"Tâm Mãn" và "Ý Túc", tên hai người này đọc thế nào cũng giống như người một nhà. Nhưng cô không muốn là người một nhà với anh chút nào. Hằng ngày cứ ra vào chạm mặt, trốn cũng không thoát, đánh thì lại thua... Ôi, cô thừa nhận anh đẹp trai chết được nhưng lại lười đến nhớt cả thây, tính tình lại ác liệt và chỉ biết ăn hiếp mình cô! Đối mặt với ông "anh trai" thanh mai trúc mã người dưng nước lã này, Tâm Mãn chỉ muốn gào lên "Vệ Ý Túc, anh là tên đầu heo chưa tiến hóa!"
Ngày xửa ngày xưa....
Hoa anh đào bay bay....
Từng cánh hoa như từng cánh bướm đầy màu sắc tung tăng khiêu vũ hạnh phúc rợp trời.
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, là mùa của tất cả sự sống. Tại một cuộc
sống muôn màu muôn vẻ, tại một nơi đầy màu sắc tươi tắn, tại một nơi rực rỡ ánh sáng, được nắm tay lấy nhau nguyện thề, đó chính là ước mơ tha
thiết của mỗi con người.
Hôn lễ đã cử hành nhưng Đường Uyển Như
vẫn không dám tin đây là sự thật. Cô hạnh phúc ve vuốt chiếc nhẫn trên
ngón tay vô danh thật cẩn thận tỉ mỉ.
Không hề biến mất, không phải tỉnh lại, không phải là một giấc mơ. Thật tốt biết bao nhiêu!
Vệ Tề Lãng buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô. Anh đi đến dịu dàng nắm lấy tay cô "Sao vậy em?"
"Không có gì. Chỉ là thật không dám tin mình lại có thể hạnh phúc đến thế." Đường Uyển Như nở nụ cười ngọt ngào.
Vốn cho rằng tình yêu chỉ có một lần trong đời, giống như pháo hoa sau khi
nở rộ chỉ còn lại khói bụi lạnh lùng. Cho đến khi gặp được anh....
Tề Lãng là sếp của cô. Anh và cô đều có hoàn cảnh ở góa một mình nuôi con
giống nhau. Trái tim hai người đã chết lặng cho rằng cả đời này chỉ có
thể cùng con mình nương tựa lẫn nhau. Cuộc sống không có tinh yêu cũng
giống như trái tim đã mất đi nhịp đập. Họ vĩnh viễn không biết gì gọi là phong phú. Cô đơn không ai nương tựa, vui vẻ không ai chia sẻ, hạnh
phúc không nhân lên, đau khổ chịu gấp đôi nhưng lại không thể lộ ra sự
khổ sở trước mặt con mình. Đứa bé mồ côi cha hoặc mẹ đã rất đáng thương, sao lại để cho chúng phải gánh chịu thêm những chua xót của đấng sinh
thành.
Cho đến một ngày bọn họ phát hiện sau mấy năm làm bạn hiểu nhau lại nảy sinh ra một tình cảm khó thể chia cách. Tình yêu cũng
giống như mùa xuân của vạn vật đã sống lại từ sâu trong lòng đất.
"Thật rất thần kỳ." Vệ Tề Lãng nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên
ngón tay đeo nhẫn thể hiện một tình yêu vô tận. Sau đó lại bỗng nghĩ ra
gì "Đúng rồi, con đã chạy chơi ở đâu, cả nhà chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi."
Chính con nhóc này lần trước cướp kẹo của mình! Một cậu bé mang khuôn mặt chán ghét nhìn cô bé đang ngốn kẹo đầy miệng.
Chính là thằng nhóc này lần trước đến cướp kẹo khiến mình bị đau bụng hai
ngày trời! Cô nhóc đang ngốn kẹo đầy miệng không cam lòng yếu thế trợn
mắt nhìn ngược lại. Nhìn cái gì? Muốn coi ai mắt lớn hơn à?
"Vệ,
anh nhìn xem, hai đứa nhỏ rất có cảm tình với nhau kìa. Vừa gặp đã nhìn
nhau thắm thiết rồi" Đường Uyển Như nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau
này. Ôi, thật là mỹ mãn biết bao.
