Không Sạch

Chương 21: Chương 21




Hai người ra khỏi cửa, Trần Thúc không biết từ chỗ nào có được chiếc xe máy điện, chở Giang Tiểu Nhạc ra Tây Thành.

Giang Tiểu Nhạc ngồi ở phía sau Trần Thúc, hai tay ôm khư khư Trần Thúc, lòng bàn tay đều dùng sức, mắt nhìn chằm chằm sau cổ hắn. Giang Tiểu Nhạc hỏi hắn chỗ nào có chiếc xe này, Trần Thúc không chút để ý mà nói ở dưới lầu có một tiệm tạp hóa đa cấp, ông chủ phải trở về quê gấp, xe máy điện đã cũ, lại lười bán, đơn giản liền cho Trần Thúc.

Giang Tiểu Nhạc gật đầu xem như đã biết, một lúc sau lại nói: “Chậm chút.”

Trần Thúc kỵ nhất là từ chậm, trên đường người đi đường ít ỏi, hắn chỉ chạy nhanh hơn bình thường chút, chạy chậm có vài phần giống lão già tản bộ.

Trần Thúc nói: “Nhóc thì biết cái gì.”

Hắn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đằng trước lộ, hiếm khi có xe máy điện, nhất thời khó tránh được cảm giác hứng khởi, nhưng kiêng kị có người ngồi phía sau, liền tự nhiên thả chậm tốc độ.

Trần Thúc dùng lực, sau cổ trắng nõn chảy xuống mồ hôi, Giang Tiểu Nhạc nhìn, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, không lý do mà muốn cắn một ngụm, đem mồ hôi kia liếm sạch sẽ. Cậu thất thần mà nga, đầu ngón tay đều phát ngứa, rốt cuộc nhịn không được lau lên. Cậu thình lình mà chạm vào, kích thích đến Trần Thúc không trụ nổi đầu xe, thiếu chút nữa té ngã.

Trần Thúc mắng: “Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó sờ loạn cái gì?!”

Giang Tiểu Nhạc chà xát ngón tay, nói: “Anh ra mồ hôi.”

Trần Thúc khí cười, “Mùa hè, nhóc không ra mồ hôi?“.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

2. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

3. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

=====================================

Giang Tiểu Nhạc không hé răng.

Trần Thúc cảnh cáo hắn: “Đừng loạn chạm vào tôi.”

Một lát sau, Giang Tiểu Nhạc nói: “Trần Thúc, chỗ này thật nhạy cảm.”

Trần Thúc cưỡi nửa đường, rốt cuộc tìm được chút cảm giác, hắn cười nhạo nói: “Nhạy cảm cái gì. Nhóc ngồi cho đàng hoàng.”

Nói xong, hắn trực tiếp ấn tay ga, xe máy điện lập tức xông ra ngoài. Giang Tiểu Nhạc không phòng bị, theo bản năng mà ôm eo Trần Thúc, thân hình hai người vô tình mà dán chặt vào nhau, giữa mùa hè khô nóng tiếng gió thổi qua bên tai, hô hấp Giang Tiểu Nhạc đều ngừng lại.

Hai người lái xe đến thẳng khu phố xá sầm uất, Giang Tiểu Nhạc cảm giác dòng điện nhỏ chạy khắp người mình, bước chân còn có cảm giác bước lên mây. Trong tay cậu nắm chặt cánh tay Trần Thúc, Trần Thúc nhướng mày, nói: “Như thế nào? Ổn chứ.”

Giang Tiểu Nhạc nói: “Rất nhỏ.........” lời cậu vừa thốt ra liền phản ứng lại, trong tay còn lưu lại xúc cảm trên eo Trần Thúc.......nhỏ hẹp mềm dẻo. Mùa hè quần áo mỏng, cậu ôm chặt, giống như ôm cả người Trần Thúc trần trụi, trong lòng ngực cậu thật khẩn trương.

Trái tim Giang Tiểu Nhạc đều đập nhanh lên vài phần, hấp tấp mà mở mắt, khô cằn mà ừ một tiếng.

Trần Thúc chậc một tiếng, không đem bộ dáng thất thố của cậu để trong lòng, nói: “Muốn ăn cái gì?”

Giang Tiểu Nhạc không chút nghĩ ngợi nói: “Ăn thịt.”

Trần Thúc cười mắng nói: “Nhóc con thật là không khách khí,“ hắn nghĩ nghĩ, nói: “Thịt nướng?”

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: “Được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.