Di động của Thẩm Diệc Chu vang lên một tiếng, là tin tức do Lý Việt Bách gửi tới.
[ Cậu chạy đi đâu đó vào học rồi kìa! Nhưng mà cũng không sao cả, tiết này là tiết tự học, hồi nãy chủ nhiệm dạo qua một vòng nên tôi nói cậu đi vệ sinh, lát cậu về đừng có nói không là lộ hết đấy! ]
Được, vậy nói rõ mọi chuyện ở chỗ này đu. Thẩm Diệc Chu nghiêm mặt nói với người ở phía sau: “Xuống“.
“Không, xuống rồi cậu sẽ chạy mất”, Ngu Cẩm Văn chôn mặt vào vai hắn, siết chặt cánh tay mặt dày mày dạn.
Thẩm Diệc Chu tức đến bật cười, hắn phải tự tay nâng mông cậu lên mới cứu được cái cổ sắp bị quả tạ hơn năm mươi cân kéo gãy.
“Cậu không xuống tôi cũng chạy được. Cậu xuống mau, không phải cậu muốn nói chuyện sao? Vậy chúng ta nói chuyện đi“.
Ngu Cẩm Văn trầm mặc nửa ngày mới tuột xuống, đứng ở phía sau kéo ống tay áo của Thẩm Diệc Chu, mím môi vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu vẫn thích con gái đúng không?”
“...”
Thấy con ngươi cậu chợt dao động nhưng vẫn không nói lời nào, Thẩm Diệc Chu tiếp tục nói: “Thứ tôi có thể làm cho cậu thì họ cũng có thể làm cho cậu, cho nên tại sao cứ phải là tôi?”
“Cậu khác!”, Ngu Cẩm Văn nín nửa ngày bật thốt lên.
Hồi nhỏ cậu biết nói rất muộn, khả năng biểu đạt cũng rất kém cỏi, bình thường nói câu dài sẽ bị lộn xộn khiến người khác hiểu lầm, nhưng cậu không muốn để cho Thẩm Diệc Chu hiểu lầm, chỉ có thể cắt bớt câu nói, vội vàng lặp lại: “Cậu khác“.
Thẩm Diệc Chu rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt đó cực kỳ giống một đứa trẻ muốn đồ chơi nhưng lại không được.
“Như vậy đi, nếu như trong chúng ta, ai có người mình thích trước thì mọi chuyện sẽ kết thúc“.
“Được”, hai mắt Ngu Cẩm Văn lập tức sáng lấp lánh, như là sợ hắn đổi ý nên mới đáp lại thật nhanh, nhưng suy nghĩ một chút lại hoài nghi hỏi: “Vậy nếu như cậu tùy tiện tìm một ai đó rồi bảo đó là người cậu thích thì sao?”
Thẩm Diệc Chu đứng lên làm bộ muốn đi, “Không tin tưởng thì dẹp“.
“Đừng đừng đừng! Tôi tin cậu!” Ngu Cẩm Văn vội vàng kéo hắn lại, nhăn mặt làm bộ đáng thương.
“... Vậy cậu đừng có nhanh nhé? Tôi nhất định sẽ muộn hơn cậu“.
“Chuyện này tôi không thể cam đoan với cậu, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ động lòng cũng không biết được” Thẩm Diệc Chu bình chân như vại đùa giỡn cậu, nhìn sắc mặt của cậu thay đổi liên hồi như đang xem kịch Tứ Xuyên.
“A...cậu lần sau đừng có đánh úp như vậy có được không...”
Ngực bất thình lình bị ai đó đập tới như đạn bác, sau lưng Thẩm Diệc Chu lại như trải qua một trận tai ương, đụng vào trên cửa sắt loảng xoảng một tiếng.
“Tôi nghe xem cậu có thành thật hay không” Ngu Cẩm Văn buồn bực muốn chết rồi, không nói rõ được buồn bực như nào, chỉ cảm thấy trong đầu loạn cào cào.
“Lỡ đâu cậu thích tôi thì sao?”
Ngu Cẩm Văn đột nhiên nghĩ tới khả năng này, đang ôm hông hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Diệc Chu mặt không thay đổi nhìn lại, cậu lại tự giác cúi đầu.
“Haha không bao giờ không bao giờ“.
Dưới cằm bị những sợi tóc mềm mại cọ tới cọ lui ngứa ngáy, trong mũi Thẩm Diệc Chu giờ đây tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt không rõ tên. Hắn rũ tay không nhúc nhích, ước pháp tam chương với cậu: “Tôi có điều kiện, về sau không cho phép cậu nhúng tay vào chuyện của tôi, ở trường cũng đừng quấy rầy tôi, với cả tôi không làm ở cửa hàng tiện lợi nữa, sau này đừng tới đó“.
Ngu Cẩm Văn nghĩ vất vả lắm mới khuyên hắn ở lại được, liền chịu đựng nặng nề gật đầu, suy nghĩ một chút còn nói: “Tôi cũng ra điều kiện được không?”
Thẩm Diệc Chu vô cùng keo kiệt lại tiêu chuẩn kép, nói: “Một cái“.