"Đúng vậy đó." Vệ Tề Lãng cười
vang phụ họa, sau đó cúi đầu cất lời trêu chọc hai đứa trẻ "Tâm Tâm, sau này gả cho Vệ Vệ nhà chúng ta được không? Chúng ta sẽ thân càng thêm
thân nhé."
"Con thèm vào!" Cậu bé gào lên trước, kháng nghị chuyện ép duyên!
Cô nhóc miệng đầy kẹo tức tối. Tại sao việc từ hôn lại để cho người ta nói trước chứ? Thật là mất mặt mà. Sau đó nuốt hết kẹo gào lên "Con không
thèm, con không thèm, con không thèm!!!!" Hứ, mình kháng nghị nhiều hơn
nó, cho nên mình mới là kẻ từ hôn!
Xem ra về phương diện này bọn
họ lại có nhận thức chung, chỉ có điều ai muốn có chung nhận thức với nó chứ? Hai đứa bé suy nghĩ xong lại tỏ vẻ nặng nề nguýt nhau. Sau đó đồng thời cùng làm ra hành động quay lưng lại với nhau tỏ vẻ kháng nghị.
Mắt nhiếp ảnh gia sáng lên, vội vàng nhấn nút chụp hình.
Trên tấm hình là cảnh hoa anh đào nở rộ và những cánh hoa bay bay.
Dáng vẻ hai đứa trẻ cùng chu môi, hai tay khoanh trước ngực, đưa lưng về
phía đối phương, bộ dạng như cả đời sẽ không qua lại với nhau. Mặc cho
cha mẹ đang đám cưới ở phía sau cười không khép miệng được. Người cha
còn cúi người xuống, một tay kéo kéo cô bé con riêng của vợ. Người mẹ
thì một tay che lên miệng, gương mặt sáng rỡ tràn đầy hạnh phúc.
Cho nên cuộc thi chụp ảnh "LOVE" năm đó có một tấm hình đạt giải tác phẩm vàng tên là "Không phải oan gia không cùng nhà."
Dĩ nhiên, việc này không phải là trọng điểm. Trọng điểm thật sự chính là
bọn chúng nói không muốn kết hôn là không muốn được hay sao?
Rất nhiều, rất nhiều
năm sau. Vào một buổi sáng rất bình thường, tại một gia đình rất bình
thường. Chỉ có điều là phòng ốc lớn hơn những căn nhà khác một chút,
được trang hoàng cũng đẹp hơn nhà khác một chút và cư ngụ tại khu vực
cũng giá trị hơn người khác một chút.
"Tâm Mãn, thức dậy mau...." Đường Uyển Như đã chuẩn bị xong điểm tâm. Bà đi ra phòng bếp kêu vọng lên trên lầu.
Chỉ trong chốc lát, một nữ sinh viên chừng hai mươi tuổi, đầu tóc rối bù, đôi mắt ngái ngủ, mặc một bộ đồ ngủ mà xanh nhạt kẻ sọc ngáp dài ngáp ngắn phàn nàn nói "Mẹ ơi, làm ơn đi. Mỗi ngày mẹ đừng gọi con trước được không?"
"Rửa mặt rồi chưa?" Đường Uyển Như hỏi, thuận tiện cởi tạp dề xuống.
"Chưa" Đường Tâm Mãn lắc đầu, việc đến đâu hay đến đó. Cô chạy đến ngồi xuống cạnh bàn ăn, vô cùng chân thành nghiên cứu những món ăn trên bàn "Để con xem bữa sáng hôm nay có gì rồi sau đó mới quyết định có muốn về đánh răng sạch sẽ hay không."
Ôi, bánh quẩy thơm quá, thật thơm quá! Đường Tâm Mãn thật sự không cưỡng lại được sự hấp dẫn của bánh quẩy. Không cần biết có đánh răng hay chưa, tay cô đã chộp lấy một cái ăn ngon lành.
"Tâm Mãn..." Giọng nói của Đường Uyển Như tỏ vẻ không đồng ý.
