Không Phụ Trách Vợ Trước

Chương 3: Chương 3




“Đây là Lăng Hi Tình, năm nay 5 tuổi, mẹ bé vì gặp tai nạn xe cộ mà qua đời. Từ nay về sau bé sẽ như con cháu Lôi gia, Hân Hán, ba muốn con xem bé là em gái, hết lòng yêu thương, biết không” Lôi Đình Quân – chủ nhân của Lôi gia, tuổi vừa 30, anh tuấn tiêu sái. Nhưng tuy còn trẻ, mái đầu ông vài chỗ đã hoa râm, đôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi, đượm buồn. Kể từ khi vợ ông qua đời 3 tháng trước, trên khuôn mặt của ông luôn mang nét u sầu bởi bao trách nhiệm đè nặng trên hai vai. Ông luôn trách cứ bản thân, vì trên đường lái xe chở vợ ra sân bay, chuẩn bị đi Los Angeles hưởng tuần trăng mật lần thứ n, không cẩn thận tông vào một chiếc xe máy đang đi trên đường, gây ra chuyện khiến cả đời hối hận. Vợ ông bị va đập, mất máu quá nhiều nên mất trên đường đến bệnh viện. Mà người phụ nữ lái xe máy cũng bị thương nặng, qua đời ngay tại chỗ. Bi kịch này xảy ra quá mức giống trong phim, vì quá yêu vợ khiến ông thấy không thể sống thiếu người bạn đời nên nhiều lần tìm cách tự sát đi theo vợ. Nhưng nghĩ đến trong nhà còn đứa con nhỏ cần ông chăm sóc, sản nghiệp gia đình to lớn lại không có ai quản lý khiến ông không yên tâm. Ông đành nén bi thương, cố gắng vì con, vì gia nghiệp sống, kiên cường đối mặt với mất mát này. Mỗi lần thấy con trẻ khóc đòi mẹ, tim ông như tan nát … Mà đối mặt với bi kịch không chỉ có gia đình cha con họ. Người phụ nữ lái xe máy đó có hoàn cảnh gia đình vốn khó khăn. Chồng vì bệnh nặng mà qua đời nhiều năm trước. Gia định nội – ngoại vì không đồng ý hôn sự của hai người mà trở mặt, không quan tâm. Cô cùng con từ đó nương tựa nhau mà sống, thắt lưng buột bụng nghèo khổ sống qua ngày. Giờ đây cô ra đi, đứa con gái duy nhất trở thành cô nhi không ai chăm lo. Lôi Đình Quân thấy áy náy, vì muốn bù đắp lỗi lầm đối với gia đình người đã mất nên quyết định nhận nuôi và cố gắng thay mẹ nàng dạy dỗ nàng nên người. Lăng Hi Tình dáng người gầy yếu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Lôi Đình Quân, sợ sệt nép sau người ông. Lôi Hân Hán lần đầu gặp nàng, đối với nàng chỉ có căm ghét cùng oán hận. Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe lời bàn tán của người hầu nên cho rằng nếu không vì mẹ nàng, mẹ hắn – người thương yêu nhất của hắn cũng không ra đi. Cho nên đối với việc cha hắn mang con bé nhỏ gầy như chó con này về, hắn ngoài mặt thì im lặng, trong lòng tràn ngập chán ghét, dùng ánh mắt tức giận nhìn vào cái đầu nhỏ đang lấp ló sau chân cha. Mà Lăng Hi Tình tuổi còn nhỏ lại mẫn cảm, sợ người lạ, vừa ngước lên thấy anh trai tuấn tú này trừng mắt nhìn mình lại lập tức núp sau chân người chú tốt bụng. Lôi Đình Quân vươn tay, yêu thương xoa đầu nàng trấn an “Hi Tình, đừng sợ, đây là anh Hân Hán, sau này sẽ là anh trai của con. Anh trai sẽ quan tâm, chăm sóc, yêu thương con” Người cha này lẽ nào không hiểu con trẻ vì mất mẹ mà tính tình thay đổi, trở nên khó gần. Ông cũng trách mình ngày nào cũng bận làm việc suốt ngày, không dành nhiều thời gian ở bên nghe con tâm sự. Ông cho rằng con còn nhỏ vì thiếu sự