Không Quen

Chương 24: Chương 24: Thì ra là thế!




Trường học rởm của Lật Đình khai giảng rồi, bất kể trốn tiết như thế nào, mấy tiết chuyên ngành đầu vẫn phải ý tứ một chút. Trường bọn cậu không rộng, khu dạy học cũng chỉ có ba bốn tòa, ký túc xá cách trường học một con phố, mượn tòa nhà dân cư để dùng thay.

Khi Lật Đình mới vào trường ở ký túc khoảng một tháng, về sau cảm thấy tiền ăn ở đắt đỏ, không tiện đi làm, thêm nữa bạn cùng phòng và mối quan hệ đơn phương của cậu không hòa hợp, trường học không có yêu cầu bắt buộc, Lật Đình quyết đoán ra khỏi ký túc. Tỉ lệ nam nữ của khoa ngoại ngữ mất cân bằng nghiêm trọng, nhưng cho dù như thế, Lật Đình cũng không có bạn bè gì, càng không thể được con gái theo đuổi tán tụng, dù mặt mũi cậu xuất sắc, nhưng ai muốn thích một nam sinh vừa nghèo vừa keo kiệt, không thích sống chung, còn cả ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi? Cô gái duy nhất trong lớp có thể nói chuyện với Lật Đình tên là Lương Ngọc, trước đây cô từng làm thêm cùng một chỗ với Lật Đình, miễn cưỡng coi như quen biết, nhưng quan hệ cũng thân mấy, đại khái là trong công việc Lật Đình thay ca giúp cô mấy lần, còn từng giúp những phần bận bịu khác, trong trường có thi cử gì quan trọng hoặc môn học phải đến, cô sẽ gửi tin nhắn sớm bảo Lật Đình chạy đến, để đối phương không đến mức thật sự vì đi học không đủ mà rớt tín chỉ.

Hôm nay cũng thế, hết giờ học, khi Lương Ngọc đi ngang qua gõ gõ bàn Lật Đình nói: “Hôm qua học chuyên sâu thầy đã nói, hai tuần một báo báo, cậu không đến báo cáo cũng phải đến, nếu không thì trực tiếp làm.”

Tay Lật Đình đang thu dọn đồ đạc dừng lại, cau mày.

Lương Ngọc nhìn cậu: “Cậu định viết gì? Kiệt tác hả? Trường chúng ta chỉ mượn được bản nguyên văn này.”

Lông mày của Lật Đình càng nhíu chặt hơn.

Lương Ngọc lại nói: “Tôi định xế chiều đến thư viện thành phố, mặc dù hơi xa, nhưng có khá nhiều lựa chọn, cậu…”

Lật Đình như là đoán được cô muốn hỏi gì, đứng lên nói: “Không cần, tôi tìm cái khác.”

Nói xong không quan tâm lời nói sau đó của Lương Ngọc, đã ra khỏi phòng học.

...

Hôm nay Phương Hòe Ninh cũng đi học, vừa bước vào phòng học đã nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bố phương tám hướng. Khoa máy tính cũng là một nơi có tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, nhưng khác ở chỗ, chỗ Lật Đình nữ nhiều nam ít, cậu vẫn không được chào đón, mà chỗ Phương Hòe Ninh nữ ít nam nhiều, nhưng hắn vẫn được người gặp người thích, cũng coi như hai thái cực điển hình.

Triệu Bàng đã chiếm chỗ ngồi hàng sau, Phương Hòe Ninh đi qua ngồi bên cạnh anh ta, nghe anh ta và Vương Phục Lương thảo luận chuyện clone trò chơi bị trộm. Ngày đó Phương Hòe Ninh còn chưa kịp nói với họ, tự Vương Phục Lương đã phát hiện. Cậu ta và Triệu Bàng cũng không phải đồ đần, ăn cơm bằng nghề máy tính này, mắc một lỗi nghiêm trọng là quên định dạng trước khi bán máy tính, mấy người cũng chán ngán không thôi.

“Hầy, mặc dù chưa, chưa bỏ, nhưng càng, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.” Vương Phục Lương than vãn.

Phương Hòe Ninh cũng không nói cho bạn cùng phòng cũ về mua bán gian ác thấy tận mắt ở trạm sửa chữa đồ diện dân dụng hồi trước, dù sao cũng đã bán máy tính rồi, biết được chỉ buồn bực hơn, mà bây giờ… Hình như càng không thích hợp để nói, cho nên hai người này đều không biết chủ nhân mới của máy vi tính là ai.