"Được rồi, được rồi, lần sau sẽ không vậy nữa." Thái độ biết nhận lỗi là tốt, chỉ có điều có thay đổi hay không thì không nhất định.
"Đi gọi Tiểu Vệ dậy đi."
Đường Tâm Mãn dùng dằng đứng lên, lề mà lề mề đi lên trên lầu, vừa đi vừa càm ràm "Lại là mình, mỗi lần đều là mình. Sao con heo kia không kêu mình
thức dậy chứ." Con heo kia tên là Vệ Ý Túc. Thật là ông trời không có
mắt, đã là người một nhà còn chưa nói, ngay cả tên cũng xem ra cũng có
liên quan đến nhau. Hại cô mỗi lần có người cười tên của hai người bọn
họ đều phải giải thích. Đây là do chú Vệ thích môn túc cầu của Ý mà.
Rốt cuộc cũng bò được đến cửa phòng của Vệ Ý Túc. Dưới cảm xúc đang sôi
trào của Đường Tâm Mãn, cô dùng nội công đã được luyện tập đá bay cánh
cửa phòng của Vệ Ý Túc "Thức….dậy........"
Chứng minh nội công
thâm hậu truyền âm nghìn dặm này được Đường Tâm Mãn dày công tôi luyện
đã thể hiện qua việc mẹ già đã ở dưới gõ nồi kháng nghị nhưng người
trước mặt vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào. Thật không hổ danh là "truyền âm
ngàn dặm". Quả nhiên nó chỉ có thể truyền ngàn dặm chứ không thể nghe
thấy ở trước mặt mà.
"Mẹ nó." Đường Tâm Mãn nhìn thấy chiếc đồng
hồ báo thức thứ sáu của tháng này đã lừng lẫy hi sinh trên mặt đất "Tên
đầu heo này." Một chân cô chống lên giường còn tay thì kéo chăn của anh
"Vệ Ý Heo! Dậy mau."
Người trên giường vẫn không hề nhúc nhích.
Đường Tâm Mãn tức tối kéo phăng tấm chăn của anh xuống giường . Không có chăn thì còn đắc ý được thế nào. Đường Tâm Mãn đứng trên mặt đất giữ thế
không ngừng kéo, rốt cuộc cũng đã thành công kéo xuống được tấm chăn Vệ Ý Túc đang ôm. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô thắng.
Chỉ thấy chàng trai trên giường dễ dàng buông tấm chăn bị kéo ra rồi lại vùi mình chui vào một cái chăn khác trên giường.
Hai bên trán của Đường Tâm Mãn đầm đìa mồ hôi. Biến thái quả nhiên là biến
thái. Khó trách sao mùa xuân đã đến nhưng trên giường của tên này vẫn có đến ba cái chăn. Hóa ra là ngụ ý thỏ khôn phải đào ba hang đây mà.
"Vệ Ý Heo! Anh đứng lên cho tôi." Đường Tâm Mãn nhoài người kéo lỗ tai anh
hét lớn. Cô cũng không muốn trễ học vì tên đầu heo này nữa. Mỗi lần đều
bắt người khác gọi anh nhưng gọi sao cũng không chịu dậy. Còn không gọi
thì sau khi thức dậy anh lại la lối ỏm tỏi. Đây là đạo lý gì ở đời đây.
Thế nên phải cho đám fans của anh trong trường đến xem bộ dáng heo lười
biếng của anh ở nhà mới được. Cơ bản là hoàn toan khác hẳn với dáng vẻ
tĩnh táo lúc ở trường của anh. Đúng là thần giả tạo!
"Ừ..." Tiếng nói gợi cảm nồng nàn phát ra từ môi anh, lỗ tai bị bỏng đau khiến anh
không chịu nổi. Anh khẽ mở mắt liếc nhìn ra cửa sổ "...Trời còn chưa
sáng mà..."
Có tiếng phun máu phát ra.
"Trời đã sáng tỏ cả rồi." Đường Tâm Mãn kéo tấm màn cửa sổ thật dày ra, ánh sáng rực rỡ lập tức rọi sáng cả căn phòng.
