CHƯƠNG 5.
Khi Phiêu Dạ tỉnh lại thì đã là trưa, điều đầu tiên cậu cảm thấy chính là cánh tay rất đau, tối hôm qua mình thực sự điên rồi sao? Không chỉ không cảm thấy đau nhức, thậm chí còn nghĩ huyết sắc chảy xuống mỹ lệ đến mức khiến cậu nhịn không được một lần lại một lần tự tổn thương mình, lần đầu phát hiện, màu của máu lại ngập tràn ma tính như vậy.
” Ngươi tỉnh?” Xuất hiện trước mắt chính là gương mặt ôn nhu của Ly Trần, ngày hôm qua mình phạm phải chuyện này, Ly Trần không tức giận sao?
” Tay có đau không? Ta giúp ngươi chuẩn bị chút thuốc giảm đau, ngươi có muốn ăn không?” Ly Trần bận bịu lấy ra một chén nước, một viên thuốc màu trắng, một mảnh vải màu trắng, còn có nước sát trùng.
” Xin lỗi…. Đêm qua…” Bản thân nhất định đã khiến Ly Trần khó xử. Lại còn đem máu vẩy đầy nhà hắn, người thường cũng sẽ tức giận.
” Ngươi không cần xin lỗi ta, tất cả đều là ta tự nguyện.” Ly Trần một bên nói chuyện với Phiêu Dạ, một bên cẩn cẩn dực dực tháo vải cũ ra, sau đó băng vải mới vào tay Phiêu Dạ.
Tự nguyện? Hai chữ này giống như cho Phiêu Dạ một ít hy vọng, Ly Trần cũng yêu cậu??
Bó xong vết thương, Ly Trần lấy đồ ăn đến ” Đói bụng không? Tối hôm qua đã không ăn gì, sáng nay còn ngủ quên, nhiều ít cũng phải ăn chút nga!”
” Ân!” Phiêu Dạ nở nụ cười, cười yên tâm, cười ngọt ngào. Kỳ thực ta không có đòi hỏi gì nhiều, thực sự, chỉ cần ngươi tốt với ta, ta sẽ tòan tâm tòan ý tốt với ngươi, chỉ cần ngươi ở cùng ta, ta cái gì cũng không cần nữa, ta thực sự, thực sự chỉ vì ngươi mà tồn tại.
Mà Ly Trần, khi đối mặt với Phiêu Dạ như vậy, cũng nhịn không được khẽ hôn lên môi cậu, sau đó trầm tĩnh nở nụ cười.
Đây là hạnh phúc sao? Phiêu Dạ cảm thấy thật thoải mái, thoải mái giống như lúc còn bé, khi nằm trong lòng mẹ, để mẹ nhẹ nhàng an ủi, vỗ về.
Cảm thấy mình đang được yêu, đang bị đau, cho dù phải chịu bao cực khổ, quay đầu lại hắn nhất định sẽ ở kia… Hay là với ta mà nói, Ly Trần không phải người duy nhất tồn tại, thế nhưng sự tồn tại của hắn rất quan trọng, bởi vì nếu người kia không phải hắn, vậy thì còn nghĩa lý gì nữa.
Phiêu Dạ ôm Ly Trần, lưu luyến hôn lên môi hắn, hòan tòan không có ***, chỉ là, đơn thuần muốn ở bên hắn, muốn cảm nhận sự tồn tại của hắn, muốn chứng minh hắn đang ở cạnh mình, muốn xác định hắn thực sự đang tồn tại… Hoặc đơn giản chỉ là bản năng của chính mình, so với ngôn ngữ thì tình cảm đã sớm tồn tại như một phương thức biểu đạt tình cảm giữa hai người với nhau.
Phiêu Dạ không biết, chỉ là không thể ức chế được, nếu không hôn hắn, tâm của cậu sẽ rối thành một đòan, hoặc là nước mắt cậu sẽ lại liên tục chảy ra, hoặc là cậu sẽ thực vì nam nhân này mà phát điên…. Đây là ý niệm yêu thương sâu thẳm nhất… mà Phiêu Dạ muốn truyền đến hắn..
” Phiêu Dạ, ăn cơm đi!” Chờ Phiêu Dạ hôn xong, Ly Trần nhẹ nhàng đẩy cậu ra, cẩn thận xới cơm.
