Editor: Ngọc Diễm Hepc.
Đơn Cảnh Xuyên mới từ trong thang máy bước ra, chỉ nghe thấy bên tay trái cuối hành lang truyền đến âm thanh ầm ầm .
Ước chừng đã qua mười giờ, theo lý mà nói thì đáng ra lúc này đồn cảnh sát căn bản không có tiếng người, anh chau mày lại mới vừa đi tới hướng kia được mấy bước, chỉ nghe thấy giọng người phụ nữ chợt vang lên, đột ngột giữa đêm khuya yên tĩnh như vậy.
“Anh lập tức buông tay tôi ra ngay, anh có tin ngày mai tôi sẽ đi đến Phủ Thị Chính tố cáo hay không? Cục cảnh sát các người làm việc như thế sao, anh phải nói cho tôi biết tôi đã phạm phải điều gì ngoài những điều kia ra chứ, nếu hôm nay anh không nói tôi liền dứt khoát ngủ lại nơi này.”
Chân mày anh càng nhíu càng sâu, đi mấy bước tới cuối hành lang cách ly, đập vào mắt là hai viên cảnh sát trẻ tuổi mới vừa vào cục bị một cô gái trẻ nhỏ gầy cao chưa tới 1m6 chỉ vào mũi, bộ dáng lúng túng nói không ra một câu.
“Chuyện gì xảy ra.” Hai cảnh sát trẻ tuổi nghe tiếng thì quay đầu, thấy Đơn Cảnh Xuyên, bị sợ đến mồ hôi lạnh cũng tuôn xuống, vội vàng kính cẩn lễ phép cúi người chào anh, “Cục phó.”
Thời điểm cô gái trẻ kia thấy Đơn Cảnh Xuyên, vẻ mặt không sợ hãi chút nào, thậm chí mơ hồ lộ ra địch ý, khuôn mặt trắng noãn lớn chừng bàn tay, đôi mắt thật to xoay chuyển thật nhanh.
Anh đi tới lấy ra một cái ghế ngồi xuống, nhướng mày với cậu cảnh sát trẻ bên phải, “Cậu thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe một lần.”
Cả người vị cảnh sát trẻ đến bây giờ vẫn còn hơi run, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, lắp ba lắp bắp mở miệng, “Cục phó. . . . . . Đúng, đúng như vậy. Sân vận động lân cận có ngôi sao đang biểu diễn, bên kia có người gọi điện thoại nói là hiện trường có người gây rối, thời điểm chạy tới. . . . . .” Nói tới chỗ này, anh ta len lén liếc mắt một cái cô gái trẻ bên cạnh đã cắm đầu cắm cổ ngồi xuống ở trên một cái ghế khác, “Đã nhìn thấy một mình cô ấy đứng ở bên cạnh lan can phía trái khán đài lớn tiếng ồn ào, có cô gái ngồi trên đất đang khóc rất nhiều, nửa bên mặt của bảo vệ hiện trường thì sưng lên . . . . . . . . . . . .”
“Anh đừng nói bừa! Tên mập mạp chết bầm kia là tự đụng mặt mình vào trên tường mới sưng to lên, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi!” Nhìn cô gái trẻ dựng râu trợn mắt nói chuyện với cảnh sát, trong nháy mắt giọng nói cất cao lên tám độ.
Lúc này Đơn Cảnh Xuyên quay sang nhìn cô một cái.
Một câu anh cũng không nói, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, tay thon dài để lên bàn nhẹ nhàng gõ mấy cái, cô gái kia bị anh nhìn một cái, đột nhiên thấy sống lưng lạnh đến buồn nôn.
“Nhìn cái gì vậy.” Cô nhỏ giọng liếc mắt nói thầm một câu, ngược lại không tiếp tục mở miệng.
“. . . . . . . . . . . . Sau đó, sau đó thời điểm chúng tôi đi tới khống chế cô ấy, cô ấy đá lung tung rồi chửi bới chúng tôi, nói những lời rất khó nghe, còn chửi cảnh sát chúng tôi đều là con rùa khốn kiếp. . . Tôi cùng tiểu Trương thật sự rất tức giận liền bắt cô ấy về trong cục. . .”
