Đồng hồ sinh học của Thẩm Diệc Chu bỗng dưng không nhạy, lúc hắn tỉnh lại từ cơn ác mộng bị bạch tuộc quấn lấy cả đêm đã là bảy giờ rưỡi, đã sắp qua lớp đọc buổi sáng rồi.
“Đứng lên đi học!” Thẩm Diệc Chu mặc quần áo xong xuôi bèn cúi người lay lay Ngu Cẩm Văn, thúc giục: “Nhanh lên một chút, sáng nay có đoàn kiểm tra!'
“...Tôi không đi...” Ngu Cẩm Văn uốn tới ẹo lui tránh tay hắn, xoay người co lại thành một đoàn kiên quyết không động đậy, buồn bực nói: “Tôi không đi học đâu, tôi muốn ngủ...”
Tình dục quá độ dẫn đến hậu quả ngày hôm sau đau nhức toàn thân, Ngu Cẩm Văn quyết định nằm ì trên giường, mặc cho Thẩm Diệc Chu nói như thế nào cũng vùi đầu không dậy nổi.
Thẩm Diệc Chu: “...Tôi đi học đây“.
“Buổi trưa không thể ăn cơm với cậu rồi...”
Ngu Cẩm Văn thò một cánh tay khỏi chăn vẫy vẫy, hắn mấp máy môi, trước khi rời đi còn tắt đèn.
Lúc Thẩm Diệc Chu tới lớp thì còn cách giờ tan học lớp đọc sáng mười phút, hôm nay vẫn là giáo viên chủ nhiệm trông lớp. Hắn tay không đứng ở cửa, cản mất hơn phân nửa ánh mặt trời.
“...” chủ nhiệm lớp nặng nề ho khan một tiếng, mở một mắt nhắm một mắt nói: “Vào đi, đi vệ sinh lâu quá đấy“.
Các bạn cùng lớp ngẩng đầu xem náo nhiệt, Thẩm Diệc Chu lễ phép gật đầu rồi đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.
Lý Việt Bách cúi đầu nén cười: “Hình như lần trước tôi giúp cậu bao che, cậu từ 'nam thần' biến thành 'nam thần WC' rồi“.
Thẩm Diệc Chu không bận tâm nhíu mày, mở ra một quyển sách rồi hỏi: “Thanh tra đi chưa?”
“Chưa”, Lý Việt Bách nói: “Chắc phải từ tiết một mới đi kiểm tra, lần này nghe nói nghiêm lắm, kiểm tra xong còn giở sổ ghi chép ra xem lỗi trước đây cơ. Tôi thấy mấy lớp khác chưa thấy bóng người đã ngoan như cún rồi, nhưng mà không sao, cậu đến kịp mà“.
Thẩm Diệc Chu trầm tư một chút rồi nói: “Lát tan học cậu nộp bài tập giúp tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Ok, cậu đưa đây”, Lý Việt Bách cũng không nhiều chuyện lắm miệng, cậu ta biết cách giữ lòng hiếu kì của mình trong giới hạn cho phép, đây mới là lí do Thẩm Diệc Chu thân thiết với một mình cậu ta.
“Cảm ơn nhé” Thẩm Diệc Chu cúi đầu, tranh thủ lúc sắp tan học học thuộc lòng hai câu thơ cổ.
Lúc tan tiết, hắn đi tới phòng làm việc, đứng ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm lớp 6 đang pha cà phê.
Chủ nhiệm lớp 6 hiển nhiên có phần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Chủ nhiệm lớp em tới phòng hiệu trưởng rồi, chắc về rồi đấy“.
Thẩm Diệc Chu lễ phép nói: “Em tới tìm cô ạ“.
Chủ nhiệm lớp 6 vội vàng để ly cà phê xuống, mờ mịt nói: “Hửm? Tìm tôi? Được rồi, em nói đi“.
“Ngu Cẩm Văn không đi học sao?!”
Thẩm Diệc Chu nói: “Chắc sáng nay cậu ấy không tới đâu, em xin nghỉ giúp cậu ấy“.
