiều năm về sau anh có thể từ từ chờ em, anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Thiệu Tây Bội, anh chỉ yêu một mình em mà thôi.
Cả cuộc đời này không đổi, đến chết cũng chẳng đổi thay.
(Hết chính truyện)