Editor: Thoa Xù
Năm mới tới rất nhanh, dĩ nhiên công việc cuối năm của Cục cảnh sát rất vất vả, bởi vì sau khi Tiêu An đi rồi vẫn chưa có người mới đến thay, Đơn Cảnh Xuyên gần như mất một cánh tay nhưng phải liên tục xử lý những hồ sơ lớn, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Vì rất nhiều nguyên do, quan hệ của anh và Ngôn Kỳ cũng không trở lại thân thiết như trước đây nữa, ngoại trừ chuyện công việc, anh và Ngôn Kỳ trao đổi không nhiều lắm, chỉ biết là không bao lâu nữa Ngôn Kỳ sẽ chuẩn bị cưới Lương Kha.
Xế chiều, lúc anh vừa mới ăn cơm trưa xong trở lại lầu hai, vừa lên thì thấy một người không ngờ được đang đứng trước cửa phòng làm việc của mình, mấy anh cảnh vệ ở bên cạnh không dám tiến lên cản người kia, thấy anh trở lại vội vàng đứng nghiêm chào.
“Phó Cục trưởng!”
Người kia nghe tiếng cũng quay đầu lại, gật đầu với Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên ra hiệu cho cảnh vệ có thể rời đi, tiến lên vài bước mở cửa phòng làm việc.
“Anh đến tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi vào phòng, Đơn Cảnh Xuyên nhìn người kia ngồi xuống ghế sofa bắt chéo chân, trầm giọng hỏi.
Một khoảng thời gian rất lâu rồi anh chưa gặp lại Phó Chính, chỉ nghe được mọi người bên Thị ủy bị dồn cho một đống công việc, tới nỗi tiếng oán than khắp nơi ngay cả nhà cũng không thể về, hôm nay vừa thấy, cả người Phó Chính gầy đi không ít, hơi thở trên người cũng trở nên âm trầm.
“Cô ấy thế nào rồi?” Phó Chính trầm mặc một hồi, ngẩng đầu ánh mắt thẳng tắp nhìn anh.
Sức ép trong phòng làm việc càng ngày càng xuống thấp, chỉ nghe thấy tiếng máy sưởi ù ù rất nhỏ, hai người đàn ông này một đứng, một ngồi, không khí trong phòng có hơi cứng nhắc.
“Rất tốt.” Đơn Cảnh Xuyên cân nhắc một hồi, không trốn không né đón lấy ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt Phó Chính sáng lên, từ trên sofa đứng lên đi tới bên cạnh anh, nhếch môi khẽ nói ba chữ, “Cám ơn anh.”
Đơn Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào anh ta, hồi lâu sau lạnh nhạt nói, “Trách nhiệm của người làm anh nên là như thế này, cũng không cần anh tới nói cám ơn.”
“Hẳn là anh đã biết toàn bộ sự thật rồi.” Phó Chính cười lạnh một tiếng, “Nên anh cũng đừng quên, dù nói thế nào thì ba của cháu anh cũng là tôi, em rể của anh cũng không thể nào là người khác.”
“Anh vẫn còn tự tin như vậy, nhưng thật ra cũng không dễ dàng đâu.” Đơn Cảnh Xuyên đưa tay lấy chén trà uống một hớp, thong thả nói, “Nếu anh không muốn khiến cho em ấy và đứa bé lại chịu thêm những sóng gió gì đó, hãy cứ duy trì giống như bây giờ thì tốt hơn.”
Vẻ mặt Phó Chính không thay đổi, xoay người bước ra ngoài.
Trước đây Đơn Cảnh Xuyên vẫn quen với một Phó Chính đầy lạnh lùng, chính là kiểu người lạ chớ tới gần lại còn mắt cao hơn đầu, nhưng hôm nay nhìn bóng lưng của anh ta lại cảm thấy hiện tại anh ta đã mất đi điều đó, thái độ dáng vẻ cũng không còn như trước nữa.
Thời gian gần đây ngày nào cũng ở cùng, chăm sóc Thiệu Tây Bội, đương nhiên Đơn Cảnh Xuyên có thể hiểu được đôi chút về tư vị nội tâm của con bé, mà kiểu người như Phó Chính, sao có thể thật sự bỏ qua con bé được chứ?
