Không Quen

Chương 39: Chương 39: Hóa ra cậu thật sự thích cậu ấy đến thế…




Vội vàng rời khỏi hội khoa học, Phương Hòe Ninh đặc biệt thuận chân chạy thẳng đến tiểu xá Phong Tín Tử, sau khi sửa sang lại quần áo trước cửa hàng mới đi vào, nhưng quét qua một vòng, lại không nhìn thấy người lẽ ra nên đi làm.

Có người bước tới định dẫn hắn đến chỗ ngồi, Phương Hòe Ninh lại không động.

“Đối tượng giải quyết vấn đề thực tế của cậu… trước đó vừa gọi điện tới đây nói muốn đổi ca làm.” Giọng Ngụy Bình vang lên sau lưng.

Phương Hòe Ninh bất ngờ: “Tại sao?”

“Làm sao tôi biết được.” Ngụy Bình liếc hắn, “Cậu không rụt rè như vậy làm gì không tự đi hỏi cậu ta.”

Phương Hòe Ninh mất tập trung: “Tôi không thể đánh rắn động cỏ.”

“Cậu động cỏ ở đây, cậu cũng thiếu mở máy cắt cỏ trực tiếp đến rồi đó…” Ngụy Bình xỉa xói, lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Tiếp tục nữa nếu như cậu ta không ý thức được, nếu không phải cố ý giả ngu, chính là không có hứng thú với cậu.”

Nội tâm Phương Hòe Ninh nhảy một cái: “Tại sao cậu ấy lại cố ý giả ngu?”

“Thích cậu thích đến mức không dám tùy tiện nói ra, muốn nhìn nữa xem cậu có thật lòng không…” Ngụy Bình duỗi một ngón tay chọc chọc ngực Phương Hòe Ninh ngơ ra, “Cậu nghe lời này có vui không?”

Phương Hòe Ninh suýt nữa không kiểm soát được nét mặt của mình, may mà hắn nhận ra Ngụy Bình chỉ đang nói vớ vẩn.

Nhưng cảm xúc nổi lên trong đôi mắt kia vẫn bị đối phương tóm gọn, Ngụy Bình kinh ngạc sau đó không nhịn được thở dài, cô vốn ấp ủ có lẽ Phương Hòe Ninh chỉ vừa động lòng, hoặc là vẫn trong giai đoạn quan sát nghiên cứu xác nhận cảm tình với Lật Đình, lại không ngờ át chủ bài bất tri bất giác lại ngã sâu như vậy.

“Hóa ra cậu thật sự thích cậu ấy đến thế…”



Những lời táo tợn là Phương Hòe Ninh tự nói với Ngụy Bình, nhưng một câu than thở nhè nhẹ như vậy của đối phương lại làm cho át chủ bài xấu hổ đỏ mặt.

Hắn hắng giọng điều chỉnh cảm xúc: “Đã như vậy, tôi đi trước đây.”

Đang định xoay người, cánh tay bị Ngụy Bình kéo lại, Phương Hòe Ninh quay đầu, thấy cô lấy ra một tờ giấy đưa cho mình. Phía trên ghi một loạt tên, còn có ký hiệu vòng tròn gạch chéo, Phương Hòe Ninh tìm thấy Lật Đình, phát hiện sau tên cậu có một vòng tròn.

“Đây là cái gì?” Phương Hòe Ninh không hiểu.

Ngụy Bình nói: “Chứng minh độc thân, thông tin chân thực hữu hiệu trăm phần trăm, hầy, mẹ chỉ có thể giúp con tới đây.”

Mắt Phương Hòe Ninh sáng lên, sau đó chớp mắt một cái cuối cùng không nhịn được cong mắt.

Ngụy Bình không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác, đẩy người ra ngoài: “Đừng ở đây tỏa ra sức hấp dẫn lung tung trêu hoa ghẹo nguyệt, cho đám con gái của cửa hàng chúng tôi một con đường sống, tranh thủ thời gian nên làm cái gì thì làm cái đó đi… À, đúng rồi, Tiền Khôn vừa gọi điện thoại cho tôi, nói nếu gặp cậu thì bảo cậu có thời gian đến nhà anh ấy ăn cơm, dì cậu nhớ cậu.”

Phương Hòe Ninh nhìn cô.

Ngụy Bình biết hắn đang nghĩ gì: “Tôi chưa nói gì với anh ấy hết, mỗi người bọn họ đều lắm mồm, đợi sau khi chuyện của cậu thành công tự nói với các anh em của cậu đi.”