Chàng trai anh tuấn bị cô đánh thức không cam lòng ngồi dậy thấy ánh nắng
chiếu sáng khắp phòng. Hành động hơi ngừng lại rồi lập tức bắt lấy cơ
hội quát to lên "Ôi trời ơi, chói mù mắt rồi, ôi ôi..." Vừa kêu vừa chui vào trong chăn.
Đường Tâm Mãn cầm chiếc đồng hồ báo thức đang hi sinh vinh quang nằm trên đất ném anh "Nếu như anh không thức dậy tôi sẽ tuyên truyền khắp nơi trong trường rằng thằng nhóc như anh học lớp ba
vẫn còn đái dầm."
"Được rồi, tôi dậy đây." Rốt cuộc Vệ Ý Túc
quyết định đầu hàng. Mẹ nó, lần nào cũng đem chuyện này uy hiếp mình.
Anh lười biếng ngồi dậy tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn cô không đồng ý "Đường Hình Mãn*, sao sáng nào tôi thức dậy cũng thấy em mặc bộ đồ bệnh nhân tâm thần thế?"
* Hình mãn: có ý nghĩa là mãn hạn tù.
Ai lại nhìn thấy bộ quần áo sọc xanh nhạt lại nói rằng bệnh nhân tâm thần
chứ? Đúng là kẻ không biết thưởng thức, như vậy phải bảo là trang nhã
mới đúng. Xì, Đường Tâm Mãn giả vờ cười nói "Được, lần sau tôi sẽ mặc
trang phục bé thỏ đến gọi anh rời giường được không?"
Anh cố ý
không đếm xỉa đến giọng nói đay nghiến kia. Nói thẳng ra thì anh vô cùng vui vẻ khi nghe thấy cô nói như thế, liền vươn hai cánh tay ra "Sáng
sớm thức dậy phải ôm trước cái đã."
"Ôm?" Tiếng nói vút lên cao
"...Được...." Đường Tâm Mãn bò lên giường hăng hái giơ tay bắt lấy gương mặt anh siết thật chặt "Ôm cho anh chết."
"Aaaaaaaaa" Ý Túc kêu lên thảm thiết, kêu xong lại cảm thấy không đúng "Tay em sao lại bóng lưỡng vậy chứ."
"À." Tâm Mãn chợt nhớ ra nên giải thích thành thật "Mới vừa rồi ăn bánh quẩy."
Ý Túc như nhớ ra điều gì liền nheo mắt lại nhìn bàn tay bóng lưỡng của
Tâm Mãn, gằn từng chữ từng chữ "Cái, tay, này, không, phải, kéo, chăn,
của, tôi, chứ !!!!"
Tâm Mãn gượng cười "Hehe, có lẽ, dường như,
biết đâu, có khả năng..." Vừa nói vừa cẩn thận tìm cơ hội chạy trốn
nhưng vẫn bị anh tóm lấy "A!!!!"
"Đường, Tâm, Nhãn" Trong không gian vô cùng rộng lớn vang dội tiếng gào thét của Vệ Ý Túc không ngừng.
Trong phòng bếp, hai vị phụ huynh nghiêm túc nghiên cứu tình hình trên lầu đã rút ra được kết luận.
"Ôi... tình cảm của bọn nhóc cũng thật tốt" Dáng vẻ ngây ngất của Đường Uyển Như như một cô gái bé bỏng.
"Đúng vậy đó! Đúng vậy đó!" Vệ Tề Lãng uống chút sữa luôn miệng phụ họa. Dù sao bà xã nói gì cũng đúng là được rồi.
"Tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt dì."
Đường Uyển Như mỉm cười đứng trước cửa tiễn Đường Tâm Mãn và Vệ Ý Túc đi học. Chuyện vui nhất của cả đời người phụ nữ chính là có một người chồng yêu mình và con gái khỏe mạnh.
"Tâm Mãn." Bà chợt mở to mắt, ngơ ngẩn hồi lâu mới kêu lên.
Đường Tâm Mãn đang đùa nghịch nhảy lên tay vịn cầu thang trượt xuống. Khi
tiếng kêu lo lắng của Đường Uyển Như vang lên thì cô đã trượt đến cuối
tay vịn và làm một tư thế xoay người vô cùng xin đẹp kèm theo một nụ hôn gió tặng bà.
