Cái tát vang dội vang vọng trong phòng.
Đặng Di ôm mặt gần như không dám tin mà nhìn bàn tay đang lơ lên cao trước mặt của Đơn Quần, môi bà không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ hồng nghẹn ngào nói: “Đơn Quần... Ông có còn là người hay không? Tôi theo ông nhiều năm như vậy cũng không có một câu oán hận... Năm nay Tiểu Ngang mới mười tuổi, hiện giờ có phải ông chuẩn bị vứt bỏ hai mẹ con tôi giống như người đàn bà ti tiện kia không? A!”
“...Bà đi về trước đi.” Đơn Quần nhẫn nhịn, sắc mặt thay đổi vài lần, giọng điệu trầm xuống mở cửa đưa lưng về phía bà ta.
“... Được, Đơn Quần, ông được lắm!” Đặng Di lau qua loa gương mặt đã khóc lem nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Sắc mặt Thiệu Tây Bội nặng nề nhìn tấm lưng đã hơi gù của Đơn Quần, một lúc lâu mới nhắm chặt mắt dời ánh mắt đi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa lễ độ, Đơn Quần đi ra mở cửa, ngoài cửa là mấy hộ sĩ đang đứng, y tá trưởng dẫn đầu nhận được tin nhắn của Dung Tiễn ở trong phòng tiếp khách nên tới đây, cô gật đầu với bệnh nhân trong phòng, thản nhiên nói, “Phụ nữ có thai bị kinh động vốn thân thể yếu, không chịu nổi tranh cãi ầm ĩ, người nhà có thể đến phòng tiếp khách hoặc chờ bên ngoài, chúng tôi kiểm tra cho cô ấy xong sẽ để cô ấy tiếp tục nghỉ ngơi, mong mọi người yên tâm.”
Lục Mộc đưa tay dém chăn cho Thiệu Tây Bội, gật đầu với y tá trưởng rồi đi ra ngoài, Đơn Quần nắm chặt tay đi theo sát phía sau.
Thiệu Tây Bội nằm trên giường vẻ mặt ngẩn ngơ phối hợp với hộ sĩ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, Phó Chính đứng một bên giường nhìn sườn mặt trắng xanh của cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lúc này y tá trưởng sửa sang lại quần áo, chèn thêm gối đầu giúp Thiệu Tây Bội, đứng dậy gằn từng tiếng nói với Phó Chính, “Tôi nhắc lại với anh một câu, hiện giờ tình trạng của cô ấy không thể coi là tốt, nếu lúc này muốn làm phẫu thuật, cũng chính là đặt tính mạng cô ấy trên bàn phẫu thuật.”
Giọng nói của cô không tính là nhỏ, anh nhìn người nằm trên giường rõ ràng cũng nghe được ít nhiều, vì người phía dưới có chút run rẩy.
Y tá trưởng dẫn hộ sĩ đi rồi, Dung Tiễn vẫn ngẩn ngơ ở phòng tiếp khách đi đến với Cù Giản, Dung Tiễn lạnh mặt một tay lôi Phó Chính ra, ngồi xuống bên giường Thiệu Tây Bội cầm tay cô.
“Bội Bội... Cậu có còn khó chịu không?” Dung Tiễn nắm tay cô thật chặt, giọng nói có chút run rẩy, “Bác sĩ chăm sóc cậu đều là những người tốt nhất, cậu và đứa bé nhất định sẽ không có việc gì, cứ tin tớ.”
Thiệu Tây Bội nghe xong lời của cô, hốc mắt cũng dần đỏ lên, khẽ gật đầu rất nhẹ.
“Tôi cảnh cáo anh.” Lúc này Dung Tiễn mới bình ổn lại cảm xúc, đứng dậy đối mặt với Phó Chính, trong giọng nói không chút độ ấm, “Chỉ cần có tôi ở đây, mẹ nó anh đừng hòng động tay động chân đến Tây Bội và đứa bé, súc vật.”
“Lục Lục.” Lúc này Cù Giản ngắt lời của cô, “Chúng ta đi về trước, chờ ngày mai quay lại thăm Tây Bội.” Anh nhìn Phó Chính mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, đi nhanh tiến đến kéo cô, bàn tay tăng thêm chút lực.
Dung Tiễn bị anh kéo về sau một bước, môi khẽ động còn muốn nói điều gì, cuối cùng vung tay một cái rồi đi ra ngoài.
***
Đơn Cảnh Xuyên dẫn Cố Linh Nhan đi một mạch từ sân bay đến bệnh viện, trong phòng bệnh, Đơn lão gia đang run rẩy giận dữ, Đơn Lợi và Cù Âm cúi đầu trước mặt ông, bị giáo huấn đến nỗi không dám thở mạnh.
“Một đám các người đều coi như tôi đã chết rồi có phải không!” Đơn lão gia vung tay ném mạnh cái bát trên tủ đầu giường xuống ngay bên chân Đơn Lợi, mặt sung huyết đỏ bừng, “Tôi lại là người cuối cùng biết đến chuyện có chắt, sao bây giờ các người không khiêng một cỗ quan tài đến đặt tôi vào trong luôn đi?!”
