Ngu Cẩm Văn ngồi xổm ở cửa hàng tiện lợi đã gần nửa canh giờ, lạnh đến nỗi chân tay như muốn tê dại cũng cảm thấy tốt vô cùng, quả nhiên “chườm đá” khá có lợi đối với các vết thương, bởi vì tê rần vì lạnh rồi thì còn biết gì là đau nữa.
“Em gì ơi, hay là vào bên trong ngồi đợi đi!? Tiểu Thẩm xin nghỉ và nói tối nay mới qua đây rồi! Em đừng ngồi đây nữa, sẽ chết rét mất!” Bà chủ cửa hàng chạy tới gọi câu, sau đó lấy điện thoại di động ra cho cậu xem tin nhắn, đã thế còn rất nhiệt tình kéo cậu vào trong.
Ngu Cẩm Văn cũng không tiện ngồi đây nữa, đứng lên khập khễnh đi theo phía sau bà chủ vào trong cửa hàng. Vừa mới đẩy cửa kính ra, hơi ấm trong phòng đã phả vào mặt khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Đánh nhau đó à?” Bà chủ đưa cho cậu một chai sữa, cười nói.
Ngu Cẩm Văn nhịn không được mà giơ tay lên che mắt, nhỏ giọng nói: “Không có... đánh...”
“Từ hồi lớp 10 Tiểu Thẩm đã đến làm việc ở chỗ chị rồi, khi đó thằng bé lúc nào cũng có vết thương trên người. Ban đầu chị cho rằng thằng nhóc đó là một tên côn đồ, không ngờ rằng cậu ấy hóa ra là một học bá hahaha! Con trai mà, đánh lộn gì gì đó đều là bình thường, chỉ cần biết chừng mực là được“.
Ngu Cẩm Văn cắn ống hút, nghe thấy Thẩm Diệc Chu thường mang vết thương tới nhận ca làm, trong tim bỗng dưng nhói lên một cái, nhìn lại mới thấy bản thân là đại ca mà chẳng bảo vệ được đúng lúc.
“Chị yên tâm đi! Sau này em sẽ bảo vệ cho cậu ấy!” Ngu Cẩm Văn hạ quyết tâm, ngày hôm qua tức giận như thế nào đều đã quên sạch, hiện tại cậu chỉ thầm nghĩ, Thẩm Diệc Chu đẹp trai như thế, học giỏi như thế, dù thế nào cậu cũng phải giám hộ cho Thẩm Diệc Chu lên đại học mới yên tâm.
Bà chủ cười cười, liếc nhìn điện thoại di động rồi nói: “Tiểu Thẩm gửi nhắn tin nói thằng bé đang trên đường tới rồi. Em là bạn học của nó, chị tin em, hay là em trông tiệm giúp chị một chút nhé? Chị phải đi đón con nữa, chị sẽ kéo rèm cửa xuống một nửa, em chỉ cần ngồi trong tiệm trông coi là được“.
Ngu Cẩm Văn gật đầu đồng ý, sau khi bà chủ vội vội vàng vàng rời đi cậu bèn kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi xuống, trên đỉnh đầu chính là nửa đoạn rèm cửa, cậu và rèm mỗi bên chiếm một nửa phần cửa, Ngu Cẩm Văn dựa vào khung cửa quan sát đường phố.
Tin nhắn của Thẩm Diệc Chu... cậu cũng có mà! Nghĩ vậy, hai mắt Ngu Cẩm Văn cong cả lên, rất muốn cho đám đàn em xem điện thoại của mình. Đây là do Thẩm Diệc Chu tự động kết bạn đó, thấy cậu giỏi giỏi giỏi chưa?
[ Ngày mai tới trường học không? ]
[ Ai đấy ]
[ Thẩm Diệc Chu ]
[!!!!!!! ]
[ Tôi bắt đầu học rồi, nói mau lên. ]
[ Phải đi thôi... Anh trai tôi đáng ghét bỏ xừ, cứ bắt tôi phải đi ]
[ Được rồi, học đây. ]
Chỉ đối thoại với Thẩm Diệc Chu có vài dòng tin ngắn như thế, thậm chí còn chưa kín được một trang nhưng đã khiến cho Ngu Cẩm Văn sung sướng nhớ lại bảy bảy bốn chín lần, mặc dù ngày mai đi học là có thể gặp nhau nhưng cậu vẫn không chịu được, lén từ chỗ anh trai chạy tới cửa hàng tiện lợi tìm hắn.