Đứa con gái này... Đường Uyển Như cũng chỉ biết
cười cho qua. Con nhóc Tâm Mãn này từ nhỏ đã giống con trai, vốn cho
rằng sau này lớn lên sẽ khá hơn một chút. Nhưng lại không ngờ vẫn cứ như trước, không lẽ nó đầu thai nhầm rồi sao.
"Vệ Ý Heo, anh đi
nhanh chút có được hay không?" Đường Tâm Mãn đeo cặp sách qua đầu, xoay
đầu thúc giục chàng trai anh tuấn phía sau. Năm đó quả là chú Vệ đặt tên này không sai chút nào. Vệ Ý Túc - Này Con Heo (1), đúng là con heo mà, thật vô cùng chính xác, vô cùng chính xác.
(1) Vệ Ý Túc và Này con heo đều phát âm là weiyizhu
"Đi nhanh để đầu thai à." Vệ Ý Túc vẫn là dáng vẻ thiếu ngủ. Mái tóc mềm
mại đang rủ xuống che hơn phân nửa khuôn mặt. Mặc dù chỉ chừa lại một
phần đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy được con ngươi như bảo thạch đang di
chuyển. Và chiếc cằm kiên nghị, đôi môi khêu gợi đang khẽ mở vì nói
chuyện.
"Tôi không muốn trễ học vì anh đâu." Đã lâu rồi cô không nghe thấy tiếng chuông tiết thứ nhất.
"Cô hai à, em trễ học đâu phải vì tôi chứ. Nếu như em gọi tôi dậy sớm một
chút thì sao phải gặp những chuyện này?" Đường đến trạm xe buýt thật xa
đến những 50m. Thật là khó khăn, hay là lần sau bắt cô ấy cõng mình đến
đó nhỉ... Thôi đi, lần sau cái gì, bây giờ đi.
"Này, anh làm gì
vậy? Này này, anh dựa tôi làm gì??? Anh là heo à, quãng đường ngắn như
thế muốn tôi dìu đi ư? Đừng mà... Tôi mệt lắm... Thật không có thiên
lý..."
Quả nhiên anh chính là một con heo lười nhất thiên hạ đầu
thai mà! Đường Tâm Mãn vừa chịu đựng sức nặng của anh dựa vào người cô,
vừa ấm ức nghĩ trong bụng.
Chỉ có điều khi lên đến xe buýt, ý nghĩ này của Đường Tâm Mãn đã thay đổi.
Cái gì mà đầu thai chứ? Tên này rõ ràng là một con heo lười nhất thiên hạ!
Rõ ràng chẳng hề chuyện thế. Nếu không ai lại có thể ngủ trên xe buýt
như thế được?
Hơn nữa, hơn nữa còn gục đầu dựa vào bả vai cô.
Nhích ra một chút, nhích ra một chút... Đường Tâm Mãn cẩn thận rút bả vai ra
khỏi đầu anh. Mắt thấy cách mạng sắp thắng lợi thì ...
"Em nhích
thêm chút nữa là tôi sẽ nói với toàn bộ người trong trường là em và tôi
sống chung nhà ngay." Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền bỗng nhiên ngáp một
hơi rồi nói hời hợt.
Đường Tâm Mãn sững sờ, toàn thân hóa đá, cân nhắc rất lâu mới đưa vai mình trở về.
"Ngoan" Khóe miệng của anh nở một nụ cười nhạt. Thỏa mãn cọ cọ đầu rồi tìm một
tư thế đặc biệt thoải mái ngủ thật say. Đường nét gương mặt cương nghị,
lông mi thật dài, đôi môi mềm mại như cánh hoa, làn da hoàn mỹ không
thấy lỗ chân lông. Cho dù là cô nhìn đã quen mắt nhưng cũng không phủ
nhận được tên này rất đẹp trai.
Ôi, Đường Tâm Mãn thở dài. Ông
trời thật bất công, cái tên lòng dạ hiểm độc này lại có khuôn mặt xinh
đẹp, từ nhỏ đến lớn không biết có biết bao trái tim nữ sinh đã bị mù
quáng vì gương mặt của tên này.