** ** ** **

Mẹ Tiền Khôn là em họ của mẹ Phương Hòe Ninh, nói đến quan hệ không tính là rất thân, nhưng do người hai nhà sống gần. Phương Hòe Ninh còn nhớ lúc nhỏ ba mẹ vẫn chưa hoàn toàn định cư ở nước ngoài, trong tuần luôn vì công việc mà vừa đi vừa về hai nơi. Không ai trông nom hắn, Phương Hòe Ninh đến nhà bà ngoại ở tạm, mà bên cạnh chính là nhà ông ngoại Tiền Khôn, bà ngoại hắn và ông ngoại Tiền Khôn là anh chị em ruột, cho nên cũng coi như mẹ Tiền Khôn nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt.

Nghĩ đến lần thất hẹn vào Trung thu, theo lý quả thực cũng nên đến thăm, Phương Hòe Ninh bèn gọi điện cho dì họ.

Dì nấu một bàn đồ ăn, rất nhiều món đều là món Phương Hòe Ninh thích, một bên hỏi hắn sống một mình có tốt không, một bên càng không ngừng gắp thức ăn vào bát hắn.

Tiền Khôn không nhìn nổi: “Mẹ, con của mẹ là con mà.”

Dì họ cũng không quay đầu: “Bình Bình ở đây cũng thôi đi, con còn cần mẹ quan tâm hả, không để ý có thể ăn một thùng cơm.” Vừa nói vừa đau lòng nhìn Phương Hòe Ninh, “Ninh Ninh của chúng ta sao gầy vậy, phải ăn nhiều vào.”

“Hòe Ninh từ nhỏ đã gầy, chỉ lớn vóc dáng chứ không lớn thịt, ” Dì họ cũng nói, “Mẹ còn nhớ lúc nó hơn mười tuổi cao vọt lên, cái quần mấy tháng đã không mặc được, bà ngoại con còn cứ tiếc rẻ cho con mặc lại, đúng là ngắn một cái mua một cái.”

“Con biết chuyện này, ” Tiền Khôn nhét đầy cơm vào miệng, “Vì cũ rồi đều cho con mặc.”

“Đừng nói vớ vẩn, ” Dì họ gõ đầu anh, “Ai ngược đãi con!”

“Vậy tại sao lúc con còn nhỏ quần áo luôn bẩn như thế?”

“Vấn đề này chỉ có chính cậu có thể giải đáp.” Phương Hòe Ninh nói.

“Tôi không tin, tôi cảm thấy trí nhớ của mọi người đều xuất hiện sai lầm rất lớn, có phải quần áo của hai chúng ta vẫn cất trong phòng chứa đồ bên cạnh không? Đồ đạc hồi nhỏ của chúng ta đều ở đó thì phải? Là người trong cuộc lát nữa tôi phải đi xác nhận đãi ngộ hồi bé của tôi!” Tiền Khôn hăng hái.

Phương Hòe Ninh khẽ giật mình…. đồ đạc hồi nhỏ?

Dì họ trực tiếp gắp cái đùi gà chặn họng con trai, đã nghe Phương Hòe Ninh hỏi: “Dì, đồ đạc hồi nhỏ của con thật sự đều còn ở đây sao?”

“Còn chứ, bà ngoại con không cho dì vứt.” Phòng trong nhà đều rất rộng, sau khi ông bà ngoại nhà họ Phương qua đời hai căn phòng bên cạnh đã bỏ trống, cũng không cho thuê, cho nên đồ đạc bên trong đều được giữ gìn vẹn toàn.

Ăn cơm xong, dượng lấy chìa khóa mở hai căn phòng chứa đồ bên cạnh, chỉ vào một đống đồ hỗn tạp bên trong: “Đó, đều ở đây.”

“Wow, đại phú ông của tôi, Transformers của tôi, vậy mà đều ở đây…” Tiền Khôn đi theo sau sờ đông sờ tây không ngừng cảm thán.

“Ừ, khi đó chỗ này để không thì mang đồ đạc linh tinh của hai nhà bỏ vào trong.” Có điều vẫn là phòng của ông ngoại Phương Hòe Ninh, bình thường lúc không có việc gì làm dì dượng cũng sẽ không tới đây.

Liếc nhìn không gian đầy bụi, Phương Hòe Ninh cũng không nhịn được dâng lên rất nhiều cảm xúc.

Bỗng nhiên tầm mắt hắn rơi xuống thùng giấy phía trước, ở trong đó đều là một ít sách hồi nhỏ của hắn, Phương Hòe Ninh mở ra, đã thấy được vài trang bìa hơi quen thuộc.

«Thế giới thần bí »?

Một quyển, hai quyển… năm mươi quyển… vậy mà cả bộ đều ở đây?

“Bà ngoại ông ngoại vẫn luôn giữ những quyển này sao?” Phương Hòe Ninh bất ngờ.