quan tâm nên mới như vậy, vốn nghĩ chỉ cần con có người bầu bạn sẽ vơi bớt nỗi đau mất mẹ nên mới đem bé gái này về, để chúng kết bạn an ủi nhau, cũng như giúp mẹ của Lăng Hi Tình ở trên trời an nghỉ, không phải bận lòng về đứa con gái nhỏ. “Hân Hán, con phải nhớ kỹ, Hi Tình là em gái con, con phải đối xử tốt với em? Ba còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên các con …” Để cho hai đứa trẻ tự nhiên làm quen nhau nên Lôi Đình Quân nhanh chóng rời khỏi phòng, để hai con cùng nhau vui chơi kết bạn. Trò chơi điện tử trên màn hình TV vẫn đang phát tiếng nhạc náo nhiệt, âm thanh nổi vang cả phòng, nhưng giữa hai đứa trẻ lại duy trì không gian im lặng. Lôi Hân Hán nãy giờ vẫn trừng mắt nhìn khiến Lăng Hi Tình sợ hãi, theo bản năng cứ lùi lại, tự hỏi tại sao “anh trai” tuấn tú này lại mang bộ dạng hung dữ đối với nàng. Nàng giương đôi mắt to tròn vô tội nhìn hắn, ngay sau đó, hắn liền băng băng bước tới, tay nắm cổ áo nàng. “Tao không cần một người em gái như mày, nói gì thì mày cũng mãi mãi không phải là em gái tao” . Bé gái đứng đối diện có khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng trẻo phấn nộn, cái mũi nhỏ duyên dáng, cái miệng anh đào bé xinh, đôi mắt thì trong vắt khiến hắn nghĩ ngay đến một con búp bê xinh đẹp. Nhưng dù vậy hắn cũng không vừa ý nàng. “Họ Lăng kia, mày biết tao ghét mày lắm không, không vì mẹ mày thì mẹ tao đã không bỏ tao mà đi”. Lăng Hi Tình nghe hắn nhắc đến mẹ nàng, trong lòng dâng lên nhiều ủy khuất, hắn dù mất mẹ nhưng còn cha, nàng giờ chỉ có một mình. Nàng dù sợ hãi cũng phản bác lại. “Nhưng mẹ em cũng đã không còn trên đời …..” Hắn nghe nàng dám tranh luận khiến hắn tức giận không thôi, hung hăng xô ngã nàng. Thân hình nàng vốn nhỏ nhắn, yếu ớt, lại bất ngờ bị cậu nhóc cao hơn mình một cái đầu đẩy té, đầu gối va vào sàn nhà, nàng đau quá mà òa khóc. Lôi Hân Hán cũng hoảng sợ, không dự đoán được mình lại nặng tay vậy, xô ngã khiến đầu gối nàng chảy máu. Hắn có chút áy náy bất an, nhưng nhớ đến tình cảnh của hai người, tiếng xin lỗi tới miệng lại nuốt vào. “Ai kêu mày dám chống đối tao, ngã chết cũng xứng đáng! Còn nữa, tao cảnh cáo mày, nếu sau này muốn sống yên ổn ở Lôi gia thì ngoan ngoãn nghe lời tao, còn dám cãi lời thì tao … tao sẽ quăng mày cho cá mập làm thịt!”. Hắn hù dọa xong thì chỉ ngón tay về phía cửa phòng “Hiện tại mày cút ra ngoài cho tao, nơi này là địa bàn của tao, không được sự cho phép của tao thì không được vào phòng tao”. Nói xong hắn thô lỗ đem nàng đẩy ra ngoài cửa phòng, chỉnh âm lượng TV trong phòng mức lớn nhất vì hắn không muốn nghe tiếng khóc nức nở của bé Hi Tình đáng thương. Từ thời điểm đó trở đi, Lăng Hi Tình ý thức được Lôi Hân Hán đáng sợ cỡ nào, chỉ cần thấy hắn đầu đường là cuối đướng nàng trốn mất dạng, tự học cách tránh xa hắn. Lúc ăn cơm, hắn ngồi đầu bàn thì nàng lén ngồi cuối bàn để khỏi phải chịu ánh mắt công kích của hắn. Nhưng dù nàng trốn cỡ nào, vẫn bị hắn bắt gặp rồi lại dùng hết biện pháp này đến biện pháp khác trêu chọc nàng. Mà Lôi Đình Quân vì bận rộn làm việc, không ở bên mấy đứa nhỏ nhiều, cũng chưa