” Ly Trần, xin lỗi, ta quá yêu ngươi, cho nên đừng giận ta, đừng bỏ ta…” Cảm giác hạnh phúc tuy ngập đầy ***g ngực, thế nhưng thủy triều bất an lúc nào cũng vọt tới, không! Hoặc là bởi vì hạnh phúc tràn ra bất ngờ, cho nên mới bất an như thế… Cái cảm giác đột nhiên từ thiên đường rớt xuống địa ngục ấy… thực sự khiến người ta phải sợ hãi.
” Yên tâm đi, ta không có giận, thực sự, ta sẽ không sinh khí với ngươi đâu!” Ly Trần nói khẽ, tựa như đã trôi qua gần mười mười đêm dài.
Phiêu Dạ lúc này mới yên tâm nằm trong lòng hắn, sau đó thấp giọng hỏi ” Ngày hôm nay vẫn đi làm sao?”
” Không được, tối qua tăng ca, cho nên hôm nay phải nghỉ ngơi, hơn nữa ngươi như vậy, ta rất lo lắng!”
” Xin lỗi, đã để ngươi phải lo lắng!” Phiêu Dạ cảm thấy rất áy náy, giương mắt nhìn Ly Trần, cố ý phát sinh tiếng kêu nhè nhẹ như tiểu động vật.
” Có khi ta nghĩ so với chó, ngươi giống một con mèo bốc đồng hơn, không hài lòng là lại hướng ta vươn móng vuốt.” Cưng chiều ôm lấy cậu, Ly Trần bất đắc dĩ thở dài.
” Cho nên, ngươi không thể bỏ mặc ta, bằng không ta sẽ chết!” Thỏa mãn cười, Phiêu Dạ bắt đầu uy hiếp.
” Ăn cơm đi!” Ly Trần nhắc nhỏ, cậu cũng bắt đầu ăn như một con mèo thất thường.
Sau khi ăn xong, Ly Trần để Phiêu Dạ ngồi ở đầu giường, sau đó ngồi ở một bên, yên lặng nhìn ngón tay của mình, có điểm co quắp bất an, muốn mở miệng rồi lại không nói được gì.
” Làm sao vậy?” Giống như cảm thấy gì đó, Phiêu Dạ khẩn trương hỏi, câu Ly Trần chuẩn bị nói ra miệng khiến cậu phi thường lo lắng.
” Cái này… Phiêu Dạ…” Thật vất vả để mở miệng, Ly Trần rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Phiêu Dạ, sau đó giống như hạ quyết tâm ” Ngươi đã ở lâu như vậy, ta vì sao chưa từng thấy ngươi đi làm qua? Ngươi là một người mẫu nổi tiếng, chẳng phải sẽ cần làm nhiều việc sao?”
Không hiểu Ly Trần muốn nói, Phiêu Dạ tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng thành thật trả lời ” Ta gạt quản lý, hắn tìm không được, ta cũng không muốn trở lại, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi!”
” Thế nhưng…” Ly Trần do dự, Phiêu Dạ nhìn được, Ly Trần do dự không phải vì hắn không thể đưa ra quyết định, mà do tính cách của hắn, lại khiến hắn càng do dự, Phiêu Dạ càng sợ hắn sẽ nói ra câu ” Phiêu Dạ, chúng ta chung không tính là ngắn, ngươi có cảm thấy gì không?”
Phiêu Dạ luống cuống, tuy rằng ý tứ của Ly Trần không rõ ràng, thế nhưng cảm giác không ổn này càng ngày càng mãnh liệt, tựa như đang di động giữa không trung, chính mình lại không biết lấy gì chống đỡ, chẳng rõ lúc nào mình sẽ ngã xuống, thậm chí không biết sẽ từ nơi rất cao rơi xuống đáy vực sâu bao nhiêu, Phiêu Dạ dùng bàn tay không bị thương nắm chặt cánh tay của Ly Trần, giống như đây là vật đảm bảo duy nhất của cậu ” Ngươi muốn nói cái gì? Cảm nhận của ta ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta yêu ngươi a! Vì sao đến bây giờ ngươi vẫn muốn hỏi ta vấn đề này nọ?”
” Cái kia…” Ly Trần vô cùng khổ cực nhìn Phiêu Dạ ” Ta nghĩ…. Cái kia… Chúng ta tựa hồ….”
Lời càng khó nói ra miệng càng tổn thương người khác… Phiêu Dạ phảng phất như đang đứng ở tòa tuyên án, nhìn nam nhân kia – kẻ duy nhất có thể cho cậu biết đáp án.