Ngu Cẩm Văn đã sớm suy nghĩ xong, nói lớn tiếng: “Cậu phải làm đệ...đại hộ pháp của tôi!” nửa câu sau dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Diệc Chu phải sửa lại cách gọi.
“Được” không đợi cậu kịp vui vẻ, Thẩm Diệc Chu còn nói: “Một tháng giúp cậu giải quyết một lần, còn những thời gian khác tôi phải đi làm, ông tôi bị bệnh, cần tiền“.
Hắn nói thẳng ra như vậy khiến Ngu Cẩm Văn không có cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Nghiêm trọng không? Cần bao nhiêu tiền Tôi có này! Tôi cho cậu!”
“Không cần.” Thanh âm Thẩm Diệc Chu lạnh nhạt, hai tay cầm lấy cánh tay cậu kéo ra, nói: “Không có chuyện gì thì tôi về học đây“.
Ngu Cẩm Văn chặn lại nói: “Có việc có việc!”
Thẩm Diệc Chu muốn kéo cậu ra, nói: “Có chuyện gì nói sau...”
Chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang, bởi vì Ngu Cẩm Văn đột nhiên hôn một cái lên khóe môi của hắn.
“Hình như cũng không khó chịu lắm...” Ngu Cẩm Văn liếm môi lui về, thậm chí còn nghĩ thầm muốn hôn thêm cái nữa.
Từ nhỏ cậu đã không biết chần chừ là như thế nào, mỗi ngày đều rất hưng phấn kích động như bị đánh máu gà vậy, nghĩ gì là làm đó, quái lạ là môi Thẩm Diệc Chu cũng không giống những người khác, rất mềm mại, khiến cậu lần trước bị hôn xong về nhà cũng nằm mơ thấy mình đang hôn. Cậu đi cà nhắc lại tò mò hôn lên, nhưng lần này là hôn ở trên miệng.
“Cậu có biết mình đang làm gì không?” Thẩm Diệc Chu thấp giọng hỏi. Hắn ngửa đầu về đằng sau, nhưng phía sau là cửa sắt, ngửa đến cực hạn cũng chỉ tạo được một khe hở nhỏ giữa môi của hai người, lúc nói chuyện còn có thể chạm tới môi của đối phương.
“Có” Ngu Cẩm Văn dùng hai tay nắm lấy cổ áo của hắn, khó chịu kẹp chân lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...”
Thẩm Diệc Chu chưa nghe cậu nói xong đã trực tiếp ôm lấy eo xoay người lại. Hắn áp Ngu Cẩm Văn ở trên cửa, sau đó nắm lấy cằm cậu, từ trên cao nhìn xuống, rồi tiếp đến cúi đầu hôn lên môi cậu.
Như là đại tướng quân dũng mãnh công chiếm thành trì, mỗi một phần mỗi một tấc đều sẽ không dễ dàng buông tha. Đầu lưỡi của Thẩm Diệc Chu khẽ liếm một cái liền khiến quân địch đang đóng chặt cổng thành mở rộng ra, tùy ý hắn tiến quân thần tốc, quấy nhiễu khiến người ta thất điên bát đảo. Ngu Cẩm Văn vô lực ngửa đầu đón nhận, nước bọt từ khóe môi trợt xuống, cánh môi đều cảm thấy tê dại.
“Tự mình chỉnh trang lại đi, tôi đi học đây', Thẩm Diệc Chu dứt ra, ngoại trừ đôi môi đỏ lên thì ánh mắt vẫn hiện lên vẻ trấn tĩnh.
Hắn dùng ngón cái lau nhè nhẹ khóe môi của Ngu Cẩm Văn, thấp giọng nói: “Buổi tối đừng tìm tôi, tôi có việc rồi“. . Truyện Kiếm Hiệp
Ngu Cẩm Văn vẫn đang choáng váng, hai mắt quay cuồng không rõ, ngốc nghếch gật đầu rồi hỏi: “Có thể gửi nhắn tin hay gọi điện thoại không?”
Thẩm Diệc Chu nhìn đôi môi của cậu, trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Được, sau mười giờ.”
“Sắp hết tiết rồi mới về, Thẩm Diệc Chu cậu được đấy!”, Lý Việt Bách nhỏ giọng oán giận, “Hồi nãy chủ nhiệm lại dạo qua một vòng, tôi lại bịa lí do cậu bị giáo viên vật lý gọi đi, sợ hết cả hồn“.
“Cảm ơn nhé, tối mời cậu ăn cơm”, Thẩm Diệc Chu bình tĩnh mở sách đề ra, không hề có một chút cảm giác xấu hổ vì trốn học suýt bị phát hiện nào.
“Không cần, cơm tối mẹ tôi mang đến lớp học thêm cho tôi rồi. Ây dà, học sinh cấp ba khổ muốn chết, không học thêm giống cậu thì không hiểu nổi”, Lý Việt Bách rung đùi đắc ý than thở một phen, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn hồi lâu, nghi ngờ nói: “Sao môi cậu đỏ thế? Trốn tôi đi ăn vụng que cay à?”