Thôi vậy, dù sao cô biết chính xác gương mặt thật của anh là tốt rồi. Thật là may mắn vô cùng, may mắn vô cùng.
Đường Tâm Mãn nhàm chán lục lọi cặp sách của Vệ Ý Túc xem thử có gì hay trong đó.
Ơ, một cây kẹo, hơn nữa vừa sờ cũng biết là của Alps. Đồ ngon!
Có trời mới biết kẹo chính là mạng sống của cô. Thà rằng một tháng ăn chay chứ không thể một ngày không có kẹo. Vừa nghĩ đến mùi vị ngọt ngào nồng nàn thì nước bọt đã chảy ròng ròng trong miệng.
Cô vội vàng lấy
ra, xé vỏ rồi nhét vào miệng. Nào biết vừa đi được nửa đường thì có một
cái miệng mở lớn ra ngoạm một cú thì thì toàn bộ cây kẹo đã rớt vào
miệng anh. Sau đó lại an toàn dựa vào vai cô ngủ tiếp.
Cái tên
này, cái tên này, cái tên này không phải đang ngủ rồi sao? Đường Tâm Mãn không dám tin nhìn cây kẹo đang ngậm trong miệng anh và bàn tay trống
trơn của mình.
"Tôi mộng du."
Đi chết đi! Mộng du mà cắn được cây kẹo chính xác hay sao? Mộng du còn có thể giải thích à? I phục You thật rồi.
"Đến trường rồi, đến trường rồi." Như đoán được quả đấm của cô sắp giáng
xuống, anh nhanh chóng mở mắt ra, đầu tránh né trong thoáng chốc. Sau đó bàn tay phản ứng nhanh nhạy chống lại quả đấm sắp giáng xuống của cô,
tay trái thì chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Cứ xem anh ta như bãi phân chó đi! Đường Tâm Mãn liếc anh rồi đi đến đuôi xe, cách anh thật xa.
Vệ Ý Túc đã quen cách làm của cô chỉ cười cười không tỏ vẻ gì. Anh giơ tay vuốt tóc sang hai bên để lộ ra vầng trán thông minh. Rồi lấy một chiếc
kính gọng đen trong cặp sách đeo lên. Khí chất cả người lập tức biến
đổi, trong phút chốc đã biến thành một anh chàng trí thức lạnh lùng.
Xe dừng lại, Đường Tâm Mãn nhảy xuống xe trước. Vệ Ý Túc bước xuống sau.
Hai người cách nhau rất xa, giả vờ như không quen biết lẫn nhau.
Đúng rồi, ở trường học, bọn họ chính là hai kẻ không liên quan.
Ôi thật cảm động. Ôi thật muốn khóc.
Đường Tâm Mãn vào lớp vừa đúng trước một giây cổng trường đóng lại.
Ôi tiếng chuông du dương -- mặc dù thật sự rất khó nghe. Ôi giáo sư chưa
bắt đầu giảng bài -- Mặc dù đang lườm cô. Thật sự nhớ quá đi thôi, thật
nhớ quá đi thôi.
"Bạn học Đường Tâm Mãn, mời về chỗ ngồi." Đôi
mắt của giáo sư Tiền vô cùng nghiêm nghị sau lớp kính dày. Theo đạo lý
mà nói, giáo sư đại học chắc chắn sẽ không nhớ được tên của sinh viên.
Ngoại trừ một là học trò đắc ý hoặc hai là kẻ chuyên rề rà đi muộn từ
trước đến nay như Đường Tâm Mãn.
Ơ ơ, người ta còn muốn hưởng thụ khoảng thời gian không đi trễ thêm chút nữa mà. Tại sao lại không để
cho người ta chút thời gian thích ứng chứ. Đường Tâm Mãn oán hận đi đến
hàng cuối cùng. Sau đó nhún chân nhảy vào chỗ ngồi.
Gân xanh của giáo sư Tiền nhảy bình bịch khi nhìn thấy cảnh như thế. Sau đó bà hung dữ lườm cô xong mới bắt đầu giảng bài.
