Không Sinh Con Sẽ Phải Chết

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Editor: Thải Nhi

Ở trong tiếng cầu nguyện của Lục Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc 001 công bố đáp án:

“…… Lần sau Quý Trạch Dương gặp cô, khen thưởng hắn ba mươi phút dục hỏa đốt người.”

Lục Nhiễm Nhiễm: “……”

ĐM, cô tình nguyện được năm trăm đồng!

Bị gián đoạn như vậy, khẩn trương trong lòng cô xem như hoàn toàn biến mất.

Quản gia mở cửa phòng ra, trong nháy mắt này, trong nhà vốn tối om bỗng đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc chúc sinh nhật vui vẻ vang lên.

Lục Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn trung tâm phòng khách xa hoa, hai người nam nữ trung niên tướng mạo hơn người vây quanh một cái bánh sinh nhật thật lớn đang đi tới.

Bánh kem kia chừng mười tầng, ở trên cắm đầy nến, ánh nến sáng lung linh, ánh đến đôi mắt lập loè của hai người.

Sáu đôi mắt cùng nhìn về phía ánh nến bánh sinh nhật, trong nháy mắt này, máu chôn dấu trong thân thể đột nhiên chảy xuôi lên.

Huyết mạch thân tình là loại tồn tại thực thần kỳ, rõ ràng sớm đã xem qua ảnh chụp của con gái vô số lần, nhưng khi người thật sự đứng ở trước mặt giơ tay có thể với tới, mới biết được, cái gì gọi là huyết mạch tương liên.

Cô bé trước mặt, mỗi một điểm trên khuôn mặt đều có bóng dáng bọn họ, giống nhau như thế.

Vui sướng áy náy chờ mong đối với con gái đồng loạt xuất hiện, Bành Lam không khống chế được tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Lục Nhiễm Nhiễm, tham lam nhìn khuôn mặt cô, run giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, mẹ là mẹ con……”

Lục Chính Vũ cũng đi qua, thấp giọng nói: “Ba là ba con.”

Ba mẹ đối với Lục Nhiễm Nhiễm mà nói, chính là hai chữ thực xa lạ, từ khi cô có ký ức giống như chưa từng nói hai chữ này.

Cô há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, nhìn về phía bánh kem phòng khách.

Bành Lam vội vàng nói: “Hôm nay là sinh nhật con, vốn dĩ mẹ và ba con muốn đích thân đến đón con, nhưng lại muốn cho con một niềm vui bất ngờ, con lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên giáp mặt chúc mừng sinh nhật cho con ……”

Nói rời nước mắt Bành Lam lại rớt xuống.

Lục Chính Vũ: “Nhiễm Nhiễm vừa trở về, em nói chuyện này để làm gì?”

Bành Lam lau sạch nước mắt, cười nói: “Không nói không nói, về sau mỗi năm ba mẹ đều chúc mừng sinh nhật con ……”

Lục Nhiễm Nhiễm thấp giọng nói: “Cảm ơn……”

Nói xong, tựa hồ cảm thấy chỉ nói hai chữ có chút không tốt lắm, cô lại bỏ thêm một câu: “…… Thì ra hôm nay là sinh nhật con.”

Qua hôm nay cô đã mười tám.

Nhưng Bành Lam nghe thấy những lời này lại đột nhiên che miệng lại, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Cuối cùng bà cũng không khống chế được, duỗi tay ôm chặt lấy Nhiễm Nhiễm.

“Thực xin lỗi…… Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, mẹ không bảo vệ tốt cho con……” Bà vừa nói, vừa ôm Nhiễm Nhiễm: “Để con chịu khổ nhiều năm như vậy ……”

Lục Chính Vũ cũng đỏ hốc mắt, duỗi tay ôm cả hai người vào trong lòng ngực, cúi đầu thay phiên hôn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời ông.

Lục Nhiễm Nhiễm bị ôm ở giữa, thiếu chút nữa thở không nổi.

Kỳ thật cô muốn mình cũng không ăn khổ, ngoại trừ có chút nghèo ra, sống cũng rất vui vẻ.

Người dám khi dễ cô, đều bị cô đánh lại.

Cô chính là thôn bá trong thôn, ngay cả Vương Hào thấy cô đều phải gọi một tiếng Nhiễm tỷ.

Nhưng hình như lúc này không phải lúc cô khoe chiến tích ra.

Lục Nhiễm Nhiễm yên lặng ngậm miệng, tính, để cho hai người họ ôm nhiều một lúc.

Một nhà ba người ôm chặt nhau, Trương quản gia và dì Triệu cũng không nhịn được lặng lẽ lau nước mắt, chỉ có Quý Trạch Dương, đứng xa ở một bên, ánh mắt hờ hững dừng ở phòng khách, bình tĩnh không gợn sóng.

Qua thật lâu, Lục Nhiễm Nhiễm rốt cuộc nhịn không được, gian nan giơ tay lên: “Cái kia……”

Ở dưới ánh mắt chờ mong lại thấp thỏm của hai người, cô chịu đựng đau lòng nói: “…… Còn không ăn bánh kem, ngọn nến sẽ cháy hết……”

Cái bánh kem này lớn như vậy, vừa thấy đã biết giá trị rất nhiều tiền, không thể lãng phí!

Quý Trạch Dương: “……”

Lục Chính Vũ và Bành Lam sửng sốt một chút, Bành Lam phụt một tiếng nín khóc mỉm cười, thương cảm lập tức bị tiếng cười hòa tan.

“Đúng đúng đúng, mau chóng ăn bánh kem……”

Một nhà ba người đi qua, Bành Lam: “Nhiễm Nhiễm, hứa nguyện trước.”

Hứa nguyện?

Cô không có nguyện vọng gì.

Nguyện vọng một đêm phất nhanh hình như đã được thực hiện, cô có thêm cha mẹ ruột có tiền.

Cô suy nghĩ một chút, nói với ngọn nến ở trong lòng: “Hy vọng sang năm còn có thể có người cho ta ăn sinh nhật.”

Nói xong cô còn có chút ngượng ngùng, đường đường thôn bá Lục Nhiễm Nhiễm thế nhưng hứa nguyện vọng không tiền đồ như vậy, nhưng may mắn không ai hỏi mình hứa gì.

Ba người hợp lực, nháy mắt hạ gục mười bảy cây nến.

Perfect!

Hai vợ chồng bắt lấy tay Lục Nhiễm Nhiễm cùng nhau cắt bánh kem, tất nhiên miếng thứ là của người có sinh nhật, sau đó là ba mẹ, còn có người hầu trong nhà, cuối cùng còn có Quý Trạch Dương.

Nhưng cả nhà ngẩng đầu vừa nhìn, không tìm được người, không biết đã đi từ khi nào.

Mất hứng.

Bành Lam nói thầm ở trong lòng một tiếng.

Dù sao con gái cũng đã trở lại, bà nhìn Quý Trạch Dương cũng thuận mắt rất nhiều, chớp mắt liền ném anh ra sau đầu, cười giúp Nhiễm Nhiễm lau một chút bơ ở khóe miệng.

Vui vui vẻ vẻ ăn xong bánh kem, Lục Chính Vũ và Bành Lam lại lôi kéo Nhiễm Nhiễm giới thiệu trong nhà.

Trên lầu là thư phòng và phòng ngủ, dưới lầu là phòng khách, phòng bếp.

Dẫn cô đi dạo xong, lại đi phòng ngủ Nhiễm Nhiễm.

Từ khi cô được sinh ra, đã bắt đầu bố trí phòng ngủ.

Suốt mười bảy năm, rốt cuộc lại được nghênh đón chủ nhân của nó.

Gian phòng ngủ này vẫn luôn có người quét tước, giống như vẫn luôn có người ở vậy.

Mỗi lần Bành Lam hoặc là Lục Chính Vũ thấy cái gì chơi vui, đều sẽ mua trở về đặt ở phòng ngủ, chờ một ngày con gái trở về.

Gian phòng nho nhỏ, lại chứa đầy mười bảy năm tình cảm của bọn họ đối với con gái.

Bành Lam còn muốn trò chuyện với con gái thêm chút nữa, bị Lục Chính Vũ lặng lẽ đụng mấy cái, dùng ánh mắt ý bảo.

Bà hiểu được, lại lải nhải thêm vài câu, lúc này mới lưu luyến cùng ra cửa với Lục Chính Vũ.

Lục Nhiễm Nhiễm nằm ở trên giường, còn có thể nghe thấy giọng nói cố tình đè thấp của hai người bên ngoài:

“…… Bảo em khiềm chế một chút, Nhiễm Nhiễm vừa trở về, em đừng dọa con……”

“Em đã rất kiềm chế! Ngẫm lại con gái ở bên ngoài chịu khổ mười bảy năm em lại không chịu nổi.…… Đều tại anh, ngay cả con cũng không trông tốt.”

“Em lại bắt đầu. Nhỏ giọng chút, để con nó nghe thấy được……”

Sau đó Lục Nhiễm Nhiễm không nghe thấy gì nữa.

Cô nằm ở trên giường phát ngốc một lát, đột nhiên gọi một tiếng: “Tiểu Học Kê.” (Kê: gà, nhưng mình sẽ vẫn để là kê nha)

001 phát điên: “Không được gọi tôi là Tiểu Học Kê!…… Làm gì?!”

Lục Nhiễm Nhiễm: “Tôi làm.”

Không phải một cái bào trứng còn chưa được thụ tinh sao, thôn bá Nhiễm tỷ sợ cái **.

Cô xoay người từ trên giường nhảy lên, nhướng mày: “Cậu cứ xem tôi đây, xem Nhiễm tỷ của cậu khiến toàn trường phải chú ý như thế nào.”

Nói xong, cô vui sướng hát “Mênh mông thiên nhai là tình yêu của tôi” vào phòng tắm.

001: “Không được gọi tôi là Tiểu Học Kê!”

Lục Nhiễm Nhiễm “Không