Không Phục Tới Làm

Chương 2: Chương 2




Thẩm Diệc Chu cũng không biết tại sao từ sau một trận đánh mà quan hệ giữa hắn và Ngu Cẩm Văn lại trở thành thế này, nhưng nếu như Ngu Cẩm Văn tự mình đưa tới cửa mà hắn cũng đã xác định tính hướng của mình từ nhỏ thì loại chuyện cả hai bên đều thoải mái này chẳng có lí do gì để từ chối cả.

Nhưng mà, Ngu Cẩm Văn là cong hay thẳng hắn cũng chưa từng dò hỏi.

Từ buổi đầu tựu trường hồi mới lên lớp 10 Ngu Cẩm Văn đã đối nghịch với hiệu trưởng thật oanh oanh liệt liệt, sau đó lên mạng tuyển đệ với các bạn nam trong lớp, gây sóng gió ở khắp nơi, làm cho chưa đầy ba tháng mà toàn trường đều biết lớp 10/6 có một cậu học sinh người nhỏ gầy nhưng đánh nhau rất tài, nghe nói gia đình lăn lộn trong giới xã hội đen, khiến cho các ‘tiểu lão đại’ trong ngoài trường lo lắng một thời.

Lúc ấy Thẩm Diệc Chu cũng có nghe thấy, nhưng hắn không nghĩ mình sẽ giao du gì với cái loại háu chiến ấy, chỉ đơn thuần là nghe chuyện bát quái thôi. Nhưng sau khi đã giao thủ mới phát hiện, cậu ta toàn chơi lối đánh cậy đông và lối đánh liều mình không biết xấu hổ, đánh nhau theo bầy thì trận nào cũng có nhưng đánh đơn thì vừa nghe đã chạy.

Thẩm Diệc Chu ở lớp 10/1, Ngu Cẩm Văn ở lớp 10/6, tuy hai lớp đều thuộc ban tự nhiên nhưng đường đi phải qua hai cái hành lang. Theo lý mà nói, loại người dựa vào thành tích mà tiến lên như hắn sẽ chẳng bao giờ có qua có lại với người như Ngu Cẩm Văn, nhưng ai mà ngờ, trên đường đi làm hắn thuận tay giúp đỡ bạn học thoát khỏi tay của bọn côn đồ cắc ké lừa đảo, hôm sau lập tức bị lão đại của đám côn đồ hẹn gặp nói chuyện…

Hắn cũng không ngờ được tên lão đại kia thế mà bị hắn đánh cho khóc nhè ----- mặc dù sau chuyện này Ngu Cẩm Văn vẫn kiên quyết nói hôm đó là do bụi bay vào mắt nên cậu ta mới thua.

Ngày hôm đó, nhà bà chủ cửa hàng tiện lợi có việc đột xuất cần hắn thay chân, Thẩm Diệc Chu liền muốn tốc chiến tốc thắng, càng đánh số người bên bọn côn đồ cắc ké kia càng ít, đến cuối cùng chỉ còn một mình Ngu Cẩm Văn. Cái tên lão đại lạc đàn này vẫn cứng mồm lắm, hùng hùng hổ hổ đứng cách xa ba mét, há miệng chửi cực kì thô tục, đến nỗi Thẩm Diệc Chu nghe mà cũng phải nhăn mày. Lúc hắn định nhặt cặp sách lên rời đi thì Ngu Cẩm Văn đánh lén bỗng bất ngờ vọt tới, hắn phản xạ theo điều kiện mà quơ nắm đấm, nửa đánh nửa đấm, dù sao thì chờ tới lúc Thẩm Diệc Chu lấy lại tinh thần thì Ngu Cẩm Văn đã sấp mặt từ thuở nào.

“... Không có sao chứ?” Thẩm Diệc Chu ngồi xổm xuống bên đầu cậu, lo lắng không biết rằng liệu một quyền này của mình có gây nguy hiểm gì cho người ta không?

“...” Ngu Cẩm Văn bụm mặt nằm trên đất bất động. Cậu hít hít mũi một cái mà xương bả vai như muốn gãy răng rắc luôn.

Khóc à?

Thẩm Diệc Chu xoắn xuýt một hồi, ngón tay hắn dù đang đặt ở trên cổ áo người ta nhưng mãi chẳng kéo người ta dậy, câm nửa buổi mới nói ra được một câu: “Đừng có khóc.”

“Đóe ai khóc!!” Ngu Cẩm Văn chôn mặt không chịu ngẩng đầu, hung hăng nói: “Bụi bay vào mắt chứ ông đâu khóc đâu, thằng ngu!”

Giờ phút này thì Thẩm Diệc Chu chẳng còn thấy đồng cảm gì gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ nồng đậm giọng mũi của hắn, “Cậu cứ úp mặt vào đất đi, cát bụi còn nhiều hơn”.

“Chưa bao giờ có một đứa nào dám đánh vào mặt tao...” Cậu run rẩy nói, giọng điệu như không thể tin nổi.

Còn sức mà nổi điên, xem ra là không có chuyện gì.

