Giang Tiểu Nhạc vào sòng bài, trực tiếp đi lên lầu. Trong phòng náo nhiệt, nào là người trẻ tuổi, lớn tuổi, chướng khí mù mịt tràn đầy một gian, âm thanh mạt chược rầm rầm, bài poker ném ở trên bàn thanh âm đan xen, ồn ào náo động.
Giang Tiểu Nhạc đối với nơi này cũng không xa lạ. Hắn không thích đánh bạc, thậm chí nói là chán ghét, nhưng nơi này đã khắc sâu vào trong ký ức xương cốt cậu, thời thiếu tiền Giang Tiểu Nhạc đã đến đây vài lần. Cậu cẩn thận, không nghĩ nhận người quen, tính thắng đồng tiền liền đi, quyết đoán gọn gàng. Nhưng số lần thắng quá nhiều, trong phòng không tránh khỏi có người chú ý tới, chỉ là một thằng nhóc choai choai, bọn họ chỉ nghĩ Giang Tiểu Nhạc vận khí tốt, chỉ có Triệu Tứ nhìn nhiều vài lần. Triệu Tứ là đại ca ở Tây Thành, Giang Tiểu Nhạc thấy hắn, cũng liền thu lại chút tâm tư. Thường xuyên qua lại, được Triệu Tứ để ý, muốn cậu đi theo hắn.
Giang Tiểu Nhạc lên lầu hai, đóng lại cửa kính, lập tức liền an tĩnh không ít. Trên bàn thờ quan nhị gia, lư hương điện tử sáng lên, trái cây cúng mới mẻ, vừa hào phóng vừa chỉnh tề.
Lầu hai còn có mấy cái người trẻ tuổi, lười nhác mà ngồi ở trên sô pha, thấy Giang Tiểu Nhạc, liền vẫy tay, nói: “Tiểu Nhạc, tìm Triệu ca?”
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, trực tiếp ngựa quen đường cũ mà đi vào trong.
Triệu Tứ đang hút thuốc, Giang Tiểu Nhạc không nói một lời mà đứng yên, hai người ai đều không nói chuyện, không khí áp lực nặng nề, loáng thoáng còn có thể nghe thấy dưới lầu vang lên vài tiếng rầm. Đột nhiên, không biết ai thua, hùng hùng hổ hổ mà quăng ngã mạt chược.
Triệu Tứ đã mở miệng, nói: “Vì cái gì mà rời khỏi?”
Giang Tiểu Nhạc nói: “Không có gì, chỉ là không muốn làm.”
Triệu Tứ kẹp điếu thuốc run run khói bụi, nói: “Giang Tiểu Nhạc, mày cho rằng đây là đồ chơi? Mẹ nó thích chơi liền chơi, không muốn chơi liền vỗ mông chạy mất?”
Giang Tiểu Nhạc ngữ khí bình tĩnh, nói: “Thực xin lỗi, Triệu ca. Anh cho tôi đi, tôi có thể bồi thường.”
Triệu Tứ cười lạnh một tiếng, “Bồi thường? Mày nghĩ tao thèm chút tiền này sao! Muốn rời khỏi? Được a! Một bàn tay, mày chém bỏ, tao cho đi.”
Triệu Tứ nhấc cằm, trên bàn có một con dao gọt hoa quả, còn cắm ở quả táo.
Giang Tiểu Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Tứ, nói: “Triệu ca, tay của tôi không đáng giá.”
Triệu Tứ toét miệng, nói: “Tao muốn cái tay kia.”
Triệu Tứ dừng một chút, lại nhìn Giang Tiểu Nhạc cười một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra một tiểu túi bột phấn màu trắng, ném ở trên bàn, nói: “Không muốn, cũng được, đem cái này hút, tao liền thả mày đi.”
Giang Tiểu Nhạc nhìn kia túi đồ vật, trầm mặc trong chốc lát, nhấc chân tiến lên đi rồi hai bước, hắn nói: “Ta không chạm vào độc.”
Triệu Tứ cười lạnh thanh, nhìn Giang Tiểu Nhạc rút ra con dao gọt hoa quả, dao sắc bén, mũi dao chảy xuống nước táo.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chính bàn tay trái của mình, khoa tay múa chân một chút, một bên nói: “Triệu ca, anh trong tay nhiều người như vậy, không có tôi cũng được, hà tất làm tuyệt tình đến vậy?”
Triệu Tứ dựa vào lưng ghế, nói: “Tiểu Nhạc, mày muốn đi thì đi, ca ca còn như thế nào quản thuộc hạ, mày nói có phải hay không?”
Giang Tiểu Nhạc nhìn Triệu Tứ, suy tư một chút, không đầu không đuôi nói: “Triệu ca, anh nói buôn lậu ma túy, lừa gạt vị thành niên buôn lậu ma túy hay ép buộc vị thành niên buôn lậu ma túy tội nào nặng hơn? Có phải hay không đều ngồi tù, còn có thể tử hình?”
Triệu Tứ sắc mặt nhất thời trầm xuống dưới.