Triệu Bàng cũng phụ họa vuốt ngực: “Đúng đó, mật khẩu của tài khoản này cũng được tính rồi, tôi tiếc hàng tồn tôi với cậu góp nhặt hơn ba năm toàn nằm trong ổ cứng chứ, cứ thế ném đi, vừa nghĩ rằng người nào đó nửa đêm có thể giở đủ trò để nổi tiếng, đến đây đi về phía đỉnh cao của cuộc sống, hơi thở trong lòng tôi làm thế nào cũng không thuận, rốt cuộc là thằng cha nào số đỏ vậy chứ…”

Phương Hòe Ninh: “…”

Trong đầu không khỏi hiện lên một dáng người ngồi một mình trong bóng tối, hình ảnh lấp lóe trong màn hình làm nền cho gương mặt cậu lúc sáng lúc tối, thăm thẳm ma mị.

Cậu thật sự sẽ xem? Lúc xem vẫn là biểu cảm bình thường à?

Nhận ra suy nghĩ của mình hơi lệch, Phương Hòe Ninh vuốt thái dương, quả nhiên ở phòng điều hòa của sở nghiên cứu quen rồi, một tiết học hiếm hoi trong nắng nóng đã bị nóng váng đầu.

Vì giữ vững tinh thần, hắn đành phải nghiêm túc nghe giảng, nhưng rõ ràng bài học trước mắt hơi lạc hậu hơn kiến thức mà Phương Hòe Ninh hiểu rõ, hắn lắng nghe lại không nhịn được móc điện thoại ra.

Cái chuyện chơi game đào ngũ trên lớp này át chủ bài vẫn sẽ không làm, quá không tôn trọng sự chuyên nghiệp của bản thân, cho nên vì không sống phí thời giờ, hắn mở nông trường nhỏ liên quan với bài học ra.

Cố ý không nhìn đến cột của tài khoản kia, chỉ vào hậu trường định sửa đổi dự án mới, nhưng khi nhìn thấy tiến trình mới nhất của bản cập nhật chương trình, Phương Hòe Ninh hơi bất ngờ.

Người dùng chung app trước mắt hắn vậy mà nhảy ra khỏi khu vực tài khoản, bắt đầu vào chiếm giữ một thiết kế nhỏ khác… một chức năng nhắc nhở lịch trình bị quên.

Quả nhiên, sau khi quay lại cột ghi nhớ của trang mục lục thì có thêm hai bản ghi.

Cái thứ nhất là một loạt tên sách nguyên văn, dài lắm ít nhất có hơn mười quyển, trong đó có mấy quyển Phương Hòe Ninh nhìn qua là liên quan đến máy tính, bên trong dấu ngoặc phía sau thì ghi (đợi mượn đọc).

Cậu ấy muốn mượn những quyển này làm gì? Phương Hòe Ninh thắc mắc, đây chỉ có thư viện của trường họ mới có mà.

Cái thứ hai thì viết “tiểu xá Phong Tín Tử”, giống như một địa danh.

Lãnh thổ riêng tư tiếp tục bị xâm chiếm, Phương Hòe Ninh cũng không hề cảm thấy không vui, nhưng sau khi hắn quét một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nghĩ rằng, bản ghi nhớ tự mình làm này cũng hoàn thiện hơn ứng dụng tài khoản nhiều, nhưng tại sao giao diện lại xấu thế này? Lúc đó mình chọn phối màu ngẫu nhiên, nhưng tại sao chọn màu dưa muối? Bây giờ nhìn lại đúng là khó mà tưởng tượng.

Không biết lúc kẻ tham tiền kia dùng có phải xỉa xói trong lòng không.

Suy nghĩ trong chốc lát, Phương Hòe Ninh quay lại khu code, yên lặng đổi màu sắc…

...

Buổi chiều không có lớp, Vương Phục Lương định quay về ôn tập để thi nghiên cứu, Triệu Bàng thì tiếp tục chơi game, hỏi Phương Hòe Ninh, hắn cũng nói có việc. Mọi người tưởng hắn muốn đến sở nghiên cứu thì mỗi người đi mỗi ngã, kết quả Phương Hòe Ninh đến thư viện.

Mới khai giảng, học sinh vẫn còn trong giai đoạn tư do tản mạn tạm thời không có tinh lực đánh chiếm chỗ này, so với trước kia, thư viện đại học A vắng vẻ đi nhiều.

Lúc Phương Hòe Ninh đang định tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, bỗng nhận ra gì đó trong đám người, tầm mắt hắn dừng lại, bước chân theo, nhanh chóng đi về phía một nam sinh trong đám người.

Nam sinh kia đeo một cái kính gọng đen, vóc người không cao, nhưng kiểu tóc đầu nấm vô cùng bắt mắt.

Phương Hòe Ninh tiến lên, thử gọi một tiếng: “Lưu Lỗi?”