“Ba...” Lúc này Đơn Lợi nhìn Đặng Di đang ngồi một bên ôm mặt khóc lóc và Tiểu Ngang ngây thơ không hiểu gì bên cạnh bà ta, chậm rãi nói, “Chúng con cũng mới biết Bội Bội có con, lúc A Quần đến thăm ba tình cờ cứu con bé ở cửa bệnh viện.”
Đơn lão gia thở hổn hển mấy hơi, lạnh lùng nói, “Cha đứa bé là ai?”
“Là... con cả của Phó gia Phó Lăng.” Tiếng Cù Âm rất thấp.
“Dưới mí mắt của tôi lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, tôi cho các người đi đón nó về lại Đơn gia, cũng đã hơn nửa năm, các người làm cái gì chứ!” Lão gia tức giận đến mức trước mắt có chút tối sầm, “Nó không phải là mẹ nó, dù sao một đứa con gái ngoan hiền thiện lương như vậy, Đơn gia chúng ta cũng không mất mặt nổi hai lần, đừng để Phó gia coi là trò cười!”
Lúc này Đơn Lợi có chút buồn bực ho nhẹ một tiếng, “Không phải bọn con không đi tìm nó, nhưng con trai của Phó Lăng kia giấu con bé rất kín, muốn đến gần cũng không được.”
“Ông nội.” Lúc này, Đơn Cảnh Xuyên đã đứng yên bên ngoài thật lâu mở cửa dẫn Cố Linh Nhan đi vào, lúc đứng ngoài cửa Cố Linh Nhan đều đã nghe đến kinh hồn bạt vía, cô đi vào trong phòng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Cảnh Xuyên.” Đơn lão gia hít một hơi thật sâu, “Mấy năm qua Bội Bội có liên lạc với con không, con nói cho ông nội, con có biết chuyện con bé mang thai không?”
“Con cũng không rõ.” Đơn Cảnh Xuyên thản nhiên nói. “Con chỉ biết người bên cạnh con bé là ai.”
Đôi mắt Đơn lão gia nhắm mở một lúc lâu, nhìn Đặng Di bên cạnh vẫn còn khóc không ngừng, “Cũng đúng, khi đó con bé mới hơn mười tuổi, vô tội phải chịu đựng những chuyện tình từ đời trước, cũng khó trách con bé không chịu trở lại.”
“Ba!” Lúc này Đặng Di gọi một tiếng, trong mắt đã hiện lên chút ác độc, “Người đàn bà kia khiến cả Đơn gia phải hổ thẹn, ba cần gì phải tìm con bé kia trở về nữa, Tiểu Ngang mới đúng là cháu chắt ruột thịt của ba!”
Đơn lão gia già rồi nhưng cũng chưa hoa mắt, luôn biết rõ người trong lòng đứa con thứ hai của mình là ai, lúc này chỉ khe khẽ thở dài.
“Chị Bội Bội có em bé rồi?” Lúc này cuối cùng Cố Linh Nhan cũng đã nghe hiểu được đôi chút, kéo góc áo Đơn Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi thăm chị ấy, có được không.”
Thực ra là cô không muốn tiếp tục đứng đờ ra ở đây nữa, bốn phía là bức tường trắng xóa tạo áp lực nặng nề, không những có người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn, còn có lão gia mặt nghiêm nghị lẫn ánh mắt không thể coi thường của Đơn Lợi và Cù Âm.
Cô thực sự vẫn rất sợ nhà của anh.
“Được.” Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên rất buồn phiền, cũng rất lo lắng tình trạng của Thiệu Tây Bội, dắt tay Cố Linh Nhan nói với mọi người trong phòng, “Con dẫn Nhanh Nhan đi xuống thăm Bội Bội trước.”
“Chờ chút.” Lúc này Đơn lão gia chậm rãi bước xuống giường, “Ông và các con cùng đi.”
***
Ngay cả một ánh mắt Thiệu Tây Bội cũng không muốn nhìn Phó Chính, cũng không cần nói đến chuyện mở miệng nói chuyện, vẫn cứ im lặng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ăn chút cháo.” Giọng của anh vẫn lạnh như băng nói, “Một ngày nay em cũng chưa ăn gì rồi.”
Cô vẫn không nói gì như cũ, tựa như đã ngủ say.
Phó Chính nhìn hàng mi run rẩy của cô, hít sâu một hơi, “Cạch” một tiếng đặt chiếc bát trong tay xuống bàn.
“Đứa bé không chết, em vẫn còn sống tốt, anh liền không nhìn nổi nữa rồi.” Lúc này cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng nói cũng không còn dịu dàng như anh đã nghe bao năm qua, “Chỉ khi em chết anh mới vui vẻ, đúng không.”
Anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, một lúc lâu sau tay có phần thô bạo cầm gối đặt trên đầu giường, đỡ cô dậy tựa vào trên gối.