“Em xin nghỉ giúp thằng nhóc đó?”
“Vâng ạ, tối hôm qua em đi với cậu ấy, cậu ấy đột nhiên phát sốt, sáng nay sớm quá không tiện gọi điện cho cô, cho nên bây giờ em mới đến tìm cô xin nghỉ, thật ngại quá“. Thẩm Diệc Chu mặt mang sầu tư, lại nghiêm túc nói: “Sốt khá cao, cậu ấy còn nói mê sảng nữa, buổi tối sợ làm phiền người khác nên cũng không dám đi viện, gắng gượng cả đêm mới ngủ được“.
Dù nói thế nào thì cũng là học sinh của mình, chủ nhiệm lớp 6 vội la lên: “Nghiêm trọng như vậy tại sao không đi viện chứ! Để tôi đi xem xem, thằng bé đang ở kí túc xá à?”
“Không cần đâu cô, sáng nay đã hạ sốt rồi, chỉ là cả người nhũn ra không dậy nổi. Một lát nữa anh trai cũng sẽ tới đón cậu ấy đi” Thẩm Diệc Chu cũng không vội cản lại, chỉ phảng phất do dự, còn nói: “Cô không cần lo cho bệnh của cậu ấy đâu, chỉ là em sợ ảnh hưởng tới việc kiểm tra sáng nay thôi. Không phải ảnh hưởng tới cậu ấy mà là ảnh hưởng tới cô, dù sao trước đây cậu ấy cũng trốn lớp nhiều lần rồi, chỉ sợ giám thị thấy cậu ấy hôm nay lại trốn học, điểm danh giở lại sổ ghi trước đây ra, như vậy ảnh hưởng tới cô cũng không tiện“.
Chủ nhiệm lớp 6 húp một ngụm cà phê, nhíu mày một cái, đã quên mất hỏi tại sao hai người lại thân thiết tới mức này rồi.
“Cậu ấy rất to gan lớn mật, đến giờ của cô là trốn học vô cớ nhiều lần”, Thẩm Diệc Chu cường điệu hai chữ “vô cớ“.
Chủ nhiệm lớp 6 đã lén lút nhận đút lót của anh trai Ngu Cẩm Văn không biết bao nhiêu lần, bình thường đều giả mù với việc cậu ta trốn học, nhưng bây giờ có thanh tra thành phố tới kiểm tra, cô cũng không biết Ngu Diệc Minh có làm gì không nên nghe Thẩm Diệc Chu nói vậy thì có chút bối rối, cô cũng không muốn vì Ngu Cẩm Văn trốn học mà cô bị phát hiện ra giám sát dạy dỗ không nghiêm chỉnh.
“Nếu như bị bệnh thì có thể giải thích được, con người ai chả bị bệnh”, chủ nhiệm cười cười, lấy ra một xấp giấy xin nghỉ trống từ trong ngăn kéo rồi rút một tờ đưa cho hắn, nói: “Cô giáo cũng không phải đại ma vương không nói lý lẽ, nếu em đã tới thì viết cho thằng bé đó một đơn xin nghỉ đi“.
Thẩm Diệc Chu gật đầu, cúi người nhanh chóng viết xong lí do xin nghỉ rồi đẩy về cho cô kí tên.
“Nhưng mà quan hệ của hai em tốt đến vậy à? Thật không ngờ đấy”, chủ nhiệm lớp ký chữ rồi cảm thán: “Ngu Cẩm Văn có một người bạn ưu tú như em, hy vọng thằng nhóc đó có thể học hỏi một chút, haiz!”
Thẩm Diệc Chu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó hơi khom người xuống, nói: “Em cảm ơn cô“.
“Không có gì”, chủ nhiệm lớp bưng ly cà phê đã lạnh lên, lại đột nhiên kinh hãi, vội vàng gửi tin nhắn tới số trợ lý của Ngu Diệc Minh, không yên lòng phất phất tay với Thẩm Diệc Chu.