từng nghe qua hai đứa có xích mích không vui gì mà tìm hắn kể lể nên cho rằng hai đứa trẻ nhỏ vẫn luôn hòa thuận chơi chung với nhau. Chẳng biết rằng bé Hi Tình từ nhỏ đã hiểu bản thân mình trên đời không còn ai thân thích, may mắn được chú Lôi tốt bụng đem về nuôi dạy; nếu không thì giờ này nàng cũng đang ở cô nhi viện, chẳng may hoàn cảnh còn có thể thảm hại hơn bây giờ, có thể bị nhiều người khác khi dễ; nên nàng ngoan ngoãn lẳng lặng sống qua ngày. Tuy rằng mẹ nàng ra đi vì lỗi của người khác nhưng nàng không chút oán trách bất cứ người nào, nàng hiểu tai nạn xe cộ là điều ngoài ý muốn, không ai ngờ tới cả. Nhiều lần nàng muốn nói việc Lôi Hân Hán trêu chọc nàng cho chú biết nhưng thấy chú ngày nào cũng làm việc tới khuya mới về, về nhà lúc nào cũng mệt mỏi không còn sức, nàng đành im lặng, nhẫn nại. Cũng may trong Lôi gia ngoại trừ Lôi Hân Hán, ai cũng đối xử tốt với nàng, nhất là bác Tần tốt bụng. Trong mắt Tần quản gia, cô bé này từ nhỏ đã hiền lành, ít nói, ngày thường mỗi lần bị cậu chủ nhỏ ức hiếp thì im lặng chịu đựng, sau đó liền trốn vào góc phòng khóc, khóc xong lại vui vẻ như không có chuyện gì. Mỗi lần bác phát hiện cậu chủ ức hiếp bé Hi Tình thì đều ngăn lại khuyên răn, cũng vì vậy mà bé Hi Tình xem bác như người thân yêu thương, chỉ cần ở nhà không có việc gì lại theo đuôi bác, nghe bác kể chuyện xưa, hoặc giúp bác làm những việc lặt vặt. Lôi Hân Hán thấy lão quản gia thiên vị chẳng quan tâm hắn nữa thì không cam lòng, càng bắt nạt bé Hi Tình nhiều hơn, nhưng lần nào cũng tránh để Tần quản gia bắt gặp. Chỉ cần mỗi lần thấy bé Hi Tình ủy khuất đến bật khóc là hắn lại thấy vui vẻ. Năm Lăng Hi Tình 13 tuổi, tuy rằng không còn là bé con yếu đuối ngày nào nhưng mỗi lần thấy Lôi Hân Hán đều sợ mà tránh né, cho dù tránh không được cũng không dễ dàng vì bị trêu chọc mà khóc thút thít như trước. Nàng lớn lên thông minh, nhu thuận lại tháo vát, giúp đỡ Tần quản gia được rất nhiều chuyện. Lôi Đình Quân cũng xem nàng như con gái ruột mà yêu thương, đối xử chân tình, không thiên vị giữa nàng và con trai mình. Tiệc tất niên đến, ông mừng tuổi hai đứa trẻ hai bao lì xì lớn, Lăng Hi Tình vui vẻ đón nhận, quý trọng, cẩn thận để dành. “Hi Tình, đứa bé ngốc nghếch này, con gái đều thích nhiều thứ xinh đẹp, tiền mừng tuổi nhiều như vậy sao con không dùng mua quần áo, không lẽ… con định để dành làm của hồi môn sao?!” Tần quản gia luôn giễu cợt nàng như vậy. Nàng kéo kéo tay bác Tần, nhiều năm qua nàng biết bác Tần yêu thương xem nàng như cháu gái, nàng cũng kính trọng bác, lễ phép trả lời “Con chỉ muốn dành dụm nhiều tiền để sau này khi tròn 18 tuổi có thể tự lập ra ở riêng, có thể rời khỏi đây.” Nói đến việc này, trên mặt nàng ánh lên sự hưng phấn, nàng tràn ngập khát khao hy vọng ngày nàng ra ngoài sống không lâu nữa sẽ tới. “Hả? Bé Hi Tình vì sao phải rời khỏi Lôi gia, chẳng lẽ mọi người đối xử không tốt với con sao?” “Dạ không, mọi người đối xử với con tốt lắm, chỉ là……” Nàng liếc mắt trái phải dè chừng: “Lôi gia có ác ma, Hi Tình không muốn ở bên cạnh ác ma mãi đâu.” Lại nói, Lôi Hân Hán bại hoại ngày