Không Quen

Chương 65: Chương 65: Người gửi thư




Lúc Phương Hòe Ninh lại video với Lật Đình lần này đến lượt hắn phát sóng ăn, bưng một phần sandwich ăn đến ngon lành.

Lật Đình khó hiểu nhìn hắn, Phương Hòe Ninh đoán được nghi vấn của cậu: “Ba mẹ anh không ăn cơm với anh, họ gặp vài vấn đề, cần mở cuộc họp gia đình thảo luận một chút, chắc là sẽ nhanh chóng có đáp án.”

Lật Đình không hiểu, nhưng cũng không truy hỏi. Ở chỗ cậu đã là buổi tối, Phương Hòe Ninh có thể nhìn thấy cậu nửa tựa ở đầu giường, cả người đều lười biếng vùi trong chăn. Hình như điện thoại được mèo con đặt trên bụng, Lật Đình không quan tâm góc độ đẹp của camera chút nào, cứ như vậy cúi đầu nhìn xuống Phương Hòe Ninh trong màn hình.

Lẽ ra là góc nhìn ngửa lên, nhưng Phương Hòe Ninh thấy Lật Đình càng gần càng đẹp, đường cong từ cằm đến cổ đặc biệt tinh tế đẹp đẽ, nhất là Lật Đình có lẽ muốn ngủ, vẻ mặt nhìn Phương Hòe Ninh hơi buồn ngủ lại hơi lờ mờ, tần suất chớp mắt cũng trở nên rất chậm, lông mi rũ xuống vô cùng đáng yêu.

Đầu ngón tay Phương Hòe Ninh khe khẽ vuốt ve trên mép điện thoại, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Bên em muộn lắm rồi, đi ngủ sớm một chút.”

Lật Đình nói: “Ò.”

Nhưng hai người đều không tắt video ngay lập tức.

Phương Hòe Ninh đợi cậu.

Lật Đình nói: “Anh tắt đi, em đọc sách thêm lúc nữa, em không mệt.”

Phương Hòe Ninh nhìn đối phương chăm chú: “Buổi tối không ngủ được à?”

Lật Đình: “Không có.”

Phương Hòe Ninh im lặng chốc lát: “Vậy em đọc đi, video cứ mở cũng được, anh cũng có vài tài liệu muốn sửa lại.”

Lật Đình nghĩ ngợi, đặt di động sang một bên, cầm sách lên.

Phương Hòe Ninh ăn hết sandwich thật sự bật máy tính lên chuẩn bị luận văn, đợi đến một lúc lâu hắn lại nhìn màn hình đã thấy mèo con bên trong nghiêng ở đầu giường hình như đã ngủ, tóc rũ xuống gò má nom yên tĩnh lại ngây thơ.

Phương Hòe Ninh nhìn cậu thật lâu, nhẹ nhàng nói một câu: “Còn có hai ngày, anh sẽ trở về.”

Không ngờ lông mi Lật Đình run lên, đôi môi động đậy, trả lời.

“Em biết…”

...

Phương Hòe Ninh vẫn đợi đến khi Lật Đình ngủ rồi mới rời phòng đi ra ngoài, bên ngoài cha mẹ đang ăn cơm trưa cạnh bàn ăn, có vẻ như trạng thái của hai người không có gì khác trước.

Thấy hắn, Khâu Du kêu người làm bưng đồ ăn cho con trai, Phương Hòe Ninh tỏ ý mình đã ăn rồi, có điều vì biểu hiện lễ phép hắn cũng không đi ra, mà ngồi xuống cùng, mắt nhìn tivi trên tường ở xa.

Dự báo thời tiết đang nói ngày mốt có gió lớn và sấm chớp mưa bão, để người dân chú ý phòng hộ.

Ba Phương cũng đang xem, sau khi xem xong nói: “Thời tiết giông bão vào tháng một là ít nhất, khí hậu này hơi bất thường.”