Đường Tâm Mãn bắt đầu mang dụng cụ học tập ra. Nào là bút, sách, tập, cục
tẩy, quần thể thao màu đen.... Quần thể thao!!! Cô nhanh chóng dọn đồ
vào, liếc mắt đánh giá xung quanh xem có bị ai phát hiện ra không. Trời
ạ, tên đầu heo Vệ Ý Túc này bỏ chiếc quần thể thao luyện tập sau giờ tan học của anh ta sai túi rồi. Tên ngu ngốc này! Thôi thì... cô lại cẩn
thận nhìn bốn phía, mới vừa rồi không ai nhìn thấy chứ... Không ai nhìn
thấy là tốt rồi. Đến giờ cơm len lén nhét vào trong tủ của anh ta là
xong.
Cô vẫn không yên lòng lại nghiên cứu sắc mặt của bạn học
gần mình. Ừ, rất bình tĩnh, vậy hẳn là không có vấn đề gì, có thể an tâm nghe giảng bài rồi. Vô cùng may mắn.
Nhưng không lâu sau cô lại hoài nghi quan sát vẻ mặt mọi người tiếp. Có phải giả vờ như không nhìn thấy không đây?
Tiết một cứ trôi qua trong tâm trạng tự hù dọa mình hết lần này đến lần khác của cô. Rốt cuộc lòng cũng yên thì đã hết tiết.
A Giang ngồi ở hàng thứ ba tung tăng chạy xuống "Tâm Mãn, hình như hôm
nay mình thấy cậu và anh chàng siêu đẹp trai Vệ Ý Túc của trường chúng
ta ở bên nhau đấy!"
Tim của Đường Tâm Mãn đập mạnh thiếu chút nữa là bay ra khỏi lồng ngực. May là người khác không nhìn thấy sắc mặt cô
thay đổi. Cô cố trấn định "à" lên rồi sau đó đầu óc không ngừng suy
nghĩ. Nếu như người có vấn đề thì sẽ lập tức phủ nhận, mà như thế thì
nhất định sẽ càng bị hoài nghi.
Cho nên cô dứt khoát làm ra vẻ
mặt xấu hổ tột cùng, còn giơ tay che mặt, giở giọng buồn nôn "Ôi, bí mật của mình đã bị cậu biết rồi. Mình còn chưa...."
"Chưa cái đầu
của cậu." A Giang chưởng một cái lên gương mặt buồn nôn của cô. Vuốt
vuốt cánh tay đang nổi da gà như bị cô gái trước mắt dọa chết.
"Ơ" Đường Tâm Mãn vừa thấy hiệu quả lại cao hứng trêu chọc không chịu bỏ
qua. Một chữ "ơ" kéo thật dài còn hơi run run "Chính là mình mà..."
Đi chết đi. Là cậu mới lạ đấy." Vừa nhìn vẻ mặt buồn nôn của cô đã biết
không phải. A Giang buồn bã "Chỉ có điều cô gái kia thật giống cậu. Mình ngồi trên xe buýt nhìn thấy cô gái đó và anh Vệ siêu đẹp trai đang đợi
xe. Chỉ có điều chàng trai kia cũng không biết có phải anh Vệ siêu đẹp
trai hay không... Dường như giống lại dường như không..."
"Cậu đang nói cái quái gì thế?" Vẻ mặt Đường Tâm Mãn dại ra nhìn cô bạn "Giống rồi lại không giống. Không giống rồi lại giống."
A Giang buồn bực nắm tóc "Mình cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa." Thế là A Giang lại ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi đợi tiết thứ hai.
Phù... Đường Tâm Mãn âm thầm thở dài nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng lừa được. Xem ra đến trường mới tách ra cũng không phải cách làm an toàn. Ngày mai vừa
ra cửa phải cách xa tên đầu heo tự mình đi đến trường mới được. Cuộc
sống yên tĩnh này không dễ gì có được, cô không muốn kết thúc sớm như
vậy.
