Cách giờ tan chiều còn có mười lăm phút, Thẩm Diệc Chu liền thấy ở bên ngoài cửa sổ đằng sau có một quả đầu quen thuộc, hết lắc bên này lại lắc tới bên kia, thỉnh thoảng còn nhón chân ngó vào trong, không hề sợ hãi trơ mắt nhìn mấy bạn học sinh ngồi hàng cuối.
Thẩm Diệc Chu tăng nhanh tốc độ làm bài, như thể muốn làm xong cả bài tập cho tối nay luôn.
Lúc chuông tan học vang lên, cái chỏm tóc đó vội vàng lao lên phía cửa trước, giả bộ làm đại ca trường học lãnh khốc, dò nhìn đám đông đang ùa ra như cá. Thẩm Diệc Chu đã sớm đi ra từ cửa sau, khoanh tay nghiêng người dựa vào lan can nhìn cậu.
Mắt thấy mọi người trong lớp đã đi về hết, Ngu Cẩm Văn không thể duy trì nổi dáng vẻ lãnh khốc nữa, ló đầu vào trong lớp nhìn, thế nhưng trong lớp chẳng có bóng ai, Ngu Cẩm Văn nhất thời sợ hãi, giận đến tê liệt cả người.
Cậu lại bị “bồ câu” rồi!!
Ngu Cẩm Văn phẫn nộ xoay người, xoay thế nào lại lọt vào trong lòng người khác, mũi bị đập phát đau.
Thẩm Diệc Chu hơi cúi người xuống nhìn cậu xoa xoa mũi, nhẹ giọng hỏi: “Tìm ai thế?”
Ngu Cẩm Văn không nói chuyện, chỉ che mũi lẳng lặng nhìn hắn.
Một tên trẻ trâu nghịch ngợm bỗng dưng lại yên tĩnh khác thường. Thẩm Diệc Chu thấy hai mắt cậu đảo đảo giảo hoạt, thầm nghĩ không ổn nhanh chóng tránh đi. Nhưng Ngu Cẩm Văn đã nhanh hơn hắn một bước, dùng răng cắn lên mũi hắn một cái.
Cắn không đau mấy, chẳng qua có cảm giác ẩm ướt một chút. Thẩm Diệc Chu cũng không tức giận, sờ sờ chỗ bị cắn, nhẹ mắng: “Cái đồ cún này...”
“Ác giả ác báo!” Ngu Cẩm Văn hăm hở đi ở phía trước vẫy vẫy tay với hắn, thúc giục: “Đi mau đi mau, mọi người đang chờ chúng ta ở phòng bi-a đấy!”
Thẩm Diệc Chu không có hỏi là ai, cứ vậy đi theo Ngu Cẩm Văn, sau đó hắn mới phát hiện ra ngay cả dáng đi của cậu trông cũng rất ngứa đòn, trách không được mỗi lần đi khiêu khích đều xảy ra đánh nhau.
Thật sự đau đầu.
“Cậu đừng có đi nhanh như bị điên vậy được không, cẩn thận xe cộ kìa!” Thẩm Diệc Chu dọc theo đường đi nhắc nhở cậu lần thứ ba, rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay kéo cậu lại khỏi chiếc xe điện đang chạy vụt qua.
Hắn vội vàng kéo lại, từ khuỷu tay trượt xuống bàn tay, hắn nắm lấy tay cậu kéo lại, sau đó lại nhanh chóng buông tay.
Ngu Cẩm Văn nhìn tay mình, chỉ cảm thấy trái tim như hơi đập rộn ràng một chút, vẻ mặt cậu có chút mất tự nhiên, lẩm bẩm nói: “Biết rồi...”
Cậu siết chặt bàn tay, rồi lại lén nhìn bàn tay đang xuôi dọc theo người của Thẩm Diệc Chu, thầm nghĩ tay hắn liệu có ma pháp hay không mà sờ tới chỗ nào là cả người thư sướng. Cậu lại nghĩ đến cảnh mai sau bàn tay này sẽ thuộc về một người đàn ông khác, Ngu Cẩm Văn lại bắt đầu khó chịu trong lòng.
Phòng bi-a nằm khuất sau nhà máy nhựa bỏ hoang, cùng chỗ với quán internet tối om gần trường, đây là chỗ cấm mà học sinh giỏi trong trường chẳng bao giờ lui tới, nhưng cũng là công viên giải trí của Ngu Cẩm Văn. Lúc hai người ngang qua con phố nhỏ lụp xụp thưa thớt, cậu lặng lẽ áp sát tay vào lòng bàn tay của Thẩm Diệc Chu.
Thẩm Diệc Chu giơ tay lên, bàn tay không thuộc về hắn cũng quật cường theo sau.
“Cậu làm gì thế?”
Ngu Cẩm Văn ngửa đầu nhìn trời, ho nhẹ một tiếng, “Tôi lạnh mà“.