Thẩm Diệc Chu sao mà lại khiến người ta yêu thích thế cơ chứ! Người gì mà đẹp trai! Học lại giỏi! Chỉ có mấy lời này thôi nhưng cậu đã nghĩ đi nghĩ lại tận mấy trăm lần!... Ngu Cẩm Văn vắt hết óc để nghĩ khen hắn như thế nào, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nghĩ đến cái đó to, kĩ thuật tay lại giỏi, mặt cậu bắt đầu đỏ lên.
Thật sự muốn làm anh em tốt cả đời với Thẩm Diệc Chu, tất cả mọi người không kết hôn không phải sinh con, không có chuyện gì thì có thể la cà tán gẫu, giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống này ngẫm lại cảm thấy tuyệt vời không nói nên lời.
Cái anh đẹp trai đang đạp xe bên kia hình như hơi giống Thẩm Diệc Chu nhỉ... Đó chính là Thẩm Diệc Chu! Ngu Cẩm Văn hưng phấn đứng lên, “cộp” một tiếng đập đầu vào rèm cửa.
Thẩm Diệc Chu đang nắm tay nắm cửa: “... “
Ngu Cẩm Văn nhe răng cười, đụng đau rít một hơi nhưng vẫn cười haha, nói: “Hê lấu!”
Vẻ mặt cậu ta kiểu: Không ngờ có đúng không!
“Cậu tới đây làm gì?” Thẩm Diệc Chu đạp xe cả một đoạn đường, trên người vẫn vương hơi lạnh. Hắn tới bên cạnh cậu kéo cửa cuốn lên, sau đó lại liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Vết thương khỏi rồi à mà chạy tới đây?”
Ngu Cẩm Văn cười haha, ngước cằm cho hắn xem, “Gần tan hết rồi, hơi sưng thôi, chỉ là ở nhà buồn chán quá nên tới chơi với cậu.”
Thẩm Diệc Chu nhìn thoáng qua hai mắt của cậu, sau đó ở ngay trước mặt cậu cởi áo thay đồng phục nhân viên, nói: “Tôi không cần cậu chơi cùng, hơn nữa cậu không thấy cậu tới đây là đang quấy rối tôi à?”
“Tay cậu làm sao vậy!”
Ngu Cẩm Văn cũng không cố ý nói sang chuyện khác, vừa rồi không chú ý, hiện tại Thẩm Diệc Chu vừa cởi quần áo, cậu liền thấy trên các khớp tay của hắn có vết xước màu đỏ sẫm.
“Không có việc gì.” Thẩm Diệc Chu tùy ý giơ tay lên nhìn thoáng qua, tỏ vẻ không hề bận tâm, nói: “Có thể là do hồi chiều khuân đồ nặng giúp thầy cô.”
“Sao thầy cô cứ bắt cậu đi khuân đồ thế? Không biết tay cậu là tay để làm đề à? Thật là!” Ngu Cẩm Văn còn vội hơn cả bản thân hắn, cậu thận trọng lôi kéo tay hắn cẩn thận xem, tiếp đó nhẹ nhàng thổi một hơi, nhỏ giọng nói: “Ngoan ngoan, đừng sợ“.
Thẩm Diệc Chu nở nụ cười, rút tay ra vỗ vỗ đầu cậu rồi nói: “Về nhà đi, tôi phải làm việc. “
“Bà chủ bảo cậu có thể nghỉ ngơi ăn cơm nửa tiếng rồi làm cũng được!” Ngu Cẩm Văn vội vàng lôi kéo hắn, nói: “Cậu nghỉ một lúc đi, cậu nghỉ xong tôi đi liền!”
Thẩm Diệc Chu dường như đã hiểu ra cái gì, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cậu, nhìn đến nỗi đỉnh đầu Ngu Cẩm Văn như muốn bốc khói.
Ngu Cẩm Văn thấy dùng cách mềm mỏng không được thì chuyển sang mạnh bạo, không biết xấu hổ nhào tới quấn ở trên người hắn, cà cà khố quần, đồi nhỏ toàn tâm toàn ý không cần nói cũng biết đang ám chỉ nhu cầu của chủ nhân.
“Cậu bây giờ thực sự rất xấu.” Thẩm Diệc Chu rũ mắt nhìn cậu, sắc mặt không chút thay đổi nói.
“Vậy cậu nhắm mắt lại đừng nhìn tôi nữa.” Ngu Cẩm Văn đã quyết định muốn tới “công chuyện” thì dù có chết cũng sẽ không buông tay.
“Làm xong thì cậu sẽ đi luôn à?”, Thẩm Diệc Chu bị cậu cạ cạ cũng bắt đầu nảy lòng tham, hắn ngẩng đầu nhìn màn hình biểu thị camera, lúc này mới nặng nề hỏi.
