Không Quen

Chương 36: Chương 36: Có vài vấn đề thực tế cần cậu ấy hỗ trợ giải quyết






Ngụy Bình nhìn Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh cũng nhìn Ngụy Bình.

Ngụy Bình nhìn Lật Đình ở bên ngoài đưa lưng về phía này yên lặng ăn cơm, lại quay đầu nhìn Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh vẫn nhìn Ngụy Bình.

Ngụy Bình không nhịn được: “Cậu… không phải chứ?”

Mặt Phương Hòe Ninh không đổi sắc: “Cái gì?”

Đây là át chủ bài vĩnh viễn một ngày trăm công ngàn việc, mỗi ngày ngoại trừ bôn ba ở phòng máy trường học và phòng thí nghiệm sở nghiên cứu không hề có hoạt động giải trí nào, gần đây lại liên tục lưu luyến tiệm sách vui đến quên cả trời đất, đây là át chủ bài từ trước đến nay chỉ có người khác vì hắn dâng sơn hào hải vị đến trước mặt vẫn khó gần, bây giờ lại tự nguyện hao tâm tổn trí phí sức tốn thời gian xếp hàng N lần đi mua bữa ăn xa hoa này, cho dù không có cái gọi là trực giác của con gái, đồ ngốc cũng cảm thấy không được bình thường, cái tên này còn có mặt mũi giả ngu?!

Ngụy Bình nhìn hắn chằm chằm: “Cậu nói xem?!” Chẳng qua tùy tiện đổi thành một người khác Ngụy Bình đại khái cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng tại sao là Lật Đình, cho dù là cùng giới… Tại sao lại là Lật Đình?!

Đối mặt với cái nhìn sắc bén của Ngụy Bình, Phương Hòe Ninh vẫn vô cùng bình thản, không hề bối rối và quẫn bách nên có khi bị vạch trần gian tình, sau khi nghĩ ngợi, lời lẽ chính đáng thấp giọng nói với Ngụy Bình: “Bởi vì có vài vấn đề thực tế cần cậu ấy hỗ trợ giải quyết, tôi không thể không dùng chính sách vòng vèo.”

Vấn đề thực tế? Vấn đề gì?


Nhìn dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt kia của Phương Hòe Ninh, nhận thức kiên định của Ngụy Bình hơi dao động, chẳng lẽ thật sự là việc đứng đắn? Phương diện học thuật hoặc bài vở có vấn đề cần Lật Đình giúp đỡ? Phiên dịch? Vậy còn không bằng tìm mình nhanh hơn à.

Có điều Ngụy Bình thu hồi sự ngạc nhiên của bản thân, cố gắng cẩn thận khách quan hỏi: “Ai cần Lật Đình giúp đỡ?”

Phương Hòe Ninh “Tôi?”

“Vấn đề thực tế gì?”

Phương Hòe Ninh dừng một lát: “Độc thân.”

Ngụy Bình: “…”

** ** ** **

Sáng sớm lúc Lật Đình ra ngoài, Điền Điển vẫn đang ngủ nướng, y nhìn thời gian, mới sáu giờ bốn mươi, thầm nghĩ sao Lật Tử càng đi càng đi sớm?

Lại lăn qua lăn lại gần nửa tiếng Điền Điển mới lười biếng mặc quần áo rửa mặt, đợi xử lý thỏa đáng rồi ra ngoài đi làm, lại phát hiện Lật Đình vẫn ở đây?!

Điền Điển kinh ngạc: “Lật Tử? Mày làm gì đó?”

Lật Đình quay đầu nhìn y một cái, biểu cảm không tươi đẹp lắm: “Tập thể dục sáng.”

“Ở… ở cửa cư xá?” Chọn vị trí này có hơi đặc biệt nhỉ.

Lật Đình xoay cổ chân hơi cứng ngắc, quay người đi về phía nhà xe bên cạnh, chẳng mấy chốc chiếc xe điện cùi của cậu đi ra.

Điền Điển càng khó hiểu: “Ể, không phải hôm trước mày nói xe này rò điện, tạm thời không đi sao?”

Lật Đình nắm chặt tay lái, giơ chân ngồi lên.

“Tao mỏi.”

Nói xong, vặn ga trực tiếp ra ngoài như gió cuốn.

Điền Điển ở đằng sau nhìn bóng lưng cậu…

Mày cũng biết mỏi? Vì tập thể dục sớm?

...

Một đêm trước Phương Hòe Ninh đã nghĩ kỹ ngày hôm sau đi ra ngoài vào lúc nào, điểm tâm phải mua những gì, nhưng kế hoạch tràn đầy phấn khởi lại không theo kịp thay đổi của người xấu chuyện tốt.

Đã quá nửa đêm, hắn bỗng nhận được cuộc điện thoại của Ngô Nghị, nói hệ thống của công nghiệp Hợp Tín có vài vấn đề, ngày mai hai người họ phải chạy đến một chuyến.

Phương Hòe Ninh ném điện thoại đi, trợn mắt nhìn trần nhà.

Ngày hôm sau ngồi xe tuyến sớm để đến đó, bận một cái là mấy giờ trôi qua, ngay cả nước cũng không để ý uống một ngụm, vẫn là trợ lý liên hệ với họ mời họ đi qua ăn cơm, Phương Hòe Ninh mới nhận thấy cũng đã giữa trưa rồi.

Ngô Nghị ăn trước, ăn xong Phương Hòe Ninh lại ăn, bọn họ và mấy nhân viên của phòng khách cùng ăn cơm, không ít người cũng vừa tốt nghiệp đại học, không lớn hơn bọn họ là mấy, trong lúc rôm rả cực kỳ tò mò với hai người đến, thỉnh thoảng đưa ra các loại vấn đề. Phương Hòe Ninh không biết Ngô Nghị trả lời thế nào, nhưng hắn thì tích chữ như vàng giống ngày thường.

Xúc cơm trong hộp, Phương Hòe Ninh ngóng nhìn bên kia tường kính, hôm nay lại là thời tiết tốt, không biết dâu tây trong ruộng đã tốt chưa. Lần trước anh nông dân kia nói chẳng bao lâu nữa sẽ định thu hoạch, nhưng nhiều như vậy họ lại ăn không hết…

Đang nghĩ ngợi, bỗng một chuỗi đối thoại lọt vào tai Phương Hòe Ninh, cũng lôi suy nghĩ của hắn trở lại.

Nhân viên A nói: “Công ty chúng ta vốn muốn mở lớn hơn, chẳng qua mảnh đất bên cạnh kia vậy mà chưa lấy được, có vẻ như giá tiền không hợp.”

“Vùng đất bên cạnh đều là của những người giàu có ở thành phố A năm xưa, nhưng sau khi những ngôi nhà trên mặt đất bị phá hủy, rất nhiều ruộng đồng gần đó đều cho nông dân địa phương hoặc bên ngoài thuê lại, rơi rớt tan tác còn khó đối phó hơn di dời hộ dân, công ty chúng ta vội vã như vậy, đâu thể hao tổn nổi với bọn họ.”

“Tôi biết, hồi nhỏ tôi đã từng đến đây, hơn mười năm trước thì phải, một loạt nhà rộng rất đẹp, không khí cũng tốt, bắt mắt nhất chính là cánh đồng hoa bìm lam rộng lớn, hồng hồng xanh xanh, vừa phóng tầm mắt quá đẹp luôn, ngay chỗ đó, chỗ sườn đất nhỏ ấy.”

Phương Hòe Ninh tiếp tục xúc cơm.


Nhân viên B nói: “Bây giờ chẳng còn gì cả, chỉ có đồng ruộng, có điều tôi vừa phát hiện thì ra ở đó trồng rất nhiều rau, còn có cây ăn quả, dâu tây cũng lớn rồi, nhìn rất muốn ăn.”

“Thèm như thế thì lặng lẽ qua đó bứt hai quả, ha ha, dù sao cũng không ai biết.”

“Mấy người cũng thiếu đạo đức quá, những nông dân này nào có ngu thế, nói không chừng nuôi chó trông coi ruộng, hoặc là trực tiếp chôn lưới điện ở bên dưới, một người đến giật một người!”

“Cậu tưởng đóng phim điện ảnh hả, bây giờ nào có loại công nghệ cao này?! Còn lưới điện chứ.”

“Không tin cậu hỏi kỹ sư của chúng ta xem, chắc là cậu ta hiểu những thứ này nhỉ? Có loại lưới điện này không? Vào trong ruộng trộm đồ có phải sẽ bị giật?”

Mọi người chỉ nói hươu nói vượn, căn bản không trông cậy có vị kỹ sư nào sẽ trả lời, kết quả kỹ sư quay đầu lại, nghiêm túc nói.

“Sẽ.”

Mọi người: “?”

Kỹ sư bổ sung: “Không quen biết đi trộm, sẽ bị điện giật chết.”

...

Ngô Nghị thừa dịp nghỉ trưa chạy đến bộ phận hành chính nhiều gái đẹp nhất nói chêm chọc cười với người ta cả buổi mới trở về bắt đầu làm việc, vào phòng máy đã thấy Phương Hòe Ninh ngồi trước máy tính nghiêm túc bận rộn.

Ngô Nghị tiến lên muốn khuyên lơn đàn em cần phải kếp hợp lao động nhàn hạ, đừng luôn tập trung tinh thần chui vào trong học thuật không ra được, ngắm nhìn thế gian phồn hoa bên ngoài nhiều hơn, trải nghiệm ấm áp xung quanh, nếu không thì sớm muộn gì hệ thống giác quan sẽ xảy ra vấn đề. Chẳng qua còn chưa nói đã bị một món đồ trên bàn hút ánh mắt.

“Ơ? Dâu tây?! Cái này ở đâu ra?!!”

Mặc dù không phải mùa hè, nhưng quả dâu tây này thực sự đẹp đẽ tươi ngon mọng nước, nhìn cũng làm người ta ứa nước miếng.

“Vừa nhìn đã thấy rất ngọt, cho một quả!”

Tay Ngô Nghị cũng sắp thò tới, bỗng nhiên bị người ta tóm lấy cổ tay.

Đối mặt với tầm mắt lạnh lùng lườm qua của Phương Hòe Ninh, sư huynh Ngô Nghị giật mình, tuy át chủ bài của họ người sống chớ gần, nhưng đối xử với người bên cạnh vẫn vô cùng hào phóng hiền hòa, lần đầu thấy hắn keo kiệt như vậy.

Có điều anh ta chỉ coi như Phương Hòe Ninh không vui khi mình lười biếng, thế là rộng lượng nói, “Được rồi được rồi, lát nữa cậu làm xong cái này thì đi đi, còn lại để anh kết thúc.” Nói đoạn thấy Phương Hòe Ninh không phản đối nữa, thò tay chộp lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng.

Nhưng anh ta khẽ cắn đã đổi sắc mặt: “Đậu má…”

Phương Hòe Ninh nhìn anh ta.

Ngô Nghị chậc lưỡi: “Quả này, quả này vẫn chưa chín thì phải… sao lại chua thế?”

Phương Hòe Ninh không nói.

Ngô Nghị kinh ngạc: “Cậu không cảm thấy chua hả?”

Phương Hòe Ninh yên lặng cầm bát về, thản nhiên nói: “Cũng được.”

Ngô Nghị không thể tưởng tượng nổi… Xem ra đã chậm, hệ thống giác quan của đàn em của họ đã xảy ra vấn đề.

...

Mặc dù điều kiện ký túc xá của cư xá Hữu Hữu cũng không tệ lắm, nhưng tạm thời vẫn chưa mở mạng, vả lại Lật Đình và Điền Điển dời đi khá vội, không chuyển cái máy tính cũ đi cùng. Cho nên nếu Lật Đình cần đọc tài liệu gì, chỉ có thể mượn máy ở tiệm sách. Đương nhiên máy của tiệm sách cũng không phải mượn không, Lật Đình không bỏ tiền, vậy dĩ nhiên phải bỏ sức.

Phương Hòe Ninh nhớ rõ bảng xếp ca làm của tiểu xá Phong Tín Tử, hôm nay hẳn là Lật Đình làm ca sáng, hơn sáu giờ chiều sẽ tan tầm. Nhưng không chịu nổi đối phương thường quá vất vả, cho nên mặc dù từ ngoại ô đến nội thành đã hơn chín giờ, Phương Hòe Ninh vẫn theo thói quen xuống trước hai trạm, tùy ý đi ngang qua phố mua sắm.

Đi qua đoạn đường này đã nhìn thấy Lật Đình đang chuyển từng thùng hàng một từ trong xe tải dừng trước cửa quán, trong tiệm vốn khá nhiều con gái, hôm nay đưa hàng lại chỉ có một người đến giao hàng, cho dù muốn giúp đỡ cũng lòng có thừa lực không đủ. Cũng may Lật Đình luôn có thể gánh việc, một người địch ba ôm đồm hết mọi việc lại giải quyết triệt để.

Có điều hành động lợi hại này trước kia khiến Phương Hòe Ninh vừa nhìn cảm thấy vô cùng cool và đẹp trai, chẳng biết lúc nào lại chỉ còn buồn bực và sầu não, nhìn chóp mũi Lật Đình toát mồ hôi, Phương Hòe Ninh đứng ở một bên lông mày càng nhíu càng sâu.

Đúng lúc người giúp đỡ bên cạnh cũng không đáng tin cậy cho lắm, sau khi Lật Đình kiểm kê thiếu thùng hàng, nhân viên phục vụ trong tiệm chạy thẳng vào trong xe tải để chuyển, rút tầng dưới quên tầng trên, người vừa đi ra, đồ phía trên cùng đã lung lay sắp đổ xuống Lật Đình đang đứng bên dưới!


Phương Hòe Ninh giật mình, trái tim cũng sắp ngừng đập lao lên trong nháy mắt.

Thật ra hành động của hắn đã rất nhanh, vẫn không kịp nổi tốc độ của bản thân Lật Đình, nhanh nhẹn lùi một bước lớn, Lật Đình để thùng hàng kia rơi thẳng xuống khoảng trống.

Nhưng một bước này cũng làm cho Lật Đình vừa vặn đụng vào Phương Hòe Ninh.

Túi đồ to rơi xuống kia hình như là loại bột mì dùng để ăn. Trong bụi trắng đang bay lên, Lật Đình quay đầu, đối diện gương mặt lờ mờ của Phương Hòe Ninh, chỉ có đôi mắt nhìn mình có vẻ như trong suốt lạ thường.

Lật Đình sững sờ, không nhịn được ho rõ to.

Bây giờ Phương Hòe Ninh không nghĩ gì cả, lập tức duỗi tay vỗ lưng cậu, sau đó nói với nhân viên phục vụ đang đơ ra bên cạnh: “Rót cốc nước, lấy thêm khăn bông ướt hoặc khăn giấy ướt tới đây.”

Lật Đình bị sặc bột mì, cúi đầu ho khoảng nửa phút, trong lúc đó cái tay kia vẫn dịu dàng vỗ vỗ xoa xoa trên lưng cậu, đợi Lật Đình vất vả miễn cưỡng ngừng ho khan, một cốc nước đưa tới trước mặt cậu, sau đó lấy tờ khăn ướt đặt lên theo. Trước tiên lau sơ quần áo, chờ Lật Đình uống nước xong, lại rút mấy tờ lau mặt.

Lông mi vừa dài vừa dày của Lật Đình cũng bị nhuộm thành trắng như tuyết, nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai “Nhắm mắt lại”, hiếm khi Lật Đình nghe lời làm theo.

Chỉ cảm thấy khăn giấy lạnh lạnh mềm mềm xẹt qua dọc theo xương lông mày, cẩn thận rơi trên mí mắt của mình, khẽ vuốt ve qua lại, ngón tay nắm khăn giấy thỉnh thoảng cũng cọ qua da cậu, là ấm áp hoàn toàn khác biệt.

Một đường lau từ trán đến mặt, lại từ ấn đường lau xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ tươi, vuốt ve lặp đi lặp lại.

Lật Đình cảm thấy đôi môi mình cũng bị xoa tê, đành phải mở mắt, thoáng cái đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc kia, còn có ánh lửa mờ ảo lay động trong mắt đối phương.

(hoa bìm lam)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.