càng ức hiếp, bắt nạt nàng dữ hơn, chỉ có tăng theo năm tháng chứ không giảm, càng “nâng cấp” thêm. Lúc nhỏ thì hắn đơn giản đem sâu bọ bỏ đầy vào cặp của nàng, thả ếch vào hộp thức ăn của nàng… không thì đem quăng quần áo của nàng xuống bùn đất. Lớn lên thì hắn chuyển sang phá hư tất cả những món đồ nàng thích, chỉ cần là nàng để ý, hắn đều khó chịu không vừa mắt. Nghe lời nàng nói xong, Tần quản gia cười ha ha không ngừng “Thật ra là cậu chủ để ý con thôi, con xem hắn lớn lên đẹp trai bao nhiêu, được nhiều bạn học nữ thích làm quen, nhưng đối với các cô gái ấy, cậu chủ cũng không liếc nhìn dù một chút. Trong mắt cậu chủ chỉ có em gái là con thôi. Cậu chủ làm anh trai con chẳng lẽ không được sao?” Nàng lè lưỡi không cho là đúng. Muốn nàng làm em gái để tên đáng ghét như hắn làm anh trai thì không tốt chút nào; còn lâu!Sau tết âm lịch vài ngày, lúc tan học về nhà, nàng thấy Lôi Hân Hán tên – đáng – ghét – đẹp – trai trong phòng mình không biết bằng cách nào tìm thấy ống heo nàng để dành nhiều năm. “Anh…… Anh đang làm gì ở đây?” Trong lời nói của nàng chẳng đủ toát lên đe dọa lẫn chất vấn. Mà Lôi Hân Hán 15 tuổi – thân cao 1m7, đối với lời chất vấn của nàng, chỉ im lặng ngẩng đầu lên kiêu ngạo, mạnh tay lắc lắc ống heo. Hai người từ nhỏ đều học cùng trường, theo lời Lôi Đình Quân nói là anh em một nhà phải luôn bên nhau mới có thể chăm sóc tốt cho nhau, mà đối mặt với người anh được nhiều học sinh nữ hoan nghênh này, Lăng Hi Tình luôn không thấy hưng phấn gì, chỉ cảm thấy mình thật không may mắn. “Không được đụng tới ống heo của em” Hắn căn bản là một tên ác ma. Hắn miễn cưỡng mở miệng, “Mày thực sự nghĩ rằng chỉ cần mày dành đủ tiền là có thể rời khỏi nhà này sao” Hắn không phải cố ý nghe lén, chỉ là tình cờ hôm đó đi qua nghe được được đoạn đối thoại của nàng với Tần quản gia. Hắn rất khó chịu, hắn không cho phép, dựa vào cái gì nàng cho rằng nàng có thể rời đi. Ống heo bị hắn lắc mạnh, nắp ống bật ra làm từng đồng xu leng keng rơi ra, hắn còn ác ý quăng tiền giấy trong ống ra ngoài cửa sổ, để gió thổi bay xuống vườn hoa. Lăng Hi Tình quá ngỡ ngàng, lập tức đi tới, cùng hắn tranh dành lấy ống heo “Trả lại cho em…… Đó là của tiền mừng tuổi của em, anh mau trả lại cho em……” “Của mày? Mày đùa đó hả! Mọi thứ trong Lôi gia đều là của tao” “Nhưng đó là của chú Lôi cho em, mừng tuổi em, anh thật đáng ghét, anh lấy trộm của em thì em sẽ đi nói với chú Lôi……” “Đi đi, mày có giỏi thì cứ nói đi!” Hai người giành qua giành lại ống heo, cũng không biết Lôi Hân Hán có phải cố ý hay không bỗng buông tay, khiến ống heo từ trên tay hắn rơi xuống sàn “Xoảng” một tiếng, đã bể nát. Nàng đau lòng nhìn thành quả nhiều năm nàng chắt góp dành dụm từng chút một để vào ống heo, trong một phút lại chẳng còn gì nữa. Nàng quỳ xuống định thu dọn mảnh vỡ, không cẩn thận bị một mảnh sắc bén cứa phải, trong chốc lát đầu ngón tay non mềm ứa máu. Nàng không để ý, tiếp tục dọn, giây tiếp theo đã thấy bàn tay mình bị hắn nắm lấy. “Mày lú lẫn hay sao? Không thấy tay đang chảy máu mà còn tiếp tục thu dọn hả?” Lôi Hân Hán tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhìn ngón áp út của nàng bị thương chảy máu, trong lòng liền thấy đau lòng. “Đây không phải đồ bình thường, ống heo này là lễ vật đầu tiên em tự mua tặng mình bằng tiền em giúp bác Tần làm việc, bác cho em tiền tiêu vặt, dành dụm bao lâu mới có ….” Đây cũng là lần đầu tiên nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng đáy lòng nàng vẫn đang còn run sợ. Hắn bĩu môi khinh thường “Chỉ là một cái ống heo nhỏ, tao mua cái khác cho mày là được”. Hắn nắm cổ tay nàng kéo phắt dậy, lôi nàng bắt ngồi xuống giường. Hắn nhìn kỹ vết thương của nàng, càng nhìn càng không vừa mắt, liền không nói gì cầm chặt tay nàng, miệng thì mút ngón tay đang chảy máu. Lăng Hi Tình bị hắn dọa đến phát khiếp “Anh…… Anh là ma cà rồng a!” Đôi môi của hắn mềm mại mút ngón tay nàng, đầu lưỡi thì linh hoạt liếm liếm miệng vết thương. Nàng cứ nghĩ nếu đụng đến sẽ đau lắm, nhưng không ngờ lại không chút khó chịu nào, còn có chút quái quái. Trong lòng nàng bỗng dưng dâng trào một cảm xúc lạ từ ngón tay chạy thẳng đến tim, trái tim nàng phút chốc đập “Thình thịch” nhanh hơn, gương mặt của nàng nháy mắt đã đỏ ửng lên. Nàng vội vàng dùng sức rụt tay lại, nhìn ngón tay vốn bị thương của nàng đã ngừng chảy máu, nàng nắm chặt tay bao lại ngón tay đó như thể làm vậy sẽ ngăn cản cảm thấy có một dòng nước ấm đột nhiên chảy tới đáy lòng. Lôi Hân Hán ngồi xổm trước mặt nàng, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm đỏ, trong miệng còn nếm được vị máu tươi, hương vị kia phảng phất có tia ngọt ngào. “Mày đúng là ngốc nghếch, ma cà rồng thật sự đều cắn cổ chứ có cắn ngón tay bao giờ.” Hắn đột nhiên buồn cười, gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên ngây ngô cười rộ lên rất chói mắt. Ngực nàng bỗng nhảy dựng lên, đây là …..cảm giác gì? “Em đi lấy đồ quét rác …..” Nói xong nàng liền nhanh chóng chạy khỏi phòng. Cầm chổi cùng xẻng hốt rác, nàng đứng dựa vào bức tường ở hành lang, ôm ngực, cố thở đều nghĩ lại hoàn cảnh khi nãy. Cái cảm giác đó thật kỳ lạ ….. Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều nữa nên quay lại phòng, thấy trên sàn toàn mảnh vỡ ống heo liền tức giận, tim nàng lại đập nhanh hơn.…. Cùng cảm giác kỳ quái kia dung hợp biến thành sự rung động độc nhất vô nhị với riêng hắn trên thế giới này.Học viện quý tộc Lam Trạch có lớp từ tiểu học đến đại học, học phí một năm cao vô cùng. Mà Lôi Hân Hán cùng Lăng Hi Tình chính là từ nhỏ đã học ở học viện, một người đã vào đại học, một người học trung học. Lôi Đình Quân vì tương lai của hai đứa trẻ không tiếc chi tiền cho việc học ở trường. Lăng Hi Tình giờ đây lớn lên thành thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp yêu kiều, tính tình hướng nội, luôn chỉ thích một mình một góc chuyên tâm đọc sách, với thân phận là con gái nuôi của ông chủ công ty đĩa nhạc Lôi thị nhưng lại không được sống yên ổn. Nguyên nhân chủ yếu để nàng phải sống yên phận chỉ bởi vì cậu chủ của Lôi gia – Vương tử tài hoa của học viện – Lôi Hân Hán. Lôi Hân Hán trưởng thành càng đẹp trai, càng nóng tính hơn trước, trong mắt không coi