Không phải là cô chuyện bé xé ra to, nhưng thật sự cô đã
từng có kinh nghiệm tàn khốc trước kia rồi. Từ lúc tiểu học đến trung
học cơ sở, cho đến trung học, bởi vì học ở gần khu cho nên tất cả mọi
người trong trường đều biết quan hệ "thân thích" của cô và hắn. Thế là
hành trình mỗi ngày trừ việc đi học còn phải nhận thêm công việc là
người đưa thư.
Khi đi trên đường:
"Bạn học Tâm Mãn, thư này..."
Lúc ăn cơm:
"Bạn học Tâm Mãn, cái này..."
Lúc xem phim tài liệu:
"Bạn học Tâm Mãn, này..."
Lúc tập thể dục:
"Bạn học Tâm Mãn..."
Lúc đi vệ sinh:
"Bạn học Tâm Mãn..."
"Biết rồi, biết rồi, tôi giúp bạn đưa, bạn cứ giao cho tôi."
"Không phải.... Tôi chỉ hỏi bạn là khi nào bạn xong, tôi rất gấp...."
Nhìn thoáng qua, cũng biết là cô phản xạ theo điều kiện. Chỉ cần ai kêu lên
"bạn học Tâm Mãn" cô sẽ nói ngay "biết rồi". Đây cũng chính là con heo
ác ma kia trong nhà làm hại.
Đến đâu cũng có người tìm cô, đều có người muốn nói chuyện lôi kéo làm quen với cô chỉ vì muốn tiếp cận anh.
Vốn cho rằng khi lên đại học thì cơn ác mộng kia sẽ kết thúc. Lại không ngờ trong thùng thư nhà cô lại nhận được hai giấy báo trúng tuyển của cùng
một trường đại học.
Anh còn cầm lấy cuốn tuyển sinh lạnh lùng hỏi cô "Đường Hình Mãn, sao em lại học cùng trường với tôi. Không phải em
thầm mến tôi rồi chứ?"
Nếu như ngày đó không phải là mẹ và chú
đều ở nhà thì con dao gọt táo trên tay cô đã sớm bay qua thay xã hội
diệt trừ tên tai hại này rồi.
Cô muốn cuộc sống tự do. Cô muốn
cuộc sống an tĩnh! Cô không muốn đến đâu cũng bị người ta giới thiệu
"Đây là em gái của Vệ Ý Túc." Cho nên cô mãnh liệt yêu cầu vạch rõ giới
tuyết với anh ở đại học. Dù sao hai người cũng không cùng ngành mà.
"Tại sao tôi lại phải nghe lời em?"
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ dáng vẻ của anh lúc nói những lời này. Chân anh
gác lên đùi cô còn vô sỉ nhướng chân mày cướp quả táo trên tay cô.
"Tôi giúp anh rửa bát một tháng..." Chế độ rửa chén bát trong nhà là phải thay phiên nhau. Cô cắn răng đề giá.
"Nửa năm." Anh ngáp dài, dáng vẻ như rất nể mặt cô.
"Anh -- Đừng -- Quá -- Đáng!" Đường Tâm Mãn rít qua khẽ răng.
"Vậy coi như xong." Anh phủi tay ra vẻ chẳng sao. Lõi táo được ném hờ hợt,
Bingo, hoàn toàn rớt vào sọt rác trống rỗng. Sau đó anh bỏ chân ra đứng
dậy "Đi ngủ thôi. Bốn năm sau này ráng quan tâm cho tốt nhé, "em gái"
thân yêu của tôi." Anh cúi người để khuôn mặt tuấn tú đến gần mặt cô,
khiến cô thấy rõ nụ cười chẳng hề tốt lành gì trên mặt anh. Ám hiệu này
chính là bốn năm sắp đến sẽ phấn khích đến cỡ nào đây.
"Nửa năm thì nửa năm." Cô làm quyết tâm, nhắm mắt lại. Nửa năm thì nửa năm đi, cũng còn hơn bốn năm kia.
Ôi, bây giờ cô nhớ đến cảnh đau thương chua xót khi đó của mình. Khó trách
vì sau từ xưa đến nay có rất nhiều người hi sinh tính mạng quý giá của
bản thân để đổi lấy tự do. Tự do thật sự là... một thứ rất cao quý.sssssssssssssss