Lúc này Đơn Cảnh Xuyên nghe xong lời nói của anh cảnh sát trẻ, biểu tình trên mặt không có biến hóa gì lớn, “Hiện trường có người bị thương không?”
“Không có.”
“Trường hợp ở nơi công cộng gây chuyện ồn ào, tùy ý nhục mạ cảnh sát, coi như không phải án hình sự cũng là tội làm mất an ninh trật tự xã hội, nhìn quy định nên nộp bao nhiêu tiền liền nộp bấy nhiêu, sau khi làm ghi chép các cậu đưa cô ấy về nhà.”
Anh từ trên ghế đứng dậy, không ngoài dự liệu, bên tai lập tức vang lên giọng nói cao đến mười phần, “Dựa vào cái gì mà muốn phạt tiền tôi? Là bọn họ mắng chửi tôi trước, hành động của tôi là tự vệ chính đáng, không được sao? Lại còn là hai người họ ra tay trước, vết thương trên vai tôi cũng là do họ đánh, xong lại đổ hết tội lên đầu tôi, sao anh có thể vô lý như vậy?”
Lúc này Đơn Cảnh Xuyên nghe lời của cô thì trầm mặc một hồi, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, “Cô vẫn còn là học sinh đúng không? Nếu cô muốn làm loạn đến lúc mọi chuyện không thể vãn hồi, muốn trong học bạ của cô có con dấu của bộ công an, thì cô cứ nói tiếp đi.”
Anh trầm tĩnh nói xong, âm thanh trầm thấp rơi vào tai người phía trước từng câu từng chữ, “Còn nữa, nếu như cô muốn tố cáo, cô cứ việc báo tên của tôi.”
Hai cảnh sát trẻ nghe Đơn Cảnh Xuyên nói xong những lời này rồi nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, trong lòng sự sùng bái dành cho anh đã giống như nước sông cuồn cuộn chạy dài không dứt, hận không được quỳ xuống hô một tiếng Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Có cục phó làm chỗ dựa, khí thế của hai người này rõ ràng đã lớn hơn một chút, một người trong đó thoáng hả hê nói với cô bé kia, “Được rồi, cô ngồi xuống đi, đã trễ thế này chép xong ghi chép chúng tôi sẽ đưa cô trở về.”
Vẻ mặt cô nhăn nhó nhìn bóng lưng đã biến mất ở cửa ra vào, hồi lâu tức giận đẩy đẩy sổ ghi chép của cảnh sát trẻ, “Người này là ai vậy.”
Lúc này lỗ mũi của vị cảnh sát trẻ bên cạnh gần như hướng lên bầu trời, khoe khoang giống như là chính anh ta, “Đơn Cảnh Xuyên, phó cục trưởng của chúng tôi, mới 26 tuổi đã sếp thứ hai trong giới cảnh sát ở thành phố S, rất nguyên tắc.”
Đơn Cảnh Xuyên. . . . . . . . . . . . cô gái trẻ xinh đẹp hơi híp mắt lại, lặp lại đi lặp lại nhiều lần cái này tên ở trong lòng, tôi sẽ nhớ anh.
***
Khách sạn cấp năm sao rộng rãi trong phòng khách, một người phụ nữ toàn thân đang quỳ trên mặt đất, cô ta mềm mại quyến rũ nhìn tới người đàn ông ngồi ở trước mặt, đưa tay nhỏ bé mảnh khảnh ra nhẹ nhàng kéo khóa quần tây trang người đàn ông trước mắt, cẩn thận giải phóng dục vọng của anh ta ra ngoài, vừa ngẩng đầu nhìn mặt của anh ta.
Gương mặt đó lạnh lùng và nghiêm túc, trên môi mỏng là sống mũi cao thanh tú cùng tròng mắt thâm thúy giấu ở sau mắt kính, cô ta trải qua vô số ngưởi, cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào dáng dấp tốt như vậy.
Cô ta quan sát sắc mặt của anh ta, thấy anh ta không nhúc nhích, liền cúi đầu, há miệng nhét vào thứ nóng rực như bàn ủi ở trên tay.