Mẹ Phương thì nói: “Tuy bất thường, nhưng nên làm gì vẫn phải làm đó, ai bảo nhà chúng ta và người nhà đều ở đây chứ.”

Vừa nói vừa hỏi Phương Hòe Ninh: “Đúng không? Ninh Ninh?”

Màu mắt Phương Hòe Ninh khẽ động, nhìn về phía mẹ, trầm giọng đáp: “Đúng.”

Mẹ Phương tao nhã dùng dao nĩa cắt đồ ăn trong đĩa: “Nhưng mà bất kể nói như thế nào cũng là một trận bất ngờ, mẹ không thể nói mẹ vui vẻ để đối mặt, dù sao trước kia ba mẹ không trải qua chuyện kiểu này, đây cũng không phải là một việc dễ dàng, mẹ chỉ có thể nói căn cứ vào sự kiên trì của con, mẹ và ba con đành phải nghiêm túc tiến hành thảo luận, về mặt lý trí ba mẹ cảm thấy yêu đương vốn nó không có đúng sai, nhưng về mặt cảm tính ba mẹ lại cần một khoảng thời gian để từ từ tiêu hóa.”

“Cho nên…” Phương Hòe Ninh nghe kết quả cha mẹ thảo luận, mặc dù đã có chút ngờ tới, nhưng thật sự đến bước ngoặt này vẫn không khỏi khẩn trương.

“Cho nên…” Ba Phương tiếp lời, “Điều ba mẹ có thể làm được đó là không nhằm vào bản chất của chuyện này để đưa ra quyết định quá sớm. Có đáng giá hay không, thích hợp hay không, vấn đề này đều phải thông qua sự phát triển của các con để chậm rãi kiểm nghiệm, là ủng hộ hay phản đối, cũng nên đến lúc đó lại thảo luận, về phần hiện tại… ba mẹ lựa chọn quan sát.”

Nghe thấy đáp án này, Phương Hòe Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ba mẹ.” Phương Hòe Ninh chân thành nói.

“Con lớn rồi, có quyền lựa chọn thứ mình muốn, ” thấy con trai luôn luôn thận trọng bởi vì lời nói của mình mà toát ra vui sướng khó nén trong nháy mắt, Khâu Du cuối cùng nở nụ cười đầu tiên trong hai ngày hôm nay, “Cho nên ba mẹ cũng cảm ơn con đã sẵn sàng thẳng thắn hết thảy với ba mẹ sớm như vậy.”

Phương Hòe Ninh cảm động gật nhẹ đầu.

“Vậy… đứa trẻ kia, khi nào ba mẹ có thể gặp mặt nó một lần?” Ba Phương hơi chần chừ hỏi.

Vừa dứt lời đã bị mẹ Phương trừng lại: “Lời nói với điệu bộ đường hoàng ra dáng vừa rồi đều vô ích hả, gấp cái gì mà gấp, ăn cơm trưa trước, lát nữa cô Mary bảo chúng ta cùng nhau đến trông coi cừu ở đằng trước, buổi tối đừng để sấm dọa chết.” Hai vợ chồng vẫn không hiểu nhiều về kinh doanh trang trại, cho nên mời dân bản xứ đến giúp đỡ quản lý.

Nghe chủ đề của hai người cực nhanh đã chuyển đến gà vịt bò cừu, Phương Hòe Ninh mới chậm rãi đứng dậy đi về phòng, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, có điều ra đến phòng khách, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lo lắng nhìn thoáng qua tivi.

...

Khi Lật Đỉnh tỉnh lại điện thoại đã đặt bên cạnh gối đầu, đã hết pin rồi, bên ngoài trời tờ mờ sáng. Lật Đình không ngủ được, dậy sạc pin cho điện thoại, lại đến phòng bếp nấu cháo yến mạch.

Lần này nấu cháo xong mới nhận được lời mời video của Phương Hòe Ninh, vừa mở ra nhìn thấy đối phương vậy mà hơi nhếch nhác. Phương Hòe Ninh đội một cái nón lá, ống tay áo ống quần đều xắn lên, quá nửa người trên đều ướt.