“Ừ ừ!!” Ngu Cẩm Văn vội vàng bật xuống, tự tay kéo quần Thẩm Diệc Chu, trông cậu rất giống như một con quỷ háo sắc: “Làm xong tôi đi liền, cam đoan không quấy rầy cậu!”
Thẩm Diệc Chu đỉnh đạc khoanh chân ngồi trên sofa nhỏ, tùy ý Ngu Cẩm Văn ở phía dưới bận việc, hắn thoải mái thở ra một hơi dài, tự tay kéo người dậy ấn ở trên người mình.
Dáng vẻ khi Ngu Cẩm Văn động tình quả thật có phần mê hoặc, khàn giọng thở khẽ cũng đã có thể khơi gợi dục vọng của đối phương. Thẩm Diệc Chu vẫn còn giữ chút lý trí, thế nhưng lại cảm thấy nghiến răng khó nhịn, vì vậy vào lúc hai người chuẩn bị lên đỉnh, hắn khẽ cắn môi dưới của cậu một cái. Ngu Cẩm Văn không phản ứng kịp, đầu óc trống rỗng, theo bản năng vểnh miệng, đưa đôi môi mềm mại tới giữa hai hàm răng của hắn.
Vì thời gian eo hẹp nên hai người đều giải quyết rất nhanh. Ngu Cẩm Văn mềm nhũn nằm ở trong ngực Thẩm Diệc Chu cho tay chân đỡ tê, thần kinh trở về đúng quỹ đạo rồi mới bật dậy khỏi ngực hắn, dập đầu nói lắp bắp: “Cậu cậu cậu sao cậu lại hôn tôi?”
“Không cẩn thận đụng phải.” Thẩm Diệc Chu nhìn cậu một cái, tiếp đó đẩy cậu ra đứng lên, cầm khăn tay đưa cho Ngu Cẩm Văn.
Ngu Cẩm Văn cắm đầu lau thân thể, trên môi tựa như còn lưu lại xúc cảm khi được Thẩm Diệc Chu hôn lên, một lần nghĩ lại là một lần cơ thể như tê dại, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy nếu có thêm một lần nữa cũng không tệ. Cậu có chút hoảng sợ, nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của Thẩm Diệc Chu, trong lòng không được tự nhiên nói: “Lần sau đừng có hôn nhé!... Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, hôn môi thì hơi quá rồi. Hơn nữa nụ hôn đầu của tôi phải để lại cho bạn gái của tôi...”
Cậu vừa nói xong, bỗng thấy trong lòng trống rỗng, lại sợ Thẩm Diệc Chu tức giận nên vội vàng nói bổ sung: “Tôi không trách cậu, là bởi vì tôi chưa từng hôn ai cả, cái này là nụ hôn đầu của tôi“.
“Được” Thẩm Diệc Chu lúc đầu đưa lưng về phía cậu, nghe nói như thế thì đột nhiên thở dài, quay đầu chăm chú nhìn vào mắt Ngu Cẩm Văn, nói: “Cậu đã quyết định muốn tìm bạn gái thì việc giúp đỡ nhau này để cô ấy làm đi, từ nay về sau giữa chúng ta không tồn tại mối quan hệ này nữa“.
Ngu Cẩm Văn choáng váng, nhảy cẫng vội la lên: “Tôi không có ý này!! Tôi chỉ nói là tôi không muốn hôn thôi, hôn nhau là thích nhau rồi còn gì? Hôn môi là việc người yêu mới có thể làm, mà chúng ta không phải người yêu!“.
“Tôi là đồng tính luyến“.
Thẩm Diệc Chu cắt lời cậu, thấy cậu đứng ngây ra như phỗng thì nhếch miệng, nói: “Cậu cho rằng bất kì một thằng con trai nào cũng sẽ dễ dàng làm chuyện này với cậu à? Tôi là đồng tính luyến, cậu nên cách xa tôi một chút thì hơn, coi chừng tôi bẻ cong cậu đấy“.
Hắn nói xong liền cảm thấy toàn thân thư sướng, cảm giác sung sướng này không giống như khi vừa mới phát tiết xong, phát tiết trong lòng mới có thể làm cho con người càng thêm vui vẻ. Thẩm Diệc Chu cảm thấy Ngu Cẩm Văn sắp khóc rồi, hắn buồn cười nhặt áo lông bên cạnh lên khoác thêm cho cậu, sau đó thúc cậu đi ra ngoài, còn ôn nhu ghé vào lỗ tai cậu nói: “Về nhà đi“.
Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.