Đó là chuyện giữa bọn họ, không ai có thể can thiệp vào, hiện tại anh chỉ hy vọng đứa bé có thể được sinh ra một cách bình an, không có bất cứ khó khăn gì.
***
Hiện tại mỗi ngày Cố Linh Nhan đều tính toán thời gian để sau khi tan học trở về nhà đúng giờ, nhìn chằm chằm quan sát bụng của Thiệu Tây Bội một hồi, nhìn xem cái bụng có nhô lên thêm chút nào không.
“Chị Bội Bội, hôm nay bé cưng có đá chị không vậy?” Bạn nhỏ Cố ném cái túi qua một bên, phấn khích nhảy nhót qua chỗ Thiệu Tây Bội đang nghe nhạc trên ghế sofa.
“Bé cưng, bé cưng, mợ của con đã về rồi nè, mau tới cho mợ sờ chút nào!” Thiệu Tây Bội buồn cười nhìn đỉnh đầu Cố Linh Nhan, bỗng nhiên trong lòng có một sự vui vẻ khó tả, khóe miệng cong lên, đưa tay xoa xoa đầu cô nàng.
Thiệu Tây Bội ở lại bệnh viện chờ đủ ba tháng, vì bác sĩ có quan hệ thân thiết với Dung Tiễn nên đích thân xác nhận là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm ban đầu của thai kì, cô mới được xuất viện về nhà.
Trong lúc cô nằm viện, Đơn Cảnh Xuyên đã sửa sang trang hoàng xong căn hộ chung cư bên cạnh, cũng mua sắm chuẩn bị xong mọi thứ để cô về ở, còn trực tiếp cho người thông tường để thuận tiện cho việc ở chung, sau này chăm sóc cho cô cũng dễ dàng hơn.
Đương nhiên việc ở cùng với người anh mà mình tin tưởng nhất không có gì đáng nghi ngại, huống chi còn có thêm một cô nàng thỏ xù lông vui vẻ hoạt bát, còn có Dung Tiễn cũng thường xuyên tới đây la cà tán chuyện, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy an lòng.
Còn về chuyện ba ruột của cô, sau khi Lục Mộc đi rồi Đơn Cảnh Xuyên mới nói cho cô biết.
Cho dù lúc đó trong lòng cô có bao nhiêu sóng to gió lớn, cô vẫn không sao hận được. Dù sao đó vẫn là mẹ của cô.
Dù từ nhỏ đến lớn, Lục Mộc đã làm quá nhiều điều có lỗi với cô, lừa dối cô, suy cho cùng thì Lục Mộc cũng là người sinh ra cô, nuôi dưỡng cô, dù sao hơn hai mươi năm qua Lục Mộc cũng chưa từng rời bỏ cô.
Về chuyện này, cô không cần biết rõ chuyện năm đó cũng có thể đoán ra một vài phần, kể từ sau khi cô mất đi người ba ruột này thì cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nhận lại hay giành lại, hiện tại tình hình đã như thế, coi như có tiếc nuối mãi thì cũng đã được an bài hết rồi.
Cô cũng hy vọng những thứ này buồn bã đau thương này dừng lại trước khi cô sinh bé cưng.
. . .
Cô nhóc dè dặt cẩn thận ghé vào nằm bên cạnh bụng cô, nói huyên thuyên đến phấn khích không ngừng, trời chiều chạng vạng sắp chuyển sang tối, thành phố trong tiết trời đông giá rét được bao phủ thêm một tầng vàng nhạt, trong lòng Thiệu Tây Bội cảm thấy ấm áp, cái bụng đang bị Cố Linh Nhan dán vào đột nhiên khẽ động một cái.
“Oa mẹ nó!” Cố Linh Nhan lập tức bật ra nhảy xuống đất, “Nó động kìa!”
“Mới về là đã nghe thấy em ầm ầm ĩ ĩ, còn văng tục um sùm, còn dưỡng thai gì được nữa chứ.” Đơn Cảnh Xuyên đi vào từ ngoài cửa, lắc đầu quở trách cô.