ai ra gì, thực khiến người khác khó chịu. Nhưng một thiếu gia nhà giàu điêu ngoa bá đạo như vậy mà thành tích học tập không chỉ tốt, hắn còn tinh thông cả những môn nghệ thuật như âm nhạc, thể dục, kiếm thuật, nhu đạo. Nam sinh thì khâm phục phong thái hơn người của hắn, nữ sinh thì lúc nào cũng mê đắm nhìn hắn, hy vọng ảo tưởng một ngày có thể làm bạn gái của người anh tuấn tài hoa như hắn. Tài năng thì sao chứ? Hắn luôn để mắt cao hơn đầu đó thôi, bao nhiêu nữ sinh tỏ tình hắn đều khinh thường từ chối. Ngay cả hoa hậu giảng đường, mỹ nữ Triển Tư Doanh đứng trước mắt, hắn cũng chẳng xem là gì. Lăng Hi Tình nàng không có ý kiến gì trước hành vi của hắn, hắn thích làm gì thì làm, chỉ là hành vì của hắn ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng khó chịu…. Trong mắt mọi người, hắn lạnh lùng với các cô gái khác nhưng đối với nàng thì ân cần quan tâm – nàng rủa thầm: đó là ân cần khi dễ thì có. Ánh mắt hắn nhìn nữ sinh thích hắn thì lãnh đạm, nhìn nàng thì vài phần yêu thương – là khiêu khích chọc tức nàng thì đúng hơn…. Trên sân bóng rổ, Lôi Hân Hán mặc đồng phục thi đấu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hắn lấy một một tư thế đẹp chuẩn xác đưa bóng vào rổ. Cả sân chật kín cổ động viên, ai cũng hò hét cổ vũ cho hắn. Lăng Hi Tình bị các cổ động viên khác chen qua lấn lại, nhìn một đám con gái xung quanh la hét chói tai, cảm thấy chẳng có gì hay ho. Trời tháng 6 nắng gắt thực dã man, huống hồ nàng phơi nắng nãy giờ đầu óc đã thấy có điểm choáng váng. Nhưng khổ nỗi tên ác ma kia đã ra lệnh mỗi lần hắn thi đấu bóng rổ, nàng đều phải có mặt cổ động reo hò, nếu không về nhà sẽ trừng phạt nàng. Nàng nhát gan tất nhiên không dám cãi lời. Cho nên hiện tại dù mệt thế nào, nắng gắt thế nào, nàng cũng phải theo một đám mê trai cổ vũ cho Vương tử tài hoa. Cũng may là đám con gái này hò hét khá to, nên nàng chỉ cần cử động môi chứ hắn không biết nàng nói chẳng phát ra tiếng. Kết quả trận đấu như mọi người đoán trước, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Lôi Hân Hán thì thắng lợi là điều tất nhiên. Một đám nữ sinh đứng bên cạnh nhìn tư thế hắn chơi bóng bao nhiêu nam tính hấp dẫn, đang líu ríu bình luận tự dưng lại xoay người hỏi han nàng. “Hi Tình, mỗi ngày ở chung với lớp trưởng Lôi, vậy chắc em biết anh ấy bình thường thích cái gì, anh ấy thích màu gì nhất? Thích ăn đồ ngọt hay mặn? Chị sở trường là làm bánh kem sôcôla đó.….” Tên kia mà thích ăn ngọt thì tính tình đã không khó chịu như vậy, miệng cũng không quá quắt thế. “Đúng vậy Hi Tình, em nói cho tụi chị biết chút xíu về anh Lôi đi, có thể đi bên cạnh người anh trai vừa tuấn tú vừa giỏi giang như anh ấy có phải em thấy hạnh phúc đến mức muốn ngất xỉu không?” Ngất xỉu? ‘Đúng’ Nàng tức giận đến nỗi muốn ngất luôn đây. Lăng Hi Tình nhìn rõ con người thật của hắn, nếu nàng nói sẵn sàng nhường chỗ, không biết có ai tin không nhỉ? Nàng thở dài ngao ngán, cũng tự biết là nào có ai hiểu ước muốn lớn nhất của nàng là thoát khỏi Lôi Hân Hán. Các nữ sinh cứ tới tấp hỏi nàng, nàng cũng trả lời câu được câu mất vài vấn đề của đàn