CHƯƠNG 7.
===Note : Ta có lược bớt một số khúc lặp lại =====
Ngươi chưa bao giờ hút thuốc, Phiêu Dạ nhìn hắn, giống như đang chờ đợi án tử vậy.
Hút hết một điếu thuốc cũng không cần bao lâu, Ly Trần cầm lấy điếu thuốc, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một cái gạc tàn thuốc chưa bị hư hại, mà hắn cũng chưa từng dùng qua, đem đầu thuốc nhấp nhấp vào đó, tựa như không có chuyện gì xảy ra mà nâng ngăn tủ lên, đem từng thứ từng thứ đặt lại chỗ ban đầu.
” Ngươi rốt cuộc có đúng là nam nhân không?” Phiêu Dạ phẫn hận hỏi, vì sao hắn có thể không tức giận cơ chứ?! Qua lâu như vậy, Ly Trần cũng chưa từng tức giận với cậu qua lần nào, Phiêu Dạ không muốn như thế, cậu cứ cảm thấy — giống như không quan trọng thế, cho nên tức giận cũng chẳng làm được gì. Mình ở trong tim hắn rốt cuộc là thứ gì chứ. (câu trước không chắc)
” Ngươi đâu phải lần đầu tiên hỏi ta, ngươi thừa biết ta sẽ nói gì mà.” Không ngẩng đầu lên, Ly Trần một bên nhặt lấy những vật chất bị vỡ trên mặt đất.
” Vì sao lại không nổi giận với ta.” Phiêu Dạ không nhịn được, vọt đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn, nam nhân trước mặt cậu ngay cả một chút tự tôn cũng không có!! Cho dù là người bình thường, lẽ nào hắn một chút cũng không để ý đến thái độ của ta đối với hắn? Vì sao còn muốn hắn đối ta chính mồm nói ” Ta đây cũng là một nam nhân.”(?) Vì sao còn đối cậu tốt nhất thế?
” Phiêu Dạ.” Ly Trần ôn nhu cầm lấy cổ tay cậu, khiến cậu buông ra ” Sau này đừng thế nữa, ngươi sẽ làm mình bị thương.”
” Ba!” Phiêu Dạ hung hăng tát hắn một cái.
Ly Trần nghiêng mình, sửng sốt, sau đó mỉm cười ” Ngươi cũng không phải lần đầu tiên đánh ta!” Quay đầu nhìn Phiêu Dạ, vẻ mặt của Ly Trần dường như không có chút cảm giác đau đến, còn hỏi cậu ” Dù cho ta là người như thế, ngươi vẫn muốn ở lại bên cạnh ta a?”
Nhìn tay của mình, Phiêu Dạ dĩ nhiên không nói nên lời.
Ta sai rồi sao? Ta sai rồi… Nam nhân này ngay cả chính mình còn không quan tâm, đừng nói đến là để ý ta.. Hắn không có lòng tự tôn, cũng chẳng có thất tình lục dục, hắn cái gì cũng không cần, ta dựa vào cái gì mà để hắn cần ta chứ? Ta đối với hắn vốn dĩ chẳng có nghĩa lý gì, có cũng được, không có cũng hay.
” Ta thật muốn biết trên đời này có chuyện gì có thể khiến ngươi phát điên!”
” Ngươi muốn biết ta nhiều hơn?” Ly Trần ôn nhu vỗ nhẹ gương mặt tinh tế của Phiêu Dạ ” Phiêu Dạ, ngươi chỉ là một sủng vật, đừng mong chờ điều gì ở ta cũng đừng cho rằng mình đúng hết được không? Còn nhớ lời ngươi hứa với ta không?”
Biết nhiều hơn nữa? Phiêu Dạ nhìn hắn, đột nhiên phát hiện mình đối với Ly Trần, ngoại trừ tính cách của hắn ra thì chẳng biết gì thêm, cũng không biết phụ mẫu hắn là ai, toàn bộ thứ mà cậu biết, có lẽ chỉ ở trong căn phòng này.
” Muộn rồi, ngươi trước ra phòng khách ngủ một chút! Chờ ta dọn dẹp sạch sẽ xong sẽ kêu ngươi đến ngủ.” Nói xong, Ly Trần lại bắt đầu thu dọn gian phòng.
” Thanh Tịnh là ai?” Nếu như chính mình không có ý nghĩa tồn tại, vậy cái con người hoàn toàn tương phản với mình ở đâu? Trong lòng Ly Trần, hắn có đặc biệt không?
” Đây không phải điều người nên hỏi, ngươi chỉ là một sủng vật, nhớ không?” Ly Trần tuy rằng ôn nhu cười, nhưng rõ ràng đã vẽ ra một vết ngăn vô hình giữa hai người họ.