“Ây da, anh đừng có niệm chú nữa mà!” Cố Linh Nhan lạ dán vào bụng Thiệu Tây Bội, hưng phấn cười khanh khách mãi, “Nồi, anh mau tới đây cùng nhau nghe thử xem, bé cưng đang động đậy nè!”
“Anh về rồi.” Thiệu Tây Bội cười tủm tỉm nhìn Đơn Cảnh Xuyên, “Mấy ngày trước có động một lần, hôm nay Nhan Nhan vừa về nhà là đã lẩm bẩm mãi, đứa nhỏ này đúng là nể mặt cô nàng rồi.”
Vẻ mặt Đơn Cảnh Xuyên tràn đầy ý cười dịu dàng, anh để đồ trên tay xuống rồi đi tới bên cạnh các cô, cuối xuống xoa đầu Cố Linh Nhan, “Thôi được rồi, đừng có quấn lấy chị Bội Bội nữa, nhanh đi rửa tay rồi xuống bếp giúp anh nè.”
“Không động nữa rồi. . .” Cố Linh Nhan có chút chán nản ngẩng đầu nhìn anh, mất hứng bĩu môi, đành phải hậm hực ngồi dậy chạy vào toilet.
“Có cần em giúp không?” Thiệu Tây Bội vừa định đứng lên đã bị anh ngăn lại, “Tốt nhất là em ngồi nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa xong sẽ gọi em.”
“Anh.” Cô hơi bất đắc dĩ nhìn Đơn Cảnh Xuyên, “Em cũng không phải là heo, với lại cũng đã bốn tháng rồi, chuyện cơm nước này nọ em cũng vẫn có thể làm mà.”
Đơn Cảnh Xuyên đặt cái đệm ở sau lưng cô, đỡ cô ra phía sau một chút, không cho cô từ chối, “Nghe lời anh.”
Giọng điệu của anh có hơi giống với người kia, cô nghe được trong lòng run lên, nhẹ nhàng gật đầu.
***
Hôm nay Đơn Cảnh Xuyên về trễ, chưa kịp thay quần áo đã trực tiếp xắn tay áo lên nấu ăn, Cố Linh Nhan rửa tay xong, chạy lại tủ lạnh lấy một cái bánh pudding ra ăn, bắt chéo chân ngồi bên cạnh bồn rửa mút ăn ngon lành.
“Trời lạnh như vậy, lại đi ăn đồ lạnh, bị đau bụng hết mấy lần vậy mà vẫn chưa chừa.” Anh đang rửa rau trong bồn rửa, chau mày lại nhìn cô nói, “Trên bồn rửa lạnh đó, em mau xuống đây.”
“Ngày nào cũng nghe anh niệm thần chú.” Cố Linh Nhan bất mãn liếc anh, nuốt vài cái là đã ăn hết bánh pudding, “Vậy nếu sau này kết hôn với anh rồi, không phải sẽ phải nghe anh niệm hết mấy chục năm sao. . .”
Nghĩ lại cảm thấy thật là sụp đổ mà.
“Không vui à?” Mặt mày Đơn Cảnh Xuyên đen thui, tắt vòi nước nhìn cô, “Dù sao cũng phải rõ ràng.”
Hôm nay tâm tình Cố Linh Nhan không tệ nên cũng không muốn so đo với anh, trượt từ trên bồn rửa xuống rồi nhẹ nhàng phóng lên lưng anh.
Hai tay anh đã sớm phản ứng kịp đưa ra sau đỡ cô lên một cách tự nhiên, cô gật gù đắc ý ôm lấy cổ anh, đột nhiên cất giọng nói giống như phát hiện vùng đất mới, “Sao anh có mấy cọng tóc bạc vầy nè! Anh già rồi anh trai Nồi ơi!”
Cuối cùng Đơn Cảnh Xuyên cũng phát hiện hôm nay cô nhóc này cố ý bới móc để chỉnh sửa anh đây mà, anh nhẹ buông tay, cô “A” lên một tiếng rồi trượt rơi xuống đất, mất hứng luồn đến trước người anh rồi phùng mang trợn má với anh.
“Anh xấu xí! Anh chính là già rồi!”