Đi tới phòng bi-a mà không thèm mặc áo khoác lông, chỉ mặc một lớp áo khoác da bên ngoài đồng phục, đáng đời còn gì nữa?
Thẩm Diệc Chu liếc mắt nhìn cậu không nói chuyện, yên lặng nắm lấy tay cậu nhét vào trong túi áo mình.
Cái túi bỗng dưng bị căng ra cũng không thành vấn đề, chẳng qua chỉ cảm thấy không nói nên lời, hắn nhịn không được hỏi: “Trong đó có nhiều bạn nữ lắm à?”, ý là đông người đến nỗi phải bao cả phòng như thế.
Ngu Cẩm Văn hơi động ngón tay nhưng ngay sau đó đã bị hắn bắt lại, cậu giương mắt nhìn ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Diệc Chu, cảm thấy toàn thân như đang tê dại, từ đầu đến chân đều có cảm giác bay bổng phiêu phiêu.
“Hở? Nhiều cái gì? Nhiều lắm.” cậu căn bản không có nghe rõ Thẩm Diệc Chu hỏi cái gì, qua quýt đáp. Cậu cúi đầu bước đi, lặng lẽ dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay người kia, bàn tay bị gãi kia không nhịn được đan các ngón tay vào giữa những kẽ tay của cậu.
“Đến rồi.” Thẩm Diệc Chu đứng lại ở đầu ngõ nhỏ, nhắc nhở người bên cạnh.
Ngu Cẩm Văn mờ mịt ngẩng đầu, sau đó “à” một tiếng.
“Không nỡ buông tay à?” Thẩm Diệc Chu rũ mắt ý chỉ tay của hai người, làm bộ muốn cứ nắm tay như thế mà đi vào trong.
“Buông buông buông!” Ngu Cẩm Văn ngẩng đầu nhìn thấy người đi đường qua lại mới tỉnh cơn mơ, vèo một cái rút tay ra, cao hứng nói: “Đi, đi vào!”
Cái túi trong nháy mắt bị thừa ra một khoảng trống, gió lạnh nhân cơ hội lùa vào bên trong, Thẩm Diệc Chu nhìn theo bóng lưng cậu mà hai mắt tối sầm lại, tiếp đó cũng rút tay ra.
Phòng bi-a rất lớn, trông cũng không bẩn thỉu tăm tối như trong tưởng tượng của Thẩm Diệc Chu, đèn đuốc trong phòng sáng trưng chỉnh tề sạch sẽ, có vẻ như thu hút được khá nhiều người, không chỉ đơn giản là những học sinh gần đó. Hắn đi theo phía sau Ngu Cẩm Văn bất động thanh sắc quan sát, giương mắt nhìn đám người không có thiện ý ở hai bên, đám người đó thấy vậy thì cũng thu hồi ánh mắt, cúi người đánh bóng.
Ngu Cẩm Văn cũng không để ý bầu không khí kì quái này, như là đang ở địa bàn của mình vậy, vừa mới bước vào đã được nước, tỏ vẻ tiền muôn bạc biển, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Tôi có tiền tôi làm chủ” lên mặt thôi.
“Cẩm Văn tới rồi à?”, người nói chuyện xem ra rất thân thiết với cậu, đi từ giữa phòng ra niềm nở đón tiếp, quàng tay lên vai Ngu Cẩm Văn.
“Vâng, cháu đưa bạn tới chơi một hồi.”, Ngu Cẩm Văn nói chữ “bạn” rất to rất rõ, sau đó còn kéo tay Thẩm Diệc Chu vẻ mặt kiêu ngạo: “Bạn cháu là top 1 của khối đó, hơi bị giỏi đấy!”
“Vậy chắc sau này học đại học Thanh Hoa nhỉ? Khủng thật đó!”
Ông chủ có vẻ là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, trông cũng đàng hoàng, chỉ là ánh mắt luôn chứa vẻ quỷ quyệt gian xảo của thương nhân, cũng không biết là chân tình hay giả dối vậy mà tán dương khoa trương như vậy, tiếp đó lại bước đến khoác vai Ngu Cẩm Văn.
Thẩm Diệc Chu cong môi cười cười thay cho câu trả lời, hắn tựa vào trên bàn bi-a, nhướng mày nhìn Ngu Cẩm Văn, nói: “Qua đây.”
Ngu Cẩm Văn sửng sốt một chút rồi tự giác đi tới đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tôi lạnh” Thẩm Diệc Chu nhìn bả vai cậu, luôn cảm thấy chỗ áo bị người kia khoác tay lên có phần nhăn nheo.
“Lạnh sao? Để tôi bảo nhân viên tăng nhiệt độ lên”, Ngu Cẩm Văn có chút gấp gáp, tự tay sờ soạng ở trên người hắn mấy hồi, cảm thấy đủ ấm rồi mới thở dài một hơi, nói: “Tôi rủ cậu tới đây là cậu mặc ít vậy à, sao phòng bi-a lại có gái đẹp...trai đẹp được?”