“À, bây giờ có rồi đấy.” Thẩm Diệc Chu đứng dậy, nhặt cặp sách lên đeo lại trên lưng, nói xong hắn chẳng buồn quay đầu lại mà đi thẳng.

Cũng không biết một đấm kia đã làm đứt mất dây thần kinh nào của cậu ta, dù sao thì cơn nhức đầu của Thẩm Diệc Chu cũng bắt đầu từ đó. Ngu Cẩm Văn tới lớp 10/1 còn chăm chỉ hơn cả lúc tới lớp của mình, tới nỗi khung cửa của lớp hắn bị cậu ta bám mà lõm cả xuống. Ban đầu cậu ta muốn cạn tào rào máng nhận hắn làm đàn em, làm đàn em số một mới sợ chứ, quá lắm thì cho hắn đứng ngang hàng luôn cũng được, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ lão đại. Sau đó cậu ta còn bám theo đến tận chỗ hắn làm thêm, gia tăng doanh thu cho cửa hàng tiện lợi, còn tự xưng là vì ‘ủng hộ’ anh em tốt của cậu ta, nhưng cuối cùng chẳng biết thế nào mà ‘ủng hộ’ luôn trên giường.

Ngu Cẩm Văn nhìn bề ngoài có vẻ rất phách lối nhưng thực chất lại ngây thơ khiến cho Thẩm Diệc Chu phải kinh ngạc, lúc nắng cực cần đến bàn tay phải đều là do hắn dạy cho mà biết. Ngu Cẩm Văn được dạy mà như nghiện luôn, đến mức cậu ta ở trong gian phòng nghỉ mà bà chủ để lại còn thông thạo hơn cả hắn nữa.

Hôm nay cậu ta đã đánh nhau một trận rồi còn tuốt thêm một phát, chẳng còn tinh lực đâu để mà tiếp tục nữa, cậu ta vừa dứt lời thì tiếng ngáy nho nhỏ đã vang lên.

Sống không tim không phổi vô lo vô nghĩ vui vẻ thật đấy.

Thẩm Diệc Chu ngủ không sâu, hắn nằm nghe tiếng ngáy không theo quy luật nào ở bên cạnh mà cơn buồn ngủ cũng biến mất dần. Hắn thở dài, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Ngu Cẩm Văn, sau đó ngay lập tức bị cái người đang trong giấc mộng kia hùng hùng hổ hổ chửi loạn xạ bảo tránh ra. Thẩm Diệc Chu nhìn ra sau gáy rồi dứt khoát lấy chiếc di động đã tắt ra.

Từ sau cái tin nhắn gửi đến từ buổi chiều kia, Thẩm Vệ chẳng có thêm tin tức gì nữa, kể cả đến giờ này cũng chẳng thèm đi tìm con trai. Thẩm Diệc Chu cũng biết bố mình lại đi uống rượu với người ta, không biết đã say khướt tới mức nào rồi.

Trong sổ địa chỉ wechat có một cái tên màu đỏ tươi hiện lên, tài khoản nữ tên “Châu” gửi yêu cầu thêm bạn với hắn, thời gian gửi đã từ rất lâu rồi nhưng tới bây giờ Thẩm Diệc Chu vẫn chưa chấp nhận.

Hắn biết đây là ai.

Nghĩ tới đây Thẩm Diệc Chu lại cảm thấy phiền não, hắn mở mắt nhìn trần nhà cả buổi, cuối cùng không nhịn được đạp cho người bên cạnh một phát vào mông.

Ngu Cẩm Văn giật mình ngồi dậy, hai mắt díp hết cả, cậu ta mơ mơ màng màng nói: “Cậu làm gì đấy?”

“Cậu ngáy to quá Thẩm Diệc Chu nói phét.

“Ây...” Ngu Cẩm Văn nằm xuống, sau đó dùng tay che miệng lại. Cậu vừa nhắm mắt vừa nói chuyện, âm lượng càng ngày càng nhỏ dần, “Tôi không ngáy nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đánh nhau kìa…”

À, nhớ ngày mai phải đánh nhau chứ không nhớ ngày mai phải đi học.

Thẩm Diệc Chu cạn lời. Hắn nhìn cậu hồi lâu, rốt cuộc vẫn tự mình kéo tay cậu ra.

Tối hôm qua không biết lúc nào hắn mới ngủ. Trời vừa mới tờ mờ sáng Thẩm Diệc Chu đã mở mắt, giờ giấc chính xác tới mức cả đồng hồ báo thức cũng không cần.

Ngu Cẩm Văn ở bên cạnh vẫn cong mông ngủ say như chết, chăn rớt chỉ còn nửa, cũng chẳng biết đêm qua cậu ta đã chịu lạnh như thế nào.

Thẩm Diệc Chu đi rửa mặt, sau khi thay quần áo xong thì ngồi bên bệ cửa sổ ngắm nắng ban mai dịu nhẹ, nếu như không phải do cái tướng người đang ngủ kia quá sát phong cảnh thì bức tranh thiếu niên khôi ngô dậy sớm này sẽ trở nên duy mĩ lạ thường.