Vừa thấy Lật Đình, hắn vội nói: “Bên anh đang mưa to, anh vừa đi ra khóa chuồng cừu, lát nữa còn phải đi ra ngoài.”

Phương Hòe Ninh đứng ngay trước cửa nhà, Lật Đình có thể nhìn thấy màn mưa như trút nước sau lưng hắn tưới cảnh vật đến mông lung.

Lật Đình nhíu mày: “Anh không lạnh?”

“Nhiệt độ ở đây cũng được, đợi hết bận anh lại đi tắm.” Phương Hòe Ninh đang nói lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vốn là khách du lịch, kết quả biến thành bán sức lao động.

Lật Đình nhướng mày: “Nông dân không dễ làm?”

Phương Hòe Ninh há miệng muốn tán thành lời này, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ của Lật Đình trong ruộng như cá gặp nước, mà mình chỉ làm chút chuyện thế này đã mệt gần chết, hắn sửa lại nét mặt nói: “Cũng không khó…”

“À” Lật Đình gật đầu, lại bỗng nhiên híp mắt lại, “Phía tây hướng mười giờ.”

Phương Hòe Ninh mờ mịt: “?”

Lật Đình: “Có con cừu vừa chạy ra ngoài.”

Phương Hòe Ninh quay đầu: “…”

Phương Hòe Ninh: “Vậy, anh đi làm việc trước, lát nữa lại nói chuyện.”

...

Phương Hòe Ninh nói là lát nữa, nhưng đến buổi tối Lật Đình cũng không đợi được tin tức của hắn, cậu ăn tối xong ngồi trên sofa một lúc, bật tivi lên. Lật Đình cũng sắp không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình không xem thứ đồ này, chuyển hết một hàng kênh cũng không tìm được hứng thú, cuối cùng tắt đi.

Nghĩ ngợi lại đi bật máy tính, tìm được trò chơi lúc trước Phương Hòe Ninh cho cậu đăng nhập vào, lúc đối phương dẫn theo cậu thuận lợi vọt lên mấy cái phó bản, lúc đó Lật Đình đánh cũng rất tốt, nhưng hôm nay lúc này đã mấy phút trôi qua cậu đã chết ba lần.

Lật Đình cảm thấy vô vị, lại đi ra ngoài.

Dạo một vòng, vẫn cầm điện thoại lên, đăng nhập vào nông trường nhỏ.

Lúc này cuối cùng nhận được tin tức của Phương Hòe Ninh.

F: Bên anh giông bão rất lớn, hình như ảnh hưởng tới thông tin, internet không ổn định, không có cách nào mở video được.

Lật Đình nhắn lại.

L: Vậy thì đừng mở nữa.

Bên kia rất lâu mới trả lời.

F: Thông tin cũng hơi chậm trễ, anh vừa kiểm tra chuyến bay, rất nhiều chuyến đều bị trì hoãn hoặc là hủy bỏ, vận may thật sự không tốt, hy vọng đợi đến khi anh về thời tiết có thể tốt lên.

L: Không tốt thì phải làm sao?

Lật Đình gửi câu này đi, bên kia lại hồi lâu cũng không có hồi âm, cho đến khi Lật Đình nằm trên giường sắp ngủ điện thoại mới vang lên lần nữa.

F: Thực sự không được anh cũng chỉ có thể ngồi tàu chiến của anh trở về 【 bất đắc dĩ 】

F: Nhất định sẽ trở về 【 nghiêm túc 】

Lật Đình nhìn câu nói cuối cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

...

Nhưng mà ngày thứ tư, suốt một ngày cậu cũng không liên lạc được với Phương Hòe Ninh.