Tổ thanh tra đúng thật đi kiểm tra vào tiết một, kiểm tra từ lớp mười tới lớp mười hai trong một buổi sáng, các tổ trưởng theo ở phía sau chờ đợi lo lắng, rất sợ lớp nào vắng nhiều học sinh rồi trường lại bị làm khó dễ.
“Cô gái ngồi trước tôi nói là Cao Nhị bắt được Tư Mã Trì của lớp 3 rồi”, trong phòng ăn tràn đầy tiếng nói chuyện ầm ĩ, Lý Việt Bách cũng vô góp vui: “Tôi nghe nói về cậu ta rồi, quá ngầu, mấu chốt là trốn học lớn lối vậy mà trường học cũng không có cách nào bắt cậu ta, chắc ba cậu ta làm trong ban giám hiệu“.
“Ôi chao? Ngu Cẩm Văn thật sự đổ bệnh à?”
Thẩm Diệc Chu nói: “Không có, nhưng mà anh cậu ta đón đi thật“.
“Ầy, tôi đã nói mà, thằng nhóc đó bình thường sinh long hoạt hổ... Thiếu cậu ấy tôi thấy không quen, bàn ăn lạnh tanh“.
Lý Việt Bách lại quay qua nói chuyện với bạn bàn bên, Thẩm Diệc Chu liền cúi đầu an tĩnh ăn, giống như thường ngày không chủ động tiếp lời với người khác, làm một cỗ máy đẹp trai không có cảm xúc.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, hắn không buồn nhìn, mãi đến khi ăn xong sạch sẽ mới tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra.
[Cậu xin nghỉ giúp tôi?!]
Ngón cãi đang gõ gõ trên bàn của Thẩm Diệc Chu dừng lại vài giây, sau đó lại tiếp tục: [Ừ, tiện tay].
Cậu lại hỏi: [ làm sao cậu biết? ]
Ngu Cẩm Văn đánh chữ nhanh như cái mồm cậu ta vậy: [ anh tôi nói, anh ấy nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm nói tôi sốt rần rần, thế nên tới đón tôi sớm hơn. Cơ mà tôi cũng tùy cơ ứng biến nói tôi bị sốt bừng bừng, tôi thông minh phết nhỉ, quả là một cậu bé lanh lợi!]
Thẩm Diệc Chu ngẩn ra một chút, nghĩ lại mới thấy hắn chưa hiểu rõ về gia đình Ngu Cẩm Văn, nói không chừng cậu ta cũng giống như Tư Mã Trì, là một người mà không cần bận tâm cũng có thể tốt nghiệp?
Hắn dường như đang làm chuyện thừa thãi.
[ Tôi nói tôi ổn rồi mà anh tôi cứ muốn đưa tôi đi tiêm, phiền quá ]
Thẩm Diệc Chu cong khóe môi, trả lời: [ Đi tiêm phòng trước ]
Ngu Cẩm Văn ở bên kia đang nhập chữ, trong chốc lát liền gửi tới một câu: [ vậy được rồi, tôi nghe lời cậu. ]
Dấu chấm câu mang nồng nặc mùi không tình nguyện.
[ tôi sắp phải gặp tên quỷ sứ đáng ghét rồi, tôi thật sự không muốn đi ăn, đi với cậu vui hơn nhiều]
“Tôi ăn xong rồi, đi chưa?” Lý Việt Bách gõ bàn một cái và nói, sau đó nhìn hắn kì quái: “Cậu đang làm gì thế? Sao lại cười như gió xuân vậy?”
Thẩm Diệc Chu ngẩng đầu sờ sờ mặt, hỏi: “Có à?”
“Có mà!”, Lý Việt Bách chua xót nói “Cậu nhìn đám nữ sinh xung quanh đang ngắm cậu đi, má ơi xuân tâm rơi đầy đất...”
Thẩm Diệc Chu đưa tay vỗ vỗ khóe miệng, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, hắn cất điện thoại di động rồi nói: “Đi thôi.”