Dượng cười: “Sao có thể ném cái này đi được, ngay cả dượng cũng biết, con quên rồi à, khoa học viễn tưởng, viết văn hay là tiểu thuyết hồi nhỏ con viết, đã đăng trong đó, có mấy kỳ, cũng làm ông ngoại con vui vẻ, gặp ai cũng khoe, đương nhiên ông cụ muốn cất giữ rồi.”

Hình như là có chuyện như vậy, Phương Hòe Ninh nhớ lại, mình cũng từng có thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì, nhớ rõ còn liên tục ghi hết những não bổ hằng ngày vào trong quyển nhật ký.

Quả nhiên, chưa lục hai lần đã tìm được quyển nhật ký của hắn… Phương Hòe Ninh vuốt ve bìa cứng, đột nhiên hỏi: “Tạp chí và cái này đều ở đây, vậy có một vật lưu niệm người máy nhỏ tặng cùng không?”



“Người máy?” Cái này thì dượng mờ mịt, “Không biết, dượng chưa từng thấy.”

Tiền Khôn nói: “Cậu làm gì? Cái đó bây giờ rất đáng tiền à? Có người nhận?”

Phương Hòe Ninh nhướng mày: “Có, cho nên tôi muốn tìm đưa cho cậu ấy để trao đổi.”

Dượng áy náy: “Đây đều là đồ mười năm trước, phòng chứa đồ cũng luôn không thu dọn, muốn tìm được ngay lập tức cũng hơi khó.”

Phương Hòe Ninh cũng hiểu, nghĩ ngợi chỉ có thể tạm thời từ bỏ, ôm lấy thùng sách và quyển nhật ký nói: “Được rồi, đợi con có thời gian sẽ lại tự đến xem.”

Dượng nói: “Được, vậy con về sớm một chút, lát nữa trời sẽ mưa to, cẩn thận dính mưa.”

** ** ** **

Trung tâm thành phố A chưa có mưa, nhưng ngoại ô thành phố A đã đổ một trận mưa to.

Lật Đình vốn có công việc bị trận mưa này kéo dài, trái cây ban đầu dự định sẽ thu hoạch trong hai ba ngày mới xong, kết quả mắt thấy càng mưa càng to, những quả dâu tây vốn không dễ gì mọc ra run run rẩy rẩy sắp bị những giọt mưa như hòn đá lại đập, cơ bản sắp bỏ đi. Lật Đình cũng đã đến đây rồi, không có lý cứ trở về như vậy, thế là dứt khoát thu hoạch hết nhưng quả này rồi lại đi.

Bởi vì ôm sách, Phương Hòe Ninh không ngồi xe buýt, trực tiếp ngồi taxi. Lúc taxi dừng lại hắn vừa vặn nhìn thấy nông dân nhỏ đội mũ rơm vừa xuống xe buýt đang đợi đèn tín hiệu.

Vừa nhìn nông dân nhỏ chính là đến làm ruộng, trên quần áo toàn dính bùn, mặt mũi cũng bụi, trên tay xách một cái túi dâu tây to.

Phương Hòe Ninh vội vàng xuống xe, nhưng vẫn chậm một bước, đèn tín hiệu đã đổi xanh, nông dân nhỏ băng qua đường.

Nhưng cách lối qua đường rất dài, nông dân nhỏ lại hình như có cảm giác quay đầu lại, đối mắt với Phương Hòe Ninh xa xa.

Phương Hòe Ninh ở đó, đang do dự có nên đi qua hay không, chợt cảm giác đôi mắt to dưới vành nón kia liếc mình một cái, sau đó Lật Đình cứ như vậy xách dâu tay đi vào cư xá Hữu Hữu.

Bỗng dưng trúng một mũi tên Phương Hòe Ninh không nghĩ ra.

Làm sao mình chọc cậu ấy tức giận?

...

Lật Đình quay lại ký túc xá đương nhiên muốn tắm rửa ngay lập tức, nhưng đẩy cửa vào lại phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt. Có điều một phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ nhét ít nhất mười người, có đánh bài, có uống rượu, còn có người đang bám phòng tắm nôn mửa, rõ ràng đều là đám nhân viên trong quán bar, chọn chỗ này làm nơi tụ tập.

Điền Điển vẫn chưa về, là một người ngoài duy nhất ở đây, thân phận của Lật Đình khá là lúng túng.

Quả nhiên cậu lập tức nhận được không ít tầm mắt hoặc lạnh lùng hoặc giễu cợt, chỉ trách giống như chuyện lần trước bỗng nhiên đánh Thái Dương Lật Đình không làm ít, các nhân viên không thích Điền Điển sau đó càng ghét Lật Đình tạo thành phá hoại trực tiếp, không biết trong giờ làm việc của bọn họ vì cậu chọc khách mà chịu bao nhiêu mắng trừ bao nhiêu tiền, thêm nữa thái độ kia của Lật Đình, khiến người ta bực mình từ đáy lòng.