Thiệu Tây Bội bị lực tay của anh làm cho đau đớn, mũi có chút chua xót.
Lúc này Phó Chính mới chậm rãi thu lại bàn tay trên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc rơi trên trán cô, cả một đêm không ngủ cổ họng cũng đã hoàn toàn khàn khàn, “Em không ăn cái gì dạ dày sẽ không chịu nổi.”
Thấy cô vẫn im lặng như cũ, anh liền đưa tay lấy cháo vừa mới mua về ở trên bàn, cầm thìa đong đưa thổi đưa đến trên môi cô.
Một lúc lâu cô chậm rãi ăn một miếng, nước mắt lại rơi xuống.
“Bội Bội.” Anh giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô, đặt bát cháo xuống nghiêng người ôm lấy bờ vai cô, dịu dàng từ tốn không ngừng hôn lên khóe mắt cô, mang theo thương yêu không che giấu được, “Nghe lời, nếu không người em sẽ càng khó chịu.”
“Anh cũng không cần nó...” Cô mặc kệ những nụ hôn dày đặc nơi khóe mắt của anh, khẽ giơ tay che miệng mình, “Đây là con của em và anh, anh lại không cần nó...”
Nếu anh thật sự quan tâm em như vậy, thậm chí dù chỉ yêu em một chút thôi, anh biết rõ em nhất định sẽ không bỏ được đứa con của chính mình, vì sao vẫn còn ép em phải ra quyết định đau đớn như vậy.
Hai tay Phó Chính gần như đã muốn bóp nát bờ vai cô, cũng không còn nhìn thấy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày trong đôi mắt phía sau cặp kính kia.
“Phó Chính.”
Bọn họ đều không nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra, đột nhiên Phó Chính nghe thấy tiếng người sau lưng, quay đầu lại liền thấy Phó Lăng, Lâm Văn và Phó Thiên đang đứng phía sau cách anh không xa, bên người còn có Lương Kha.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lâm Văn cau mày nhìn con cả, trong giọng nói có chút vội vàng hiếm có, “Mẹ nghe bác sĩ nói con không muốn đứa bé, khiến Bội Bội thiếu chút nữa đụng xe?!”
“Phó Chính con cũng đã ba mươi tuổi rồi.” Sắc mặt Phó Lăng nặng nề, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Phó Chính, “Đến cả học sinh tiểu học cũng biết hai chữ “trách nhiệm” viết như thế nào hơn con!”
Phó Thiên và Lâm Văn ở một bên vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, môi mỏng của Phó Chính mím lại, ánh mắt không động, “Ba, ngược lại, chính ba nên đọc hai chữ này trong lòng mấy lần trước đã.” Lúc này khóe miệng anh cười lạnh, từ từ gạt tay Phó Lăng ra, nhìn về sau lưng ông.
Phó Lăng vừa quay đầu lại, trước mặt liền thấy Lục Mộc và Đơn Đoàn đứng ở cửa phòng bệnh.
Môi Lâm Văn đã bắt đầu có phần run rẩy, trong nháy mắt mặt Phó Lăng xám như tro, gần như là giật mình đứng tại chỗ nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.
Cổ họng Lục Mộc có chút khàn khàn, nhìn Phó Lăng miệng cũng không có cách nào hé ra một chữ.
“Bác gái.” Lúc này Lương Kha nhìn thoáng qua Phó Chính, giống như muốn khắc anh vào trong lòng, “Không phải bác muốn biết vì sao Phó Chính không cần đứa bé này sao?”
Phó Chính vừa nghe cô ta mở miệng, mắt lạnh lùng, vội vàng bước nhanh tiến lên muốn ngăn cản cô ta, Thiệu Tây Bội vốn vành mắt đỏ bừng còn ngờ vực nhìn cảnh tượng trong phòng bệnh, lúc này nghe Lương Kha nói, ánh mắt run rẩy, cầm lấy chăn nhẹ nhàng nói với Phó Chính, “Anh để cô ấy nói.”
“Đó chính là vì, người muốn làm con dâu của bác đây.” Lương Kha nhìn ánh mắt Phó Chính, thoáng hiện ý cười, “Là con gái ruột của chồng bác và người phụ nữ này.”
Cô ta chậm rãi đưa tay chỉ về phía Lục Mộc.
Trong phòng bệnh một mảnh im lặng như tờ.
Phó Lăng “phịch” một tiếng không còn chút sức lực tựa vào trên tường, Đơn Đoàn nhìn Lục Mộc không thể tin nổi, chân Lâm Văn mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Lục Mộc không nhìn bất kỳ ai, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này ngoài cửa dường như còn truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ xôn xao nào đó, nhưng hiện giờ tai Thiệu Tây Bội đã không nghe nổi bất kỳ âm thanh nào, chỉ mờ mịt quay đầu nhìn về phía Phó Chính đang đứng cách cô ba mét.
Trên mặt anh không có chút kinh ngạc nào, gương mặt nặng nề như lúc ban đầu.