” Vậy là thế nào? Đối với ngươi mà nói, cái kẻ kia mới là người không thể thiếu đúng không? Có thể không cần ta, nhưng không thể mất hắn!!” Phiêu Dạ phẫn nộ, đối Ly Trần gào lên, tâm trạng không cam lòng khiến cậu gần như không khống chế được mình.
Vì sao ta bồi người lâu như vậy, lại hoàn toàn thua xa cái con người xa lạ kia? Không phải hắn thì không được sao? Lẽ nào ta kém hơn hắn?
” Phiêu Dạ, ngươi bình tĩnh chút được không?” Ly Trần muốn ôm lấy cậu lại bị cậu đẩy ra ” Ngươi rốt cuộc vì cái gì mà tức giận? Ước định của chúng ta ngươi quên rồi sao?”
” Ta chưa!” Phiêu Dạ kêu to, tràn đầy hận y mà nhìn Ly Trần, lệ lại rơi không ngừng ” Ta chỉ là một sủng vật, ta không có tư cách quản giáo chuyện của ngươi, ngươi có thể mặc ta sống chết, chỉ cần cái nam nhân kia không bị tổn thương, ta chỉ là một thế thân thôi đúng không? Chủ nhân, ngươi có biết một con chó cũng sẽ thầm mến chủ nhân, đến lúc nào đó cũng có thể cắn chết chủ nhân hay không?” (khúc này không rõ ràng ‘’)
Ly Trần im lặng nhìn Phiêu Dạ, vẫn mang theo cái biểu tình bất đắc dĩ đó ” Vậy ngươi muốn thế nào đây?”
Nam nhân đáng thương!! Phiêu Dạ nhìn hắn như điên, bình thường hỏi thế đại biểu cho sự tức giận, thế nhưng Ly Trần không giống, Ly Trần không tức giận, hỏi như thế chỉ để đại biểu cho sự thỏa hiệp, hắn đầu hàng, hắn không muốn tranh cãi cái gì nữa… Cho dù hắn chưa từng tranh cãi qua.
” Ngươi có nghĩ một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi không?” Phiêu Dạ nghĩ thế thật, sớm muộn, sớm muộn sẽ có một ngày, cậu nhất định sẽ giết chết nam nhân trước mắt này.
” Không nghĩ đến.” Ly Trần thành thật đến mức khiến Phiêu Dạ cảm thấy tuyệt vọng ” Ta không có thời gian để nghĩ đến suy nghĩ của ngươi, ta đã lãng phí 18 năm, không muốn tiếp tục lãng phí nữa.”
Lãng phí? Phiêu Dạ bật cười nhìn Ly Trần, nam nhân này luôn luôn dùng những từ đó để khiến cậu rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thế nhưng lại có gì sai nhỉ? Hắn chăn nuôi sủng vật, sủng vật sẽ tự chăm sóc chính mình, đâu có gì khiến hắn phải bỏ thời gian quan tâm nhỉ?
” Nghĩ lại đi!! Bằng không ngươi sẽ càng lãng phí nhiều thời gian.” Lưu lại một câu không phân ý nghĩa, Phiêu Dạ rời khỏi gian phòng, trực tiếp ly khai nơi ở của Ly Trần.
…
Một thân nguyên bộ áo lông màu đen, mang theo chiếc kính râm, trực tiếp bước vào công ty của Ly Trần, hoàn toàn không coi ai ra gì mà đi đến trước chiếc bàn ở lầu dưới cùng ” Xin hỏi, Ly Trần có ở đây không ạ?”
” Có ạ, thỉnh chờ một chút!” Cô gái phục vụ kia bị gương mặt của Phiêu Dạ mê hoặc, vô ý thức mà cầm lấy điện thoại gọi cho bộ nhân sự ” Ly tiên sinh ở đó, ngài có thể lên rồi.”
” Cảm tạ!” Ưu nhã nói xong, Phiêu Dạ không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng vào thang máy.
Nếu Ly Trần là mê luyến ta…(?) Phiêu Dạ nhìn vào chính mình trong gương, gương mặt cậu chưa bao giờ quá tồi tệ, mà vẻ đẹp của chính mình, cậu cũng chưa bao giờ hoài nghi đến, thế nhưng…Ly Trần không giống..
Ta không biết ta đến đây để làm gì, hay chỉ muốn nhìn thấy nét mặt kinh ngạc thậm chí là phẫn nộ của Ly Trần, một sủng vật đồng tính không thể nhìn thấy người khác! Ta nghĩ dù cho là người tốt cỡ nào thì cũng phải tức giận!! Phiêu Dạ nhếch môi, cậu không muốn cười, chỉ là nhịn không được mà châm biếm nỗi bi ai của mình.
P/s : Không ai vote – không đăng tiếp ‘’