” Ta nghĩ chúng ta không hợp nhau lắm!” Nói câu quyết định xong, Ly Trần chăm chú nhìn Phiêu Dạ, trong mắt có chán ghét rồi lại tràn đầy bất đắc ” Ta không biết dưỡng một sủng vật nhân loại lại phiền phức đến thế, so với suy nghĩ của ta thật sự khác nhiều lắm, ta nghĩ ta không còn năng lực để tiếp tục chăn nuôi ngươi.”
Chăn nuôi? Phiêu Dạ tuy rằng hiểu rõ Ly Trần chỉ đối đãi cậu như sủng vật… Thế nhưng chăn nuôi… Phiêu Dạ khóc, không rõ vì sao mình lại khóc, ngay từ đầu cũng biết là không đúng sao? Ly Trần cũng không xem cậu là người, trong mắt Ly Trần cậu chỉ là một con súc sinh, nếu như cùng súc sinh có gì khác nhau, cũng chỉ là… cậu có thể tự chuẩn bị cơm ăn, tự có thể bật máy điều hòa, phòng cháy cậu tự có thể chạy ra ngoài kia… Còn có, cậu có thể tự giải quyết tính dục của mình.
” Xin lỗi Phiêu Dạ, ta … ngươi có thể… chuyển chỗ ở hay không?” Ly Trần thấp giọng nói, cũng khẳng định lắm.
Cái cảm giác bị ngã từ thiên đường xuống, ngươi có hiểu rõ không? Phiêu Dạ nhớ lại chính mình vào tối hôm qua, khi đó Ly Trần đi, để lại cậu một mình, sau đó, cậu bắt đầu sợ hãi, Ly Trần nói cậu vô ích, vô dụng… Làm sao đồ vô dụng có thể tồn tại? Thế nhưng cậu thực sự đang tồn tại sao? Cậu sờ sờ mặt mình, sờ tay, sờ chân của mình… Cậu có thể sờ được… Thế nhưng… Vì sao cảm giác lại kỳ lạ thế? Đây thật sự là mặt, là tay, là chân của cậu sao? Không có cảm giác, cậu không cảm giác được sự tồn tại của mình!! Cho nên cậu tìm đến dao, cắt lớp da ra, có máu chảy ra, cậu cảm thấy đau, nhưng điều này có thật sẽ chứng minh cậu đang tôn tại? Vì vậy cậu một lần lại một lần cắt da mình ra, chứng minh mình tồn tại, cậu thực sự tồn tại…. Sau đó Ly Trần trở về, cậu hỏi Ly Trần, nếu cậu thực sự đang tồn tại, như vậy… ” Ngươi có thể cho ta biết, ngươi giữ ta lại để làm gì?”
Nguyên lai cậu thực sự vô dụng… Cho nên Ly Trần không cần cậu cho nên… cậu có phải… sẽ biến mất không?
” Phiêu Dạ?” Nhìn Phiêu Dạ câm lặng, Ly Trần lo lắng gọi cậu.
Ngươi có biết cái cảm giác đang bị một người gạt bỏ là như thế nào không?
Phiêu Dạ thất thần đi ra khỏi phòng ngủ, bước vào nhà bếp, đưa ra thanh đao hôm qua, sau đó vô thức tự cắt cổ tay mình, nhìn máu chảy rất nhanh, dọc theo cổ tay, nhuộm cả áo ngủ, Phiêu Dạ nở nụ cười, giống như đóa bách hợp trắng toát nở rộ giữa biển máu.
” Phiêu Dạ!” Ly Trần lập tức chạy đến ném đi thanh đao đang trên tay cậu, kéo cậu vào phòng tắm, dùng khăn mặt trói chặt vết thương của cậu, cho dù là vậy, máu của cậu vẫn không ngừng trào ra ” Vì sao lại phải làm vậy? Lẽ nào ngươi không đau?”
” Đau a! Đương nhiên là đau!” Phiêu Dạ nhẹ giọng nói, thế nào có thể không đau nhỉ! Nhìn tay mình đang chảy máu, thân thể dần dần bắt đầu cảm thấy lạnh, Phiêu Dạ nhẹ nhàng trốn sâu vào trong lòng Ly Trần, dùng gương mặt ma sát áo lông ấm áp, như hài tử cúi đầu nhẹ nói ” Ly Trần, lạnh quá, ôm ta đi, ta lạnh quá!”
Ly Trần bất đắc dĩ thở dài, đem Phiêu Dạ ôm vào lòng, sau đó trở về phòng khác, ngồi trên ghế sô pha, để cả người Phiêu Dạ dựa vào mình ” Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
” Không nên đuổi ta đi, ta sẽ không thất thường nữa, sẽ không để ngươi khó xử, cho nên, đừng đuổi ta đi…” Nếu như như thế có thể khiến ta trở nên hữu dụng, có thể để ngươi lưu lại ta… Vậy là giá trị của ta sao? Ta còn không biết ta đối với ngươi mà nói là cái thứ gì, thậm chí không biết, ngươi có phải thực sự cần ta không.