Lật Đình nhìn tin tức, thời tiết xấu đột ngột ở bang D của nước A, nhiều cư dân địa phương gặp nạn, mạng lưới thông tin và điện bị gián đoạn, chín mươi phần trăm chuyến bay ngừng bay, có điều chính phủ đã đang tu sửa gấp, tình hình không tính là nghiêm trọng quá, không có nhân viên tổn thương, dự tính một đến hai ngày có thể khôi phục cung cấp bình thường.

Lật Đình chuyển mấy kênh, liên tục xem tin tức này mấy lần mới tắt tivi. Không giống với nước A, thời tiết hai ngày nay của thành phố A rất đẹp, mỗi ngày mặt trời đều chiếu khắp nơi một chút cũng không có giá lạnh của mấy ngày trước.

Lật Đình đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn trên cửa sổ đối diện của nhà người ta dán câu đối xuân mới màu đỏ chót, cổng tiểu khu cũng treo đèn lồng ăn mừng.

Giờ Lật Đình mới biết, còn hai ngày nữa là giao thừa rồi…

** ** ** **

Phương Hòe Ninh bên kia hiếm khi sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, loại thiên tai nhân họa hoàn toàn không thể đối kháng này làm cho người có sức lực cũng không có chỗ để dùng.

Cho dù học nhiều kỹ thuật máy tính như vậy, thật sự gặp phải trục trặc phần cứng hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn máy tính. Bên ngoài vẫn đang đổ mưa, cũng đã nhỏ hơn trận mưa trước không ít, nhưng vẫn hơi lớn chuyến bay đều đang xếp hàng, tốc độ này xếp tới mai cũng chưa chắc xếp xong, cố tình internet ở thị trấn D cũng lúc tốt lúc xấu, nhiều nhất chỉ có thể mở trang web, thật sự muốn liên lạc xuyên quốc gia nó sẽ treo máy.

Nhìn đoạn thông tin dài mình gõ xuống chỉ có thể dừng lại trong khung trò chuyện của nông trường nhỏ, Phương Hòe Ninh vuốt ấn đường không còn gì để nói.

Mẹ Phương như biết được phiền lòng của con trai, đi tới đưa cho hắn một cốc nước, đáng tiếc nói: “Là lỗi của ba mẹ, sớm biết đã không nên tới đây vào thời gian này, cũng không nên bảo con cố ý quay về.”

Phương Hòe Ninh nhìn mẹ: “Cái này không liên quan đến ba mẹ, chỉ là không khéo mà thôi.”

“Con… nói với nó chưa? Có khả năng không có cách nào có thể trở về đón tết?” Mẹ Phương đắn đo hỏi.

Phương Hòe Ninh nghe thấy lời này đầu lông mày nhíu chặt: “Vẫn chưa, con muốn kiểm tra thêm chuyến bay nữa.”

Mẹ Phương thấy con trai vậy mà vẫn chưa hết hy vọng, sau khi kinh ngạc bất đắc dĩ thở dài, hình như cuối cùng bà hiểu rõ ý nghĩa câu nói “Cậu ấy là người con rất thích” của con trai.

Hầy, mẹ Phương lắc đầu, theo hắn.

Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm vào máy tính một lát, chốc lát lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng hiếm khi không bình tĩnh đi tới đi lui trong phòng.

Mặc dù hắn biết Lật Đình sẽ không trách mình, thậm chí có lẽ cậu cũng chưa hẳn sẽ rất để ý, nhưng chỉ cần Phương Hòe Ninh vừa nghĩ tới ngày cả nhà đoàn viên, một mình Lật Đình lẻ loi trơ trọi bị bỏ lại trong ngôi nhà kia, trong lòng hắn lại khó chịu không nói ra được.

Nhưng vé máy bay hắn đặt trước là sáng sớm ngày mai, vừa rồi hãng hàng không đã gửi tin nhắn đến nói rằng chuyến bay đã bị hủy, mà chuyến bay còn lại cũng đều trong trạng thái chờ xử lý, xem ra lần này mình thật sự phải thất hứa với mèo con của hắn.