Không biết qua bao lâu chuông báo thức của hắn lại vang lên, lúc này ngay cả người trên giường cũng bắt đầu giật giật. Thẩm Diệc Chu liếc mắt, nhặt cây bút ném một phát vào sau ót Ngu Cẩm Văn.

Ngu Cẩm Văn gắng sức dúi đầu vào trong gối, tiếp tục bất động.

Thẩm Diệc Chu đứng dậy đi tới bên người cậu, bàn tay lạnh như băng nhét vào trong cổ áo, người nọ rụt cổ khiếu nại trong khi mắt cũng chẳng buồn mở.

“Cho cậu năm phút để sửa soạn, năm phút sau chúng ta đi”, Thẩm Diệc Chu rút tay ra, không nể mặt mà thông báo cho cậu biết.

“Tôi còn chưa ngủ đủ mà...”

Ngu Cẩm Văn nhắm hai mắt nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Diệc Chu, cả người như gấu koala mà bám lấy, hai chân cậu quấn lấy eo hắn, còn tay thì vòng qua cổ Thẩm Diệc Chu.

Coi như Ngu Cẩm Văn có gầy hơn bạn cùng trang lứa một chút thì dẫu sao cũng là một người lớn mấy chục cân thịt. Thẩm Diệc Chu nhất thời không phòng bị mà bị mất đà, hắn lui về phía sau hai bước ngồi bịch xuống cái giường xếp tối quá, tiếp đó lại bị Ngu Cẩm Văn ôm cổ đè ngã xuống. Ngu Cẩm Văn đè trên ngực hắn, đã thế còn thô bỉ cà cà ở cái chỗ hai người tiếp giáp nhau dưới cạp quần.

“Cậu xuống ngay cho tôi”, Thẩm Diệc Chu hít sâu một hơi.

“Có muốn làm một pháo không?” Ngu Cẩm Văn dường như không nghe thấy âm thanh u ám trên đầu mình, cậu ta thậm chí còn cảm nhận được sự biến đổi của Thẩm Diệc Chu nên càng thêm đắc ý, “Nghe nói buổi sáng làm một nháy thì cả ngày có tinh thần cực! Tay cậu ấm quá đi... A!!!!”

Bàn tay ma thuật mang lại cho cậu biết bao nhiêu niềm sung sướng giờ đây lại biến thành vũ khí diệt chim non, Ngu Cẩm Văn lăn sang một bên ôm quần, không có cờ tưởng niệm gì gì đó nữa, cậu tức ứa cả nước mắt đang muốn chửi bậy, kết quả thấy gương mặt bình tĩnh của Thẩm Diệc Chu thì lại nín trở về.

“Cậu còn có hai phút.” Mặt Thẩm Diệc Chu không cảm xúc, hắn cũng chẳng thèm nhìn cậu, đeo ba lô lên rồi mở cửa phòng ra, nói: “Bây giờ, lập tức, đi ngay cho tôi.”

Hai phút còn có chút dư dả, Ngu Cẩm Văn đi tay không đến, cậu mặc đồng phục học sinh ngủ một đêm, lúc này đang đứng ở trước cửa tiệm tiện lợi, cóng đến độ hàm răng đánh bò cạp vào nhau. Cậu kéo cao cổ áo lông, dưới lớp mũ là khuôn mặt đang còn ngái ngủ. Ngu Cẩm Văn dụi dụi cặp mặt sưng húp, dụi mắt cũng coi như rửa mặt luôn.

Thẩm Diệc Chu để lại giấy note trên quầy hàng cho người ca sau tới nhìn thấy, sau đó đi ra khóa kỹ cửa lại. Hắn không buồn liếc tới cây cột đang đứng đó, đi thẳng tới nhà xe.

“Ê? Cậu đạp xe làm gì? Để tôi gọi taxi cho! Trời lạnh như thế này đừng có đi xe đạp, hai ta đi taxi đi!” Ngu Cẩm Văn nóng nảy đuổi theo, “Với cả sao tôi ngồi xe cậu được? Chỗ ngồi còn chẳng có nữa!”

Thẩm Diệc Chu chống một chân xuống đất, cúi đầu đeo bao tay da, hắn không để ý tới cái người đang gấp tới mức quay vòng vòng kia, đeo xong bao tay lập tức đạp xe đi.

“Bái bai!”

Hắn tựa như một cơn gió rẽ qua con phố liền mất dạng, chỉ còn lại Ngu Cẩm Văn choáng váng đứng tại chỗ, vừa đói vừa lạnh. Cậu tức giận ngồi vào trong xe taxi bật điều hòa, còn nhỏ giọng thầm mắng: “Cho chết rét luôn, đồ ngu! Tốt nhất là rét đến mức méo mồm liệt mặt, da tay nứt nẻ luôn đi!”

Cậu nghĩ nghĩ, nếu Thẩm Diệc Chu bị nứt nẻ tay thì cũng gây ra tổn thất với mình, vì vậy đổi lại thành: “Cả chân nứt toác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.