Thẩm Diệc Chu dừng lại động tác viết bút lông, lạnh nhạt nói: “Uống nước nóng quá“.
Ngày hôm đó, thẳng tới xế chiều lúc tan học Thẩm Diệc Chu có thể yên ổn ngồi ở trong phòng học làm bài tập, không bị Ngu Cẩm Văn và mấy người hỗn loạn tới quấy rầy, vô cùng nhàn nhã, ngoại trừ lúc tan trường nhận được một lời nói hùng hồn: “Tôi muốn tới phòng bi-a mới mở để chiếm sân làm đại ca đầu tiên. Cậu không cần lo lắng đâu, tôi sẽ thừa thắng trở về“.
Thẩm Diệc Chu câu câu khóe miệng, lười biếng gửi lại một nhãn dán hình con lợn nhỏ đang cố gắng nâng bóng, sau đó liền đạp xe đi theo Lý Việt Bách đến lớp học thêm.
Lớp học thêm của Lý Việt Bách có thể gọi là một trường học chuyên nghiệp quy mô nhỏ, mỗi môn đều có giáo viên phụ trách, quy mô hoàn chỉnh giống như một công ty. Trưởng phòng bộ phận chiêu sinh tự mình phỏng vấn, sau khi hỏi mấy vấn đề đơn giản thì bảo Thẩm Diệc Chu ngồi đợi ở bên ngoài.
“Ở đây cũng có giáo viên có chuyên môn dạy kèm tại nhà, chỉ là phải chia thù lao cho tổ chức một ít. Ba tôi quen hiệu trưởng ở đây, để tôi chào hỏi một tiếng thì sẽ không có chuyện gì đâu. Với cả thành tích của cậu thì không có vấn đề gì cả“.
“Cảm ơn nhé”, Thẩm Diệc Chu vỗ vỗ bả vai Lý Việt Bách, nghiêm túc nói cảm ơn với cậu ta.
Lý Việt Bách khoác vai hắn, cười nói: “Cảm ơn cái gì, anh em mà ha ha ha! Với cả, ngồi cùng bàn với cậu thành tích của tôi tăng vụt hẳn lên, mẹ tôi khen không dứt miệng, nếu không phải do hai chúng ta học cùng một lớp thì bà ấy muốn mời cậu đến nhà tôi dạy kèm rồi“.
“Thẩm Diệc Chu.” thầy chiêu sinh mở rộng cửa vẫy vẫy tay với hắn và nói: “Em vào đây một chút“.
“Là như vậy, tình huống của em tương đối phức tạp, đầu tiên em là một vị thành niên, thứ hai là em không có giấy chứng nhận nghiệp vụ liên quan”, thầy chiêu sinh nói: “Nhưng phụ huynh học sinh xem lý lịch của em xong thì cảm thấy rất hài lòng, họ cũng cho rằng học sinh đang đi học thì có thể giúp con họ tiến bộ hơn, cho nên muốn hỏi thăm nguyện vọng của em, thù lao chia hai tám, có thể chứ?”
Thẩm Diệc Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Được ạ“.
“Được rồi, đây là sơ qua về hai đứa nhỏ.” thầy chiêu sinh đưa qua hai tờ giấy, nói: “Một bé trai một bé gái, bé gái học lớp tám, yêu cầu một tuần hai buổi. Bé trai học lớp chín, một tuần ba buổi, cuối tuần xem xét tình hình mà học tăng giờ“.
“Được ạ” Thẩm Diệc Chu tiếp nhận hai tờ giấy đọc lướt qua, thấy nội dung học phần lớn là khoa học tự nhiên cấp 2, hơn nữa một tháng có thể kiếm được nhiều hơn cửa hàng tiện lợi rất nhiều nên gật đầu đồng ý.
“Thế nào rồi!” Lý Việt Bách tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trộm chạy ra ngoài hỏi.
Thẩm Diệc Chu giơ giơ tư liệu trong tay lên, khó lắm mới có lúc lộ ra dáng vẻ sáng sủa của thanh thiếu niên, cười nói: “Lấy được rồi“.
Lý Việt Bách vỗ tay bốp bốp, nói: “Cool!”
“Tôi tới bệnh viện trước nhé, cuối tuần mời cậu ăn cơm!”
“Được“.
Thẩm Diệc Chu một mình đạp xe tới bệnh viện, dọc theo đường đi gió lạnh phả vào mặt cũng cảm thấy trong lòng như đã buông lỏng, ung dung nhẹ nhõm. Lúc đi ngang qua phòng chơi bia mới mở có liếc qua một lần, vừa vặn chứng kiến một đám mặc đồng phục học sinh lộn xộn đang vây quay một người hò hét uống gì đó, mà người được vây quanh thì hưng phấn đến độ mặt đỏ bừng bừng, vung cán cây cơ đùa giỡn.
Mặt thối như rắm ấy, Thẩm Diệc Chu nghĩ thầm. Hắn cũng không nhìn lâu, nhanh chóng đi qua đám người nọ.