Trần Thúc nói liền động thủ, cả người Giang Tiểu Nhạc đều ngây ngốc, trên người ăn vài cú đánh mới phản ứng lại, “Trần Thúc, đau!”
Trần Thúc lạnh lùng nói: “Đáng“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
3. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
“Buôn lậu ma túy, Giang Tiểu Nhạc nhóc cũng thật mẹ nó cái gì muốn mạng liền làm!” Trần Thúc càng nói càng tức giận, phàm là biết người có nhận biết đều biết thứ đồ kia không nên đụng tới, chính là không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc không phân biệt được sống chết.
Dính lên một chút, cả đời hoàn toàn bị huỷ hoại. Trần Thúc lại có vài phần sợ hãi, vừa nghĩ đến Giang Tiểu Nhạc sẽ dính đến thứ đồ kia mà đánh lên cánh tay Giang Tiểu Nhạc. Cậu mặc áo ngủ, không hề phòng bị trực tiếp bị chổi lông gà đánh lên da thịt, hắn đau đến mức hít hà một hơi, lui bước, nói: “Trần Thúc, nhóc thật đáng đánh!”
Trần Thúc lạnh giọng nói: “Hiện tại, gọi điện thoại cho ông.”
Giang Tiểu Nhạc chà xát cánh tay chính mình, nhìn Trần Thúc, chậm rì mà nói: “Quá muộn, Triệu ca ngủ rồi.”
Lông mày Trần Thúc nhíu chặt, giơ chổi lông gà lại muốn đánh cậu, “Nhóc quản hắn có ngủ hay không, hiện tại gọi cho ông, nếu không, đêm nay ông đây sẽ đánh nhóc đến chết.”
Giang Tiểu Nhạc từ trên sô pha qua đi, né tránh một cái quất đánh, nói: “Đừng đánh, Trần Thúc, thật đau.”
Trần Thúc cười lạnh nói: “Hiện tại biết đau? Lúc dao chém đạn bay nhóc chịu được, Giang Tiểu Nhạc, ông đây nói lại một lần nữa, bây giờ nhóc gọi điện thoài hay muốn bị đánh đến chết?”
Hắn nói: “Không đánh được, về sau chúng ta liền đường ai nấy đi, nhóc đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông đây nữa!”
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thúc, không nói lời nào. Trần Thúc đè nặng lửa giận, ngực hơi hơi phập phồng, hai người ngồi cách nhau một khoảng trên sô pha, thấy Giang Tiểu Nhạc không mở miệng, Trần Thúc giơ tay muốn đánh cậu, lại bị Giang Tiểu Nhạc nắm lấy chổi lông gà t, Trần Thúc lảo đảo một bước, đã bị Giang Tiểu Nhạc bắt được cánh tay. Thằng nhóc này đuôi lông mày khóe mắt đều vui sướng, nói, “Trần Thúc, anh thật đáng yêu.”
“......” Trần Thúc đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cắn một cái trên miệng, khí cười, “Cút mẹ nó.”
Giang Tiểu Nhạc nửa điểm đều không tức giận, ngược lại đến gần Trần Thúc, dán lên mặt hắn, cọ cọ cái trán, “Không cút, Trần Thúc, anh lo lắng tôi.”
Trần Thúc: “A.”
“Ông đây là thấy việc bất bình, vì quốc gia mà dẹp họa một phen.”
Giang Tiểu Nhạc lại cười, hôn hôn chóp mũi Trần Thúc, hôn cánh môi hắn, “Tôi rất thích anh.”
Trần Thúc cứng họng, cố ý trào phúng, “Bị đánh còn thích, Giang Tiểu Nhạc nhóc có phải có đam mê bị đánh?”
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, thần sắc nghiêm túc, nhưng không che giấu được cảm xúc hưng phấn. Cậu lắc đầu, nói: “Tôi không thích bị đánh, nhưng là Trần Thúc, tôi thích anh, thích anh lo lắng tôi, thích anh quản tôi.”
Trần Thúc một lòng như bị nhéo một cái, hắn thở dài, nói: “Giang Tiểu Nhạc, không được đi buôn lậu, một khi đi trên con đường kia sẽ khó mà dứt ra.”
Giang Tiểu Nhạc nhớ tới lời hứa hẹn của Triệu Tứ sẽ cho cậu một số tiền kếch xù, chần chờ một chút, gật đầu nói: “Được.”
“Trần Thúc, anh không cho tôi làm, tôi liền không làm.”
Trần Thúc nói: “Không phải là không cho nhóc làm, mà loại chuyện này là không nên làm, đây là điểm mấu chốt, nhóc hiểu không.”
Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt, nhìn Trần Thúc nói: “Điểm mấu chốt là anh.”
“Anh không thích tôi liền không làm,“ Giang Tiểu Nhạc nói.
Trần Thúc trầm mặc trong chốc lát, trong quan niệm đạo đức và pháp luật của Giang Tiểu Nhạc rất đơn giản, cậu căn bản không thèm để ý đến ma túy, cậu chỉ quan tâm Trần Thúc, Trần Thúc nói gì cũng cậu đều đồng ý.
Trần Thúc nghĩ trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy Giang Tiểu Nhạc có vài phần đáng yêu, thật may mắn khi Giang Tiểu Nhạc thích hắn.
Trần Thúc ở trong lòng thở dài một tiếng, nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: “Có đau hay không?”
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, nói: “Đau.”
Trần Thúc ném chổi lông gà trong tay, nói: “Lại đây.”
Giang Tiểu Nhạc chống ghế sô pha lại gần, ngồi bên cạnh Trần Thúc, vén ống tay áo lên cho hắn xem, làn da cậu trắng làm nổi bật vết đỏ dài trên cánh tay.
Giang Tiểu Nhạc nói: “Anh xem.”
Trần Thúc có chút ngượng ngùng, mạnh miệng nói: “Xứng đáng, còn không phải do nhóc?” Hắn duỗi tay chạm chạm, còn chưa thu hồi, đã bị Giang Tiểu Nhạc bắt được ngón tay, đưa lên môi hôn một cái, nói: “Trần Thúc, tôi rất thích anh.”