Hai tay cô bấu víu trước ngực anh, dần dần phát hiện ánh mắt anh càng ngày càng sâu, vì vậy đảo tròn mắt, hư hỏng đưa tay xuống vỗ vào nơi nào đó của anh, “Không biết em trai của anh Nồi có già hay không ha~”
Vừa rồi lúc cô nhảy lên lưng anh, hai khối thơm mát mềm mại khiến anh có hơi phát hỏa, bây giờ cô còn trêu chọc, Đơn Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa, xoay người đè cô xuống bồn rửa, ánh mắt sâu kín, “Còn muốn ăn cơm sao?”
Cố Linh Nhan nhún vai một cái, hai tay rất nhanh mở khóa dây nịt của anh.
Lúc này anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong bếp, tính toán thời gian ăn cơm tối, trong lòng suy nghĩ nhất định phải khiến cho cô nhóc này cầu xin tha thứ trong vòng hai mươi phút.
Bên cạnh bồn rửa là vị trí tốt nhất, cô đã sớm lên kế hoạch rồi, bây giờ anh bị cô dẫn dắt đến ngày càng tiến bộ, nhanh chóng phấn khích cởi hết cảnh phục của anh, còn ghé sát lại thổi khí nóng vào tai anh, “Em thích nhất là dáng vẻ mặc cảnh phục của anh đó, anh có biết “đồng phục hấp dẫn” là gì không vậy. . .”
Giọng nói mềm mại khiến anh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hai tay nhanh chóng cởi vớ của cô xuống đến mắt cá chân, mím môi từ từ đẩy thẳng vào.
“Ừm. . .” Cô ôm chặt cổ anh, ẩn nhẫn than một tiếng, “Quá căng rồi. . . Anh chậm một chút. . .”
Chậm hơn? Càng chậm anh càng cảm thấy căng đến phát đau, đập vào mắt anh chính là hai khối trắng noãn và đôi chân mở rộng của cô, cái nơi nho nhỏ kia đang ngậm lấy anh, khoái cảm đang lan tràn khắp xương tủy, anh nắm chặt hông cô rồi đẩy vào sâu hơn nữa.
Chưa làm đủ khúc dạo đầu, cô còn chưa đủ ướt át, thêm những lời nũng nịu than đau, anh gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, nhấp nhử mấy cái vậy mà tốn sức vô cùng, không bao lâu thì bắt đầu thông thuận trót lọt hơn.
Bên trong của cô lại vừa chặt vừa nóng, anh khoan khái than nhẹ một tiếng, thở hổn hển gia tăng tốc độ, nhanh chóng tìm được điểm khoái cảm quen thuộc của cô, liên tục đâm vào mấy cái thật sâu.
“Ừm. . . A. . .” Cô bị anh đâm vào liên tục, giọng nói cũng đã đứt quãng, dường như cảm giác ê ẩm tê dại khoan khoái này khiến cô mê muội, sau khi trúng thêm vài cái nữa cuối cùng Cố Linh Nhan cũng không nhịn được cầu xin tha thứ, cắn vai anh nức nở nói, “Không cần. . . Thật sự không cần nữa. . .”
“Ai già rồi hả?” Toàn thân anh khẩn trương căng thẳng nên tăng tốc độ lên, ra ra vào vào chỗ đóa hoa nõn nà hồng hào của cô, khối cứng ngắc của anh rút ra đẩy vào mang theo hoa dịch mờ ám chảy xuống trên bàn bếp.
“Em muốn ăn cơm. . . Nồi là tên sắc lang khốn kiếp. . .”
Cuối cùng Cố Linh Nhan bị những chuyển động của anh làm cho khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, đôi môi nức nở khẽ mắng anh, thân thể run lên một cái cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm.
Nơi đó của co co rút khẩn trương, Đơn Cảnh Xuyên cũng canh chuẩn thời điểm, lại dùng sức đâm vào thêm mấy cái rồi lập tức rút ra, vội vàng xuất ra giữa đôi chân đang run rẩy của cô.
“Ngày mai theo anh về nhà.” Anh dọn dẹp cho cô xong, giọng hơi khàn, hôn lên trán cái người đầu óc mụ mị kia, “Gặp ba mẹ anh, quyết định chuyện kết hôn, tháng tám sẽ cử hành hôn lễ.”