Vừa nhìn đã biết ngưởi phụ nữ này đã qua huấn luyện, kỹ thuật bắt bí hết sức đúng chỗ, công phu môi lưỡi rất tốt, môi dính chất nhầy còn vừa hút vừa mơ hồ phát ra tiếng mập mờ, ở trong một phòng yên tĩnh ** tận xương.
Người đàn ông đang ngồi trên mặt đeo một cái kính không gọng, mặc trên người bộ tây trang chỉnh tề kỹ lưỡng, anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, ** ở đó cứng rắn dưới sự nỗ lực của người phụ nữ đã trướng lớn mấy phần, một đôi mắt thâm thúy ở sau tròng kính nhưng không có lộ ra nửa phần sắc thái ham muốn .
Người phụ nữ kia chuyển động phía trước phía sau, hai má cũng lõm vào, đôi mắt xinh đẹp như tơ nhìn tới trước anh ta, anh ta dần dần cảm thấy có đôi chút tê dại, ánh mắt trong lúc vô tình hướng mép giường thế nhưng tầm mắt thoáng dừng lại nhìn trên tủ đầu giường, trong túi của người phụ nữ có con búp bê mèo nho nhỏ, xinh đẹp hết sức đáng yêu.
Nhìn anh ta lại đột nhiên đứng lên, theo ** còn cao vểnh lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu đang kinh ngạc, lạnh lùng mở miệng, “Cô đi đi.”
“Phó thiếu, em làm chưa được tốt ở chổ nào sao?” Người phụ nữ kia quỳ trên mặt đất một bộ dạng không cam nguyện, mắt thấy vậy định giúp anh ta phóng xuất ra, thế nhưng anh ta chưa thỏa mãn lại thúc giục cô ta rời đi.
“Đừng để cho tôi nói lần thứ hai.” Anh ta nhấc chân từ phòng khách đi tới phòng tắm, đi được vài bước thì ngừng lại, giọng nói gắng gượng có chút chán ghét, “Cô muốn bao nhiêu tiền, nói con số cho cô muốn sẽ cho người đưa tới.”
****
Thiệu Tây Bội mới vừa đóng cửa trước, còn chưa có xoay người thì nghe thấy chuông cửa vang lên, cô nhờ ánh trăng nhìn một chút đồng hồ báo thức trên vách, đi cà nhắc hướng con mèo bên trong nhìn một chút, thở dài mở cửa.
Chạm mặt chính là đập vào mặt hơi thở lạnh lùng, mang theo một trận gió mát cuốn tới, Thiệu Tây Bội nghe một âm thanh cửa lớn vang dội đóng lại, liền bị ôm vào một lồng ngực không thể quen thuộc hơn được.
Người nọ liền một phen ôm cô đi lên, thoải mái mà lấy thân thể xinh xắn của cô tựa vào cửa kính trước cua quẹo, hung hăng cúi đầu cắn môi của cô.
“Ưmh. . . . . . Phó Chính. . . . . . Đau. . . . . .” Thiệu Tây Bội dựa lưng vào kính diện lạnh lẽo, trước người là thân thể cao lớn rắn rỏi của anh ta, trước mặt và sau lưng đều bị bao vây, không thể động đậy.
Phó Chính tháo mắt kính xuống để ở một bên, mấy cái đã cởi áo ngủ của cô vứt trên mặt đất, ở bên tai cô lạnh giọng nói, “Giúp tôi cởi.”
Cô cắn cắn môi, mặt đỏ hồng lướt qua lồng ngực tinh tráng của anh ta, khi anh ta tháo mắt kính xuống ánh mắt càng thêm lạnh lùng, bắt đầu giúp anh ta cởi ra.
Trong phòng nhàn nhạt rải vào một chút ánh trăng, cô nhìn trên mái tóc anh ta lộ ra vành tai nho nhỏ, nghĩ đến mới vừa thấy con mèo nhỏ kia, thật sự là giống nhau như đúc.