Đầu nấm đáp một tiếng, tiếp đó mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Cậu tên là Lưu Lỗi đúng chứ?” Sau khi nhận được xác nhận, Phương Hòe Ninh nói rõ mục đích đến của mình, “Ngại quá, tôi muốn hỏi bây giờ thẻ thư viện của cậu có ở trong người không?”

Đầu nấm không hiểu gi cả: “Hả?”

Phương Hòe Ninh nói: “Tôi nhận được mấy quyển sách chuyên ngành từ người khác giấu tên cho tôi, tra người dùng lại là thẻ thư viện của cậu, cậu biết chuyện này không?”

Lưu Lỗi mờ mịt: “Không, không biết.”

“Thật à? Không phải tự cậu mượn? Vậy thẻ thư viện của cậu cho ai mượn?” Phương Hòe Ninh lại hỏi.

“Cho người bên ngoài trường mượn.” Lưu Lỗi cười hì hì, “Cậu hiểu được không, mười đồng hai tháng.”

“Người kia trông như thế nào?” Phương Hòe Ninh kiên nhẫn.

“Cái này…” Lưu Lỗi bỗng nhiên nói quanh co, “Là một cô gái, bình thường, không nói được có đặc sắc gì, tôi cũng không biết tên.”

Đán án này khiến Phương Hòe Ninh nhíu mày.

“Chuyện đó, tôi không liên quan, nếu sách mượn cho cậu thì cậu đọc xong trả đúng hạn giúp tôi là được rồi, không sao.” Lưu Lỗi thấy đối phương không nói, sau khi ném lại câu này bèn vội vàng quay người rời đi.

Đi nhanh một đường đến khu bên cạnh lách vào giữa giá sách nào đó, đối mặt với một nam sinh đang cầm sách đọc trong đó, Lưu Lỗi sốt sắng hỏi: “Này, cậu biết vừa nãy tôi nhìn thấy ai không?”

Nam sinh cũng không ngẩng đầu lên.

Lưu Lỗi nói: “Phương Hòe Ninh!” Tuy không cùng chuyên ngành, nhưng cùng viện máy tính, đương nhiên cậu ta đã từng nghe tiếng tăm của át chủ bài, “Cậu ta hỏi chuyện thẻ thư viện của tôi, thì ra sách mượn bằng thẻ của tôi đã đi đến chỗ cậu ta rồi?”

Lần này nam sinh nhìn lại: “Cậu nói gì?”

“Trông cậu ta có hơi sốt ruột, đuổi theo tôi thăm dò, tôi cảm thấy quái lạ, muốn trở về hỏi cậu xem sao, cho nên chưa nói,” Lưu Lỗi lau mồ hôi, “Lật Đình, sách là cậu mượn? Tại sao cậu mượn sách giúp Phương Hòe Ninh? Không phải lại làm mua bán vớ vẩn gì đó chứ?” Hai tháng trước sau khi Lật Đình thành công giúp bạn gái của Lưu Lỗi chiếm được chỗ ngồi ở tầng bảy, đối phương bỗng thuê thẻ thư viện của cậu ta, mấy ngày trước mới trả lại. Ở trong lòng Lưu Lỗi, Lật Đình cũng xem như cường đạo không vụ buôn bán nào không làm, cho nên cậu ta hơi lo lắng, mới định quay về báo trước cho cậu.

Ánh mắt Lưu Lỗi đặc biệt chân thành, thẻ cũng là của người ta, Lật Đình khó mà nói chuyện không liên quan đến cậu, tạm dừng nói: “Có người… trước đây đã coi trọng cậu ta, cho nên nhờ tôi hỗ trợ.”

“Thì ra là thế! Được rồi, tôi sẽ không lắm mồm.” Lưu Lỗi bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ đùi yên tâm, “Cậu khỏi nói, Phương Hòe Ninh như thế đúng là không tầm thường, vừa đứng gần cậu ta nói vài câu cũng cảm thấy đôi mắt sắp bị đẹp trai mù rồi, nếu tôi là nữ nhất định cũng ưng ý cậu ta, à không đúng, cho dù không phải là nữ, nếu tôi thích đàn ông, cũng chạy không thoát…”

Lật Đình nghe mấy lời nói không suy nghĩ kia, chỉ im lặng gấp cuốn sách trong tay lại quay người rời đi.

Bên kia Phương Hòe Ninh không tìm được đáp án, mờ mịt lượn quanh giá sách một vòng, sau khi quay lại khu đọc sách trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ.

Trong lòng Phương hòe Ninh nhảy một cái, nghĩ thầm, quả nhiên cậu đến thư viện đại học A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.