nữ sinh háo sắc ngây thơ này. Tên kia đúng là tính tình xấu đến không tả được, thế mà thế giới này lại có bao người ngược đời sùng bái hắn như vậy, thật khó hiểu. Ở bên kia sân bóng, Lôi Hân Hán tranh thủ giờ nghỉ giảo lao, quét tầm mắt tìm kiếm một thân ảnh nhỏ nhắn, đến khi tìm được nàng trong đám nữ sinh, thấy họ vây quanh nàng đang hỏi gì đó, hắn mới thoải mái cười. Cô nàng này dám không đến xem hắn thi đấu thử coi! Đồng đội ném cho hắn khău lau, hắn nhanh tay lau hết mồ hôi trên mặt. Hắn năm nay 20 tuổi, thân cao 1m83, dáng người cao to thích hợp cho mọi loại vận động, mọi môn thể thao. Đối mặt với những nữ sinh, hắn luôn luôn xa cách, nhưng không biết từ khi nào, trong mắt hắn chỉ có một bóng hình, không thể chứa thêm ai nữa, chỉ có nàng, cô nhóc luôn sợ hãi hắn. Đôi mắt hắn luôn dõi theo nàng, nhìn thấy nàng vui cười hắn cũng bất giác vui vẻ; nàng nhíu mày, hắn cũng khó chịu, nghĩ không biết điều gì khiến nàng không vui. Mà từng hành động của hắn đều không thoát khỏi ánh mắt ghen tị cách đó không xa của một mỹ nữ tóc đen dài xõa trên vai. Triển Tư Doanh lộ ra biểu tình âm lãnh dõi theo tầm mắt của hắn. Thấy vậy, Triển Tư Doanh không khỏi nghĩ ngợi, hắn vốn là một người con trai kiêu ngạo, tự cao tự đại không xem ai ra gì, nhưng nhìn đến cô gái Lăng Hi Tình này thì ánh mắt hắn ôn nhu chan chứa yêu thương. Triển tiểu thư xiết chặt nắm đấm, cắn môi tự hỏi vì sao? Ta đây có gì thua kém mà không thể lọt vào mắt hắn chứ? ……………………………………… Khi Lăng Hi Tình chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong phòng vệ sinh nữ. Nàng cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ mang máng tiết học thứ cuối của buổi chiều đã xong, nàng đang về thì bị hoa hậu giảng đường Triển Tư Doanh cùng nhóm bạn của cô ta chặn đường. Rồi một đám người kéo nàng đến phòng vệ sinh, dội thẳng một xô nước lạnh vào mặt nàng. Tuy đang là mùa hè nhưng nước lạnh thấm ướt người khiến nàng không khỏi thấy buốt xương chẳng khác nào mùa đông. Trái tim nàng dường như đập không như bình thường…. Nha, là do thật lạnh! Sau đó họ đem nhốt nàng trong phòng vệ sinh nữ, nàng la khản cả cổ họng cũng không thấy ai giúp. Cổ họng đau khiến nàng càng thêm sợ hãi, cứ nức nở khóc. Nhưng nàng không biết khóc cũng dùng sức. Nàng thấy càng lúc càng hít thở khó khăn, càng sợ hãi hơn, thật sự rất sợ… chợt trước mắt tối dần, nàng nặng nề ngất đi. Nàng tỉnh lại, thấy bản thân đang chìm trong bóng tối, khó khăn hít thở, nàng mơ mơ màng màng thấy bóng dáng người mẹ đã qua đời của nàng. Mẹ dịu dàng cười với nàng, còn nàng dang vòng tay ấm áp muốn ôm lấy mẹ, nàng muốn giữ chặt lấy sự ấm áp ấy, nhưng đột nhiên mẹ nàng tan biến vào hư vô…. Ý thức của nàng ùa về, hỗn độn, trí nhớ nàng cũng hỗn loạn… nàng nhớ… tên ác ma Lôi Hân Hán suốt ngày bắt nạt nàng… Hắn từng cảnh cáo nếu nàng muốn sống yên ở Lôi gia thì phải nghe lời hắn. Hắn còn ra quy định về giờ giới nghiêm, dù nàng đã 18 tuổi nhưng đúng 7 giờ, mặc kệ là đang làm gì cũng phải về đến nhà, nếu không hắn sẽ nghiêm trị. Mà Tần quản gia qua mùa xuân đã về hưu, không còn ai giúp nàng che dấu nữa rồi..