Cô đang cởi quần của anh ta, lại đột nhiên bị anh ta ngậm vành tai, trước ngực cũng bị một tay anh ta nắm nhào nặn, mặt cô đỏ lên, buông lỏng tay khẽ đẩy anh ta ra, rốt cuộc nhỏ giọng oán trách một câu, “Quỷ háo sắc.”
Lúc này trong mắt Phó Chính nhàn nhạt dính vào một tia dục vọng ham muốn, lưu loát cởi quần ôm nàng lên lui tới nội thất đi tới, “Giống như lại lớn. . . . . . Hả?”
Thân thể Thiệu Tây Bội trần truồng ở trong lòng anh ta, cô mơ màng trong phòng lại không có mở đèn, hồi lâu mới phản ứng được, thẹn thùng đập xuống bờ vai của anh ta.
Khóe miệng Phó Chính nhàn nhạt ngậm ti cơ hồ không nhìn thấy nụ cười, đặt cô ở trên giường liền đè lên, âm thanh trầm thấp trong bóng đêm rõ ràng khác thường, “Chân tách ra.”
Cô ngoan ngoãn khẽ tách hai cái chân trắng mịn ra quấn lên bên eo của anh ta, anh ta không chút do dự một cái đâm sâu tới đỉnh, mặt không lưu tình một chút nào đến chỗ sâu nhất.
Cô ướt không phải là rất lợi hại, bị anh ta cậy mạnh lần này làm cho rơi nước mắt rồi, nhưng cô trước sau như một là chịu đựng, biết tính tình anh ta, bị đau cũng chỉ dám ai oán một tiếng thật thấp.
Anh ta nghe được bên tai giống mèo kêu nhỏ, con mắt sắc sâu hơn, lực mạnh mấy cái như địa chấn, bị cô ** thực cốt hút liền bộc phát thần dũng, lưu loát một cái tiếp hạ xuống, dạy ít kỷ xảo, hoàn toàn thẳng đứng.
Vận động một hồi phát hiện đầu vai ẩm ướt lành lạnh, anh ta mới thoáng dừng một chút, nhìn cô giống như tức cũng không kịp thở mà âm thầm ôm cổ nằm ở đầu vai của anh ta, nhíu nhíu mày khẽ đứng dậy, “Đau?”
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn vo thành một nắm, sợi tóc bị mồ hôi dính vào gương mặt, thở hổn hển vài hơi đến mấy lần mới nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Không có việc gì.”
Phó Chính ngừng một hồi, ánh mắt giật giật, cúi đầu hôn đôi môi cô.
Công phu môi lưỡi của anh thật tốt, trong thân thể Thiệu Tây Bội bị đau, mà anh ta hôn lại cảm thấy có chút cảm giác rất lạ, mơ mơ màng màng bị anh ta nhấc thân thể lên rồi ôm lấy, phía dưới anh ta cũng không yếu kém chuyển động lúc nhanh lúc chậm.
Đối với thân thể của cô dĩ nhiên anh rõ như lòng bàn tay, cố ý chạm vào một điểm nào liền khiến cô khàn giọng rên rỉ, cô run rẩy âm thanh kêu khàn khàn, nhỏ giọng cầu xin một hồi lâu, anh ta mới lên lên xuống xuống cho cô thoải mái một chút rồi đâm đến chỗ sâu nhất.
Sau khi chấm dứt Phó Chính ôm cô đi đến phòng tắm tắm rửa, rồi trở về trên giường nằm lại, hình như anh ta có chút mệt mỏi, cau mày rất nhanh đã ngủ, cô gối lên cánh tay của anh ta nhìn vẻ mặt anh ta lúc ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường.
Đi vào phòng bếp lấy nước và thuốc tránh thai, chiếc điện thoại di động anh để trên bàn sáng lên, cô cúi đầu thoáng nhìn, chỉ thấy mấy hàng chữ hiển thị rõ ràng trên màng hình, từng chữ in sâu vào trong tim cô.
“Phó thiếu, người này ngài có hài lòng không? Đây chính là cô gái nổi tiếng nhất trong khách sạn này đó.”
Thiệu Tây Bội xem xong một chút khuôn mặt không có thay đổi, xoay người ném thuốc trên tay vào thùng rác bên cạnh.
Hết chương 1.