Cậu vừa mới dứt lời, Thẩm Diệc Chu đột nhiên đưa tay tới chỗ bả vai cậu vuốt vuốt hai cái, lúc này hắn mới cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng.
“Để làm chi?” Ngu Cẩm Văn kỳ quái nhìn hắn, cậu không tức giận mà chỉ đến bên tai hắn, nói: “Có phải cậu thấy chán rồi không? Ông chủ Ngô đi lấy gậy cho tôi rồi, hồi nữa tôi đánh cho cậu xem. Gậy của tôi là hàng mới nhập đấy, nghe nói chỉ dành riêng cho tôi thôi“.
Thẩm Diệc Chu nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu cũng không tiện đả kích, chỉ cười cười, dùng ánh mắt để khích lệ cậu.
Nghe nói đó là gậy nhập từ nước Anh, giá ba nghìn hai.
Thẩm Diệc Chu cầm gậy trầm mặc nghe Ngu Cẩm Văn hưng phấn trò chuyện với ông chủ, hắn không hiểu bi-a cũng không chú ý tin tức về phương diện này, hắn không hiểu cái gậy ba nghìn hai tệ này hơn cái gậy mười tệ ở chỗ nào. Lúc nghe thấy ông chủ kia đang lừa gạt gạ Ngu Cẩm Văn mua cây gậy còn đắt hơn nữa, hắn ho khan vài tiếng:
“Không phải cậu nói chơi cho tôi xem à? Hay là tới đây để nói chuyện trời đất đây?”
“Đúng đúng, tôi đánh cho cậu xem”, Ngu Cẩm Văn ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi thấy gậy bi-a thì kìm không nổi“.
“Thẩm Diệc Chu cậu biết chơi không? Tôi dạy cho cậu nhé?”, cậu yêu thích không thôi, không ngừng vuốt ve cây gậy kia, vừa nói vừa dùng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.
“Không cần, cậu chơi đi tôi xem” Thẩm Diệc Chu lắc đầu, hắn hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, chỉ ngồi ở ghế salon phía sau, nói: “Cậu thích thì cứ chơi đi, tôi nhìn cậu chơi“.
Ngu Cẩm Văn sờ sờ đầu, nói: “Cậu nhìn làm tôi khẩn trương lắm hahaha“.
Nói là nói như vậy, nhưng khi cậu nghiêng người về phía trước, Thẩm Diệc Chu cũng có chút sững sờ.
Ánh mắt và khí chất hoàn toàn không giống như Ngu Cẩm Văn bình thường mà hắn thấy.
“Thế nào? Đợt trước tôi xem người ta đánh snooker nên cũng học theo chút chút, đẹp trai không!?” Ngu Cẩm Văn thu tư thế lại liền trở về Ngu Cẩm Văn của ngày thường, cười hì hì nói.
“Chơi tốt lắm”, Thẩm Diệc Chu không hiểu về bi-a nhưng cũng biết cậu có kĩ thuật chơi giỏi, không khỏi nhìn cậu với ánh mắt khác. Hắn nghiêm túc nói: “Thích thì tìm người mà luyện tập đi, hình như cũng có giải đấu snooker nhỉ? Tôi thấy cậu có thể phát triển được“.
Hắn nhìn gương mặt rạng rỡ sáng sủa của Ngu Cẩm Văn, nghĩ thầm thượng đế thật hào phóng, ban cho cậu hết thứ này đến thứ khác.
“Nhàng nhàng chơi đùa chút thôi, tôi cũng chẳng phải giỏi giang gì”, Ngu Cẩm Văn được khích lệ bỗng dưng thấy không quen, hai tai lập tức đỏ ửng, cậu vội vàng cúi đầu xuống nhìn bóng.
Cậu vẫn còn đang mặc quần đồng phục của trường, lớp vải mỏng manh theo động tác của cậu mà dán sát vào cơ thể. Thẩm Diệc Chu khoanh tay tựa lưng, yên lặng quan sát cậu, xem như đã hiểu tại sao phòng bi-a lại được mọi người ưa thích đến vậy rồi.
Cái mông nhỏ tròn vo.
“Ký túc xá của cậu có ai không?” Thẩm Diệc Chu đột nhiên đứng dậy tiến lên, cúi xuống hỏi bên tai cậu.
Ngu Cẩm Văn như bị điện giật vội rụt cổ lại. Cậu quay đầu, hơi thở giao thoa, vừa nhìn thấy môi của Thẩm Diệc Chu liền vội vàng dời ánh mắt, qua quýt gật đầu nói: “Có người, nhưng không ai ở cả, chỉ mình tôi ở thôi“.
Thẩm Diệc Chu gật đầu, cũng không lui lại phía sau mà nhìn cậu và nói: “Tối nay tôi không về, ở nhờ chỗ cậu có được không?”
Ngu Cẩm Văn choáng váng, hai con mắt trừng to, hỏi: “Gì cơ???”