… Nàng mệt mỏi nâng cổ tay lên, mơ hồ nhìn không rõ kim chỉ giờ của đồng hồ. Chắc đã qua giờ giới nhiêm? Không biết tên ác ma Lôi Hân Hán thấy nàng chưa về nhà sẽ giận dữ cỡ nào? Nàng vừa sợ vừa lạnh, không khí ban đêm thấm vào người vẫn còn ẩm ướt khiến nàng càng thêm run rẩy. Nàng cố ôm chặt chính mình để giữ ấm nhưng thân thể lại không có chút khí lực nào. Trái tim của nàng ngày càng khó chịu, cứ đập từng hồi từng hồi… đau quá… để quên đi sự đau đớn đớn, nàng cố gắng tập trung đếm từng nhịp tim… thình thịch… thình thịch… Là nàng đếm nhầm à? Sao từng nhịp tim của nàng cứ chậm dần, chậm dần vậy? Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài bỗng có tiếng gọi, nàng loáng thoáng nghe được có ai đang kêu tên nàng. Giọng nói khàn khàn. Thanh âm càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, nàng muốn la lên kêu cứu nhưng không còn sức nữa. “Rầm!” Một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra. Thân ảnh cao lớn của Lôi Hân Hán vừa xuất hiện liền vội đem nàng ôm vào lòng, nàng mơ hồ nhìn thấy trên mặt hắn nổi đầy gân xanh, vẻ mặt rất giận dữ. Hắn…… Hắn tức giận sao? Không thể trách nàng nha, không phải nàng không muốn về nhà đúng giờ, chỉ là nàng không biết làm sao mở cửa này a. Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng cổ họng đau rát khiến nàng không thể phát âm rõ ràng. Thế nhưng hắn lại không mắng nàng, chỉ ôm chặt nàng vào lòng. Nàng dựa vào hắn, cảm thấy sự an toàn trước nay chưa bao giờ có. Thật không thể tin được ác ma ức hiếp nàng suốt mười mấy năm qua giờ đây lại là người xuất hiện cứu nàng. “Tiểu Tình, em có sao không? Nói cho tôi biết em có sao hay không!” Hắn cứ gọi to tên nàng, lại hỏi liên tiếp khiến màng nhĩ nàng cũng sắp thủng. Nàng nhắm nghiền hai mắt mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu ớt nắm lấy áo sơmi trước ngực hắn. Động tác nhỏ này như liều thuốc an thần khiến hắn bình tĩnh trở lại. Hắn vòng tay bế nàng bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, lách qua một đám đông học sinh đang tập trung ở ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt…. Bên ngoài trời đã sáng rồi sao? Nàng bị nhốt suốt cả đêm qua sao? Lôi Hân Hán cứ như vậy ôm lấy thân mình yếu đuối của nàng bước đi. Nàng thoáng thấy đám người Triển Tư Doanh bị hai bạn học của Lôi Hân Hán đứng vây, vẻ mặt lộ rõ vẻ chật vật. Khi hắn nhìn thấy bọn họ, liền dùng ánh mắt lạnh như băng, như muốn giết người làm đối phương không tự chủ được mà run sợ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Hi Tình, đỡ nàng ngồi xuống ghế, giây tiếp theo liền bước tới đối diện Triển Tư Doanh, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp trước mặt mọi người. Đám đông đang ồn ào nói chuyện cũng đột nhiên chết sững trước hành động này, im lặng như tờ, chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp. Hắn không chút thương tình cầm chặt cằm của Triển Tư Doanh, lạnh lùng cảnh cáo. “Cô nghe cho rõ đây, tốt nhất cầu nguyện cho Tiểu Tình bình yên vô sự, nếu không ta sẽ bắt cô một mạng đền một mạng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.