Không Sạch

Chương 8: Chương 8




Giang Tiểu Nhạc uống thuốc, lại ôm Trần Thúc, không lâu sau liền ngủ rồi. Cậu ôm vô cùng chặt, hai cánh tay đều quấn lấy Trần Thúc, hô hấp lúc có lúc không phả lên cổ hắn, làm Trần Thúc không ngủ được.

Hắn có ý đồ muốn bẻ tay Giang Tiểu Nhạc, thằng nhóc này thật chẳng lễ phép, Trần Thúc vừa động, chân cậu liền đè ép lên, vô cùng dùng sức, môi khô nổi vết nứt nẻ, lẩm bẩm mà kêu một tiếng Trần Thúc. Trần Thúc xoa xoa giữa mày, mắng một tiếng, thằng nhóc này lại ngủ an ổn.

Trần Thúc có kinh nghiệm cùng đủ loại nam nhân làm tình, nhưng lại không kinh nghiệm cùng người khác nằm ngủ trên một cái giường, hai người gần bên nhau, thân thể kề sát, thân mật đến quá mức. Trần Thúc không khống chế được cảm giác nôn nóng trong lòng, gian nan mà trở mình, vì sốt nên mặt Giang Tiểu Nhạc phiếm hồng, gương mặt đó liền rơi vào trong mắt hắn.

Giang Tiểu Nhạc đang lúc niên thiếu, một khuôn mặt cực kì đẹp, là dạng người xinh đẹp tinh xảo, giữa hai mày nhíu chặt, ngủ không an ổn. Trần Thúc nhìn cậu, trong đầu hiện lên câu nói kia của Giang Tiểu Nhạc, mẹ cậu đi rồi, ba cậu ở tù, lúc nhất thời trong lòng lại có vài phần tư vị nói không rõ.

Giang Tiểu Nhạc mới bao lớn —— Trần Thúc hờ hững mà nghĩ, kỳ thật lúc hắn bỏ nhà ra đi so với Giang Tiểu Nhạc hiện tại cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi. Khi đó, bên người hắn còn mang theo Trần Khinh.

Giang Tiểu Nhạc một thân một mình, chờ đến khi cậu tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã không thấy một chút ánh sáng, bên người cũng không có ai.

Giang Tiểu Nhạc phát ngốc một lát, thời điểm xuống giường đầu óc như cũ, đau trầm trọng, hắn mang dép lê, một chân có một chân không mà đi ra cửa.

Trong phòng bếp ánh sáng đèn hiu hắt, Trần Thúc cắn một điếu thuốc không bậc lửa, đem rau xanh ném vào trong nồi. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng không nâng, nói: “Đi rửa chén đũa, ở trong tủ bát.”

Giang Tiểu Nhạc sửng sốt, ừ một tiếng, trầm mặc mà đi rửa chén đũa. Tiếng nước tí tách, Trần Thúc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Tiểu Nhạc một cái, cậu quen thuộc mà rửa chén trong tay, động tác quen thuộc lại lộ ra sự cẩn thận, rũ mắt mang cảm giác an tĩnh ôn thuần.

Trần Thúc nấu mì, tay nghề hắn rất tốt, chỉ là món ăn đơn giản nhưng nhìn thật ngon, trên mặt có hành thái, phiếm hương, Giang Tiểu Nhạc vốn chưa ăn cơm, lại ăn ba chén đầy.

Trần Thúc sớm ăn xong, dựa vào ghế, hừ cười một tiếng, nói: “Thùng cơm”

Giang Tiểu Nhạc cũng không tức giận, nói: “Mì ăn rất ngon.”

Trần Thúc nói: “Vô nghĩa, cũng không nhìn xem là ai làm.” Hắn lấy điếu thuốc, châm lửa khói thuốc bay lập lờn, “Nhóc lấy tiền từ chỗ nào?”

Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, trầm mặc không nói.

Trần Thúc nói: “Trộm, cướp?”

Giang Tiểu Nhạc đã mở miệng, nói: “Trộm.”

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, kéo khóe miệng, “Cũng thành thật, nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?”

Giang Tiểu Nhạc nhấp môi khẩn trương, nói: “Qua năm, mười sáu.”

Trần Thúc cứng họng, nhìn Giang Tiểu Nhạc lại có chút phiền, hắn phủi phủi bụi khói, nói: “Vì cái gì mà tới thành phố H?”

Giang Tiểu Nhạc lại không nói.

Trần Thúc nói: “Nơi này hỗn loạn, đừng chân ở chỗ đây mà kiếm sống.”

Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt nhìn Trần Thúc, một đôi mắt đen như mực, Trần Thúc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, càng cảm thấy như mình xen vào việc của người khác, không kiên nhẫn, hắn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Ca ca khuyên cưng một câu, cưng đã mười sáu tuổi, kỳ thật cũng mới mười sáu, không nên dính đến chuyện này, nếu không đời này có thể bị huỷ hoại.”

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, từ ngữ châm chước, nói: “Trần Thúc, anh.... quan tâm tôi?”

Gương mặt Trần Thúc liền nhất thời hạ xuống, hắn cười lạnh một tiếng, duỗi tay nhéo cằm Giang Tiểu Nhạc xoay chuyển, nói: “Đúng vậy, khuôn mặt đẹp như thế, nếu là ngày nào đó chết thật, hoặc là bị bắt, rất đáng tiếc.”

Giang Tiểu Nhạc bị hành động đột ngột của hắn làm không kịp trở tay, mắt to kinh ngạc trợn lên, thân thể cậu theo bản năng mà căng thẳng, lộ ra vài phần đề phòng, Trần Thúc vừa lòng, vỗ vỗ gương mặt cậu, còn vỗ một phen liền thu hồi tay, nói: “Đi rửa chén.”

Giang Tiểu Nhạc đứng lên, gương mặt lui ra có chút như là bị thiêu đốt mà đỏ lên, cậu buồn rầu cầm chén hướng vào phòng bếp, lúc đi còn kìm được quay đầu nhìn Trân Thúc.

Trần Thúc cười nhạo một tiếng, hắn dựa vào ghế, trên tay kẹp điếu thuốc điếu thuốc đã châm, thất thần, chờ đến khi phản ứng lại, thiếu chút nữa tàn thuốc làm bỏng ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.