” Phiêu Dạ, nói thật đi, dạo gần đây ngươi thực sự rất kỳ quặc, trước đây ngươi không hề như thế!” Ly Trần mê muội nói.
” Trước đây? Trước đây ta là thế nào?” Bởi vì ta thay đổi, cho nên ngươi mới không cần ta sao?”
” Cảm giác rất mạnh mẽ, tràn ngập tự tin, tuy rằng thất thường, nhưng lòng tự trọng lại cao ngất, hơn nữa rất tự lập, luôn khiến ta không biết nên làm sao.”
” Ngươi thích ta như vậy?”
” Ta…” Ly Trần do dự, không biết có nên nói hay không, hiển nhiên việc Phiêu Dạ làm đã dọa hắn rồi,
bất cảm rồi lại nói chút lời thúc đẩy hắn.
” Ngươi cũng không thích?” Nguyên lai từ trước đến giờ, mình chưa bao giờ chiếm được niềm vui của hắn, còn ngây ngốc tự cho là đúng, cho rằng chính mình đã chiếm trọn tim hắn.
” Ta…” Ly Trần muốn gật đầu, thế nhưng còn chần chờ, sau đó thở dài ” Kỳ thực, không phải không thể tiếp thu một sủng vật như ngươi, nhưng Phiêu Dạ, ngươi yêu cầu cao quá, ta…. Ta nghĩ ta không còn lực dung nạp ngươi, vô pháp sủng ái ngươi!”
” Nếu như ta không thất thường nữa?”
” Đến tận bây giờ, bốc đồng hay không không phải vấn đề, kỳ thức nói trắng ra, ta có điểm sợ ngươi!”
Sợ ta? Phiêu Dạ thê mỹ cười, kẻ quyết định sự sống chết của ta cư nhiên lại sợ ta? Thật là buồn cười.
” Thực sự!!” Ly Trần nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dùng chóp mũi dụi dụi vào mái tóc đen mềm mại của Phiêu Dạ. ” Ngay từ đầu đã nói có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi, sau một khoảng thời gian thực nghiệm mà nói cũng gần như thế, tiếp tục vậy chỉ sợ ta thực sự biến ngươi thành sủng vật của mình, ta không sợ sủng vật, thế nhưng ta sợ ngươi!! Bởi vì ngươi không phải muốn làm sủng vật của ta mà muốn làm người yêu của ta, thế nhưng Phiêu Dạ, ta muốn lấy vợ, càng không biết phải làm sao yêu ngươi, nếu như yêu thượng ngươi, ta nhất định phải có trách nhiệm với ngươi, tuy rằng ta rất nhu nhược, nhưng ta nhất định phải lộ dáng vẻ của một nam nhân, thế nhưng hiện tại…ta không muốn chịu trách nhiệm với bất kỳ thứ gì, ngươi hoàn toàn giống người yêu của ta, thất thường với ta, ta không muốn chịu trách nhiệm này nên ta sẽ trốn nó, thế nhưng…” Ly Trần nắm lấy cổ tay bị thương của Phiêu Dạ, dùng ngón tay vỗ về vết thương ngập máu ” Nếu ngươi không hiểu, ta nghĩ ngươi thực sự sẽ chết, Phiêu Dạ, có thể ngươi sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối là lời nói thật, ta không muốn bởi vì ngươi chết mà để ta rước lấy phiền phức, ta rất nhu nhược, cho nên ta nghĩ ta sẽ sống thường thường nhàn nhạt qua cả đời!”
Đây là giá trị để ta tồn tại sao? Vì không để cho ngươi phiền phức… Phiêu Dạ xoay người, tách hai chân quỳ ở hai bên thân thể của Ly Trần, nhìn gương mặt đã khiến cậu mê muội, con người này ôn nhu đến mức có thể khiến cậu như trở lại trong lòng của mẫu thân, có thể khiến cậu mất hết can đmả ” Vì sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế? Ngay cả một chút bố thí cũng không chịu cho ta?”
P.s : Nực cười khi thấy những kẻ đang không hiểu những gì 5 anh chịu đựng lại to miệng to tiếng tự xưng là Cass. Nhục nhã thay khi kẻ đó chẳng có học thức và mặt dày đến nỗi tự cho mình quyền phán xét nhân cách của năm anh –– !!