Phương Hòe Ninh nhắm mắt lại, lúc đang định chấp nhận sự thật, bỗng nhiên khóe mắt nhìn lướt qua, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Lúc vừa tới đây đầy trong đầu hắn là giữ liên lạc với Lật Đình, hai ngày sau thì đầy trong đầu là giúp đỡ trang trại, cho nên Phương Hòe Ninh gần như không để tâm nhiều lắm đến trang trí của gian phòng, bây giờ mới chú ý trên giá sách trưng bày không ít thứ.

Sau khi Phương Hòe Ninh kinh ngạc đơ ra, chậm rãi vươn tay lấy một thứ trong đó tới.

Một người máy nhỏ to bằng bàn tay.

Cộng với phần còn lại ở trên kệ, hết thảy có năm con, khác với con kia của Lật Đình, nhưng có thể nhìn ra được chúng thuộc cùng một bộ.

Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm thật lâu mới nghĩ đến hoàn hồn, hắn ra khỏi phòng hỏi mẹ ở dưới lầu.

“Mẹ*… đồ đạc trên giá sách ở đâu tới vậy?”

*chỗ này raw là “cái kia” mà để nguyên thì nghe câu nói trống không quá nên editor mạn phép sửa lại thành mẹ

Khâu Du ngẩng đầu: “A? Là mẹ và ba con mang từ thành phố Y đến, về sau chỗ này cũng coi như là phòng của con, mặc dù chỉ tới đây ở vào ngày nghỉ.” Nhưng vì để có chút không khí của nhà, ba Phương mẹ Phương bèn lấy một vài món đồ trong phòng Phương Hòe Ninh mang qua theo, phần lớn đều là đồ chơi và sách hồi nhỏ của Phương Hòe Ninh thôi.

Phương Hòe Ninh mờ mịt: Hóa ra bộ vật kỷ niệm này vậy mà ở nước A? Ở thành phố Y? Tại sao?

Hình như… nghỉ đông và nghỉ hè năm đó khi hắn về đây thăm ba mẹ mang nó theo, đó cũng là mấy năm hắn liên lạc với Người Xám Nhỏ.

Liên lạc… mấy năm đó?

Bởi vì lúc đó về đọc email nội dung của khoảng thời gian đó đặc biệt ít, cho nên Phương Hòe Ninh mới quên đi. Nhưng rõ ràng hắn vẫn liên lạc với Người Xám Nhỏ, tại sao liên lạc lại ít đi vào nghỉ đông và nghỉ hè?

Phương Hòe Ninh cảm thấy hình như mình bỏ sót điều gì đó.

Hắn cố gắng suy nghĩ, chợt giật mình một cái.

Phương Hòe Ninh nhớ ra rồi!

Cũng là vấn đề thư từ qua lại, hòm thư hắn dùng lúc đó đến nước ngoài lại thường xuyên sẽ chậm trễ kéo dài, cho nên hắn còn từng sử dụng một hộp thư để liên lạc với Người Xám Nhỏ.

Nghĩ đến đây, Phương Hòe Ninh vội vội vàng vàng trở về phòng.

Nhiều năm như vậy thói quen đăng ký của hắn cũng chỉ có mấy loại kia, mặc dù ký ức mơ hồ, nhưng dựa vào mấy chữ cái và số quen dùng sắp xếp tổ hợp một phen, Phương Hòe Ninh thành công nhớ ra địa chỉ hòm thư kia, cũng giống như lần thứ nhất, vận may rất tốt đã mở ra.

Những cái này dù sao cũng là ký ức tốt đẹp của hắn và Lật Đình trong quá khứ, có thể tìm về tất nhiên Phương Hòe Ninh hết sức vui vẻ.

Nhưng khi giao diện kia xuất hiện, Phương Hòe Ninh lại giật mình tại đó.

Bên trong đúng là có không ít thư cũ lưu cữu, nhưng trừ cái đó ra, lại còn có mấy email chưa đọc… mà một cái gần đây nhất là vào ba năm trước.

Người gửi thư —— Người Xám Nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.