Cho nên người ta thấy cậu tới đây rối rít kéo mặt xuống*, khi Lật Đình vào phòng lấy quần áo, người ngồi trước tủ quần áo cũng không có ý dịch mông.

*kéo mặt xuống: không màng tình cảm, chỉ vẻ mặt không vui

Chân Lật Đình cũng đã đạp đến chân ghế của hắn ta, suy nghĩ một chút vẫn nhịn xuống, dù sao cũng không phải chỗ của mình, nhưng khi cậu cầm quần áo đi tắm rửa, người trong đó lại nôn, chính là nhân viên phục vụ túm lấy cậu không cho trốn vào lần trước lúc đánh nhau ở phố sau quán bar, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt Lật Đình.

Lông mày Lật Đình triệt để nhíu lại.

Phần lớn những người trong nhà đã được chứng kiến sức chiến đấu và tính tình tàn khốc của Lật Đình, nhất thời người người đề phòng, đều sợ cậu bỗng nhiên nổi điên lên, có điều sau khi Lật Đình khó chịu liếc bọn họ một vòng, chỉ nắm chặt đồ trong tay,đóng sập cửa đi ra ngoài.

Rầm một tiếng, tay nắm cửa của căn phòng thô bị đóng lệch.

...

Phương Hòe Ninh bị trúng tên cảm xúc cũng không tốt tí nào, cảm xúc của hắn không tốt sẽ muốn làm việc suốt đêm, cho nên trước khi về nhà vòng vào một nhà hàng gần đó muốn gói một bữa ăn khuya.

Đang đợi ông chủ chế biến thức ăn, quay đầu đột nhiên trông thấy người vừa đi vào cư xá Hữu Hữu lại đi ra từ bên trong.

Mắt thấy đối phương vừa đi về hướng khác, Phương Hòe Ninh cũng không để ý đến thức ăn khuya, trực tiếp bước nhanh vòng qua bên kia đường cái.

Lật Đình đang nghĩ ngợi mình nên đi đâu mới được, bỗng nhiên trên trời lóe sáng một tia sấm sét, cậu bị giật nảy mình lại trông thấy Phương Hòe Ninh đứng ở ngã tư.

Tư thế Phương Hòe Ninh ôm thùng sách đặc biệt tự nhiên, thấy nông dân nhỏ giọng điệu cũng tự nhiên nói: “Chưa về nhà?”

Giống như sợ Lật Đình hiểu lầm, Phương Hòe Ninh hất về phía nhà hàng đối diện: “Tôi mua thức ăn khuya.”

Lật Đình dạo một vòng trên bàn tay trống không của hắn, gật nhẹ đầu: “À…”

Phương Hòe Ninh vốn đợi Lật Đình nói tiếp, kết quả nông dân nhỏ chỉ đứng ở đó, cũng không có ý định nói với Phương Hòe Ninh cậu muốn đi đâu.



Chẳng qua rất nhanh, Phương Hòe Ninh đã tự quan sát ra được manh mối.

Trên người Lật Đình toàn là nước bùn như cũ, một tay cậu vẫn xách dâu tây, tay kia xách một cái túi mới hơi mờ, hình như bên trong đựng quần áo, còn có… một đôi dép lê?

Đầu óc Phương Hòe Ninh nhanh chóng chuyển động, bỗng đột nhiên thông suốt.

Cậu ấy… muốn đi tắm rửa sao?

Lật Đình là người có thể che giấu cảm xúc, nhưng cậu lại không giấu được cơn giận, cậu chỉ cần khó chịu, thường thường phải là cho toàn thế giới đều biết.

Nhìn lông mày đè xuống của Lật Đình, Phương Hòe Ninh xác nhận nhất định là vừa rồi xảy ra chuyện gì đó làm cho cậu tức giận, cậu mới chạy ra ngoài, tức giận đến nỗi tắm cũng không kịp tắm.

Cho nên… Cậu ấy định đi đâu tắm rửa?

Hai người im lặng thật lâu, Lật Đình bèn định sượt qua người rời đi, bỗng nhiên lại bị Phương Hòe Ninh gọi lại.

“Ê, chuyện là…”

Lật Đình bỗng nhiên dừng bước.

Phương Hòe Ninh nghĩ đến cái vòng tròn Ngụy Bình cho hắn, cắn răng nói: “Cậu… có muốn đến nhà tôi không?”

Lật Đình khẽ giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.