Không Quen

Chương 16: Chương 16: Cô độc lại thần bí




Nhân vật chính được thăm là người không thích nói chuyện phiếm, đổi lại là người ngoài không quan trọng lải nhải dông dài nói nhảm một hồi lâu, đợi đến khi Lật Đình ăn cơm xong, cân nhắc rằng bệnh nhân vẫn cần nghỉ ngơi, bọn Vương Phục Lương muốn rời đi.

Điền Điển phải đến quán bar làm việc, trước khi đi quả thực là cũng lôi Lật Hàm đi cùng, dù sao Lật Đình cũng không hi vọng ba mẹ phiền lòng biết tình hình gần đây của mình, nếu Lật Hàm vì vậy mà về muộn, nói không chừng sẽ bị ba mẹ cậu ta phát hiện, rước lấy phiền phức.

Phòng bệnh vừa rồi còn ầm ĩ ồn ào lập tức yên tĩnh lại, Phương Hòe Ninh đi sau cùng, cách xa mọi người một khoảng, bước chân rất chậm. Hắn tựa như còn lời muốn nói, chào hỏi cáo biệt cũng được, nhưng thật ra lúc nãy Vương Phục Lương đã nói đi nói lại mấy lần những điều bệnh nhân cần chú ý, với trực giác của Phương Hòe Ninh, hắn cho rằng Lật Đình cũng sẽ không nghe những ý kiến này, vậy mình tiếp tục nhiều chuyện có gì cần thiết đây.

Nhưng cứ rời đi như vậy… Từ đầu đến cuối không giao lưu, không tiếp xúc, chỉ có một lần thăm hỏi ánh mắt hư vô mờ mịt, bản thân còn vì thế vội vội vàng vàng giảm công việc thực nghiệm đến một nửa thời gian bình thường, hắn cũng rảnh thật.

Đang suy nghĩ lung tung viển vông, chợt cảm thấy cổ tay siết chặt, Phương Hòe Ninh mù mờ cúi đầu, chỉ thấy tay áo mình bị mấy ngón tay nhẹ nhàng kéo lại.

Một đường nhìn lên theo cánh tay kia, lướt qua quần áo bệnh nhân phong phanh, giá đỡ trên vai, cuối cùng rơi trên một gương mặt biểu cảm nghiêm túc.

Lật Đình nhìn hắn rất chuyên chú, vậy mà nói: “Cho tôi số điện thoại của cậu.”

Phương Hòe Ninh nhìn Lật Đình, lại nhìn tay cậu, lại nhìn đám người dần đi xa kia, nội tâm dâng lên…

Trên mặt thì vô cùng bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

Kết quả Lật Đình trả lời không ngạc nhiên chút nào, cậu rút tay về nói: “Trả tiền lại cho cậu.”

Lồng ngực hơi nhô lên của Phương Hòe Ninh xẹp xuống, lúc này mới chú ý tới điện thoại mới Lật Đình cầm trong tay, nhưng cũng không tốt được bao nhiêu, kiểu dáng giống hệt cái lúc đầu, chiếc máy cho người già hàng nhái kiểu cũ.

Phương Hòe Ninh ho nhẹ một tiếng, nói: “Không vội, đợi cậu khỏe rồi nói sau đi.”

Có điều hắn vẫn móc điện thoại ra, chậm rãi trao đổi số với Lật Đình, đồng thời còn thêm bạn tốt vào phần mềm thanh toán thông tin nào đó.

Lật Đình nhìn cột bạn tốt có thêm một hình đại diện, lại nói: “Ngày hai lăm trả lại cho cậu…”

Ngẫm nghĩ tựa như không đúng lắm, cậu lại cầm lấy bút, viết ngoáy trên quyển sổ kia.

Lật Đình bị thương tay phải, cho nên cậu chỉ có thể dùng tay trái viết chữ, thỉnh thoảng còn phải trì hoãn hành động để xác nhận thời gian thực đổi mới số tiền trên điện thoại, Phương Hòe Ninh nhìn bản nháp xiêu xiêu vẹo vẹo lại to đùng trên tờ giấy, kìm lòng không đậu nổi lên kích động muốn tính toán giúp cậu.

Chẳng qua cũng may át chủ bài nhịn được, giữ lại tôn nghiêm tự lực cánh sinh của kẻ tham tiền. Một lúc sau, Lật Đình để bút xuống: “Không đúng, ngày hai bảy đi, tôi có một khoản tiền sẽ tới theo kỳ hạn.”

Tầm nhìn của Phương Hòe Ninh rơi trên dòng cuối cùng của tờ giấy tính ra 56.37 tệ… một lúc lâu, gật đầu.

** ** ** **

Lật Đình bị thương, mấy chỗ vốn đã phỏng vấn xong không có cách nào đến, đồng thời liên quan đến thời gian làm bán thời gian của quán điểm tâm Đậu Đậu, từ bỏ hết.

Cái sau đã coi như là chỗ cậu ở lại tương đối lâu, trước sau cộng lại được gần ba tháng, mà bình thường chỗ Lật Đình làm công lâu thì một hai tháng, ngắn thì mấy ngày cũng có, dĩ nhiên không phải bởi vì năng lực làm việc của cậu không được, phần lớn đều là vấn đề về mặt quan hệ nhân mạch, chê cậu tính cách lập dị, chê cậu hẹp hòi, chê cậu vì tư lợi, chê cậu làm việc không nghe sắp xếp. Chê cậu mới đến đều ngang ngược hơn ai khác, chê cậu cái này chê cậu cái kia. Không phải có câu danh ngôn nói hay lắm sao, nếu một hai người chê còn có thể là vấn đề của đối phương, nếu người người đều chê, vậy bản thân khẳng định có vấn đề. Lật Đình hiểu rõ tính cách của mình thiếu sót, thế nhưng từ trước đến nay cậu làm theo ý mình chưa từng muốn thay đổi vì ai, cho nên dù là có một nơi người ta nhịn xuống không đuổi cậu đi, cậu cũng theo thói quen thời gian vừa đến sẽ tự mình rời đi, cũng coi như là cân nhắc cuối cùng vì đối phương.

Lần này cũng giống vậy, nhân thời cơ này, quyết đoán gọi điện thoại cho quán điểm tâm Đậu Đậu, Lật Đình đang tính toán kế hoạch tiếp theo, lại thấy Điền Điển phấn khích chạy vội tới.

“Lật Tử! Cuối cùng tao nhớ ra Phương Hòe Ninh là ai rồi!”

Không thể giải thích được nghe thấy cái tên này, Lật Đình ngẩn ra.

Điền Điển đã nhào tới trước giường cậu: “Thì ra hắn học ngành máy tính đại học A, còn là sở nghiên cứu gì đó, nhà khoa học đấy!” Trình độ văn hóa của Điền Điển chỉ tốt nghiệp cấp hai, kiểu như Phương Hòe Ninh trong mắt y cũng như người nghiên cứu văn minh ngoài trái đất, cao không thể chạm.

Lật Đình tò mò hiếm thấy: “Sao mày biết?” Ngày hôm qua lúc những người này đến chủ đề đều vòng quanh Lật Đình, cũng không nói nhiều đến chuyện của mình, tin tức của Điền Điển từ đâu tới?

“Mày nói cho tao biết á, ” Điền Điển chống đầu, biểu cảm “tao siêu thông minh mau khen tao đi”, “Cái máy vi tính kia!”

Lật Đình nhíu mày lại, hơi hiểu: “Bên trong có gì đó?”

Điền Điển gật mạnh đầu: “Rất nhiều, wow, máy tính của trạch nam… phải gọi là đặc sắc.”

Vương Phục Lương và Triệu Bàng vẫn luôn định bán máy tính, nhưng ngày đó Lật Đình thu phế phẩm quá đột nhiên, khiến hai người không kịp format hoàn toàn đã bị cậu chuyển đi, cho nên bên trong còn sót lại rất nhiều sinh hoạt hằng ngày của trạch nam.

“Khó trách ngày đó tao thấy bọn họ đã cảm thấy quen thuộc, chủ nhân của cái máy này có phải là tên đeo kính không? Sao hắn thích chụp ảnh vậy chứ, trong máy tính kia có không ít ảnh chụp, từ nhỏ đến lớn đều có, anh đẹp trai kia cũng có, đẹp trai quả nhiên là đẹp trai, khi còn bé cũng cực kỳ đẹp trai, Lật Tử, mày có muốn xem không? Tao đã ghi lại cái link kia.”

Điền Điển nói thao thao bất tuyệt, lại thấy Lật Đình hơi ngẩn ra.

“Lật Tử? Lật Tử? Sao thế? Có phải ngực lại đau không?”

Lật Đình ngước mắt, đẩy điện thoại của Điền Điền đưa lại gần ra: “Bác sĩ kiểm tra đã không sao, tao muốn xuất viện.”

“Hả?” Điền Điển lập tức quên sạch vấn đề lộn xộn trước đó, “Nghỉ ngơi thêm đi, vội làm gì.”

Bác sĩ nói có thể xuất viện, nhưng Điền Điển còn lạ gì tính cách của Lật Đình, ra khỏi bệnh viện sẽ không ai quản được cậu.

Lật Đình lại không để ý đến, tự ý thu dọn quyển ghi chép và vật dụng hằng ngày ở đầu giường, Điền Điển thấy vậy đành phải bấc đắc dĩ giúp một tay: “Được được được, biết rồi, sáng sớm ngày mai tao đi làm thủ tục.”

** ** ** **

Hôm nay Nghê Úy Niên tới, mấy thằng nhãi con cùng tổ vây quanh ông mở cuộc họp buổi sáng, quá trình cũng không căng thẳng chút nào, lão Nghê trông giống Phật Di Lặc, nói chuyện cũng chậm rãi ung dung, mấy tiếng tiếp theo xem power point như xem chiếu bóng.

Tan họp mọi người ai vào chỗ nấy, Phương Hòe Ninh không có nhiệm vụ gì mới, lấy điện thoại ra lướt hai lần, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc của bạn học trong phần mềm nhắn tin của hắn, Phương Hòe Ninh nhìn, chọn trả lời mấy người quen, sau đó lướt đến số mới thêm vào kia.

Nếu ảnh đại diện của đối phương không phải là hạt dẻ*, Phương Hòe Ninh sẽ tưởng số này là của người khác, hoặc đã bị gạch bỏ, bởi vì bên trong chẳng có gì, không có ảnh chụp, không có lời nói, thậm chí ngay cả một cái quảng cáo cũng không có, suy nghĩ cẩn thận ngược lại vô cùng ăn khớp với phong cách của ai đó.

*họ của em Đình còn có nghĩa là hạt dẻ

Cô độc lại thần bí.

Nhìn một lát, Phương Hòe Ninh không biết nghĩ đến điều gì, mở code trước đó đã viết ra tiếp tục viết.

Một sư huynh tên là Ngô Nghị đi ngang qua sau lưng hắn, thò đầu xem xét, lại tò mò đến gần.

“Cái này là gì?!”

Phương Hòe Ninh nói: “Viết vớ vẩn thôi.”

Nhưng Ngô Nghị càng nhìn càng không đúng, không nhịn được nhỏ giọng “đậu má” một câu: “Nè, đừng nói với anh đây là muốn lên giá, cái này không thể bán.”

“Sao thế?”

Sư huynh gào to đúng lúc khiến lão Nghê đến đây muốn hai ngày nữa Phương Hòe Ninh lại đến công nghiệp Hợp Tín một chuyến nghe được, ông lão cười ha ha hỏi.

Sư huynh này lập tức tố cáo, cười mắng: “Ông chủ thầy nhìn Hòe Ninh xem, nếu món đồ này của cậu ta thả ra ngoài có phải là thuộc về nhiễu loạn thị trường không? Rốt cuộc viết cho ai?”

Trong tay Phương Hòe Ninh là app nguyên mẫu nhỏ, bên trong có các chức năng ký sổ, tính toán lãi suất vân vân, nhìn không khác biệt mấy với chương trình cửa hàng giả lập, nhưng lại thêm rất nhiều phần đặc biệt nhanh gọn, tựa như dựa trên việt cập nhật lãi suất ngân hàng cụ thể tính toán bạn tiết kiện tiền ở đâu thì có lời, tiết kiệm bao lâu có lời nhất, chỉ cần nhấn nhấn thì vừa xem hiểu ngay, hoặc là cập nhật thời gian thực về xếp hạng tỉ lệ lợi ích và sự ổn định toàn diện của các dự án quản lý tài sản cận kỳ. Hơn nữa những thứ này cũng không phải loại xếp hạng mơ hồ không rõ ràng trong tin tức, là từng số liệu quá chính xác, gần như là tư liệu nội bộ bên ngoài không có cách nào nắm bắt được. Cũng không biết Phương Hòe Ninh dùng phương pháp nào, muốn quảng bá ra ngoài cho người sợ là ngân hàng đầu tiên đã không đồng ý.

Nghê Úy Niên nghe xong cũng cười ha ha, thật ra hướng nghiên cứu chủ yếu của họ vẫn là thiên về khoa học, loại phần mềm này rất nhiều sinh viên tổ họ đều là viết chơi hoặc là kiếm chút tiền nhỏ, nhưng ở khía cạnh này Phương Hòe Ninh không yếu hơn lý thuyết, thiên phú còn rất mạnh, cho nên Nghê Úy Niên thích hắn.

“Xem ra khách hàng lớn không cách nào từ chối rồi?” Lão Nghê nói.

“Người đẹp? Ông chủ lớn?” Một sư huynh khác xem náo nhiệt suy đoán.

Ngô Nghị lắc đầu, tổng kết, xỉa xói: “Tôi thấy là viết cho bản thân cậu ta, vốn để kiếm vợ, mất trí.”

Phương Hòe Ninh: “…”

***

Tác giả có lời muốn nói: phần mềm này là tôi nói bừa, bởi vì bản thân tôi rất muốn, thế nhưng không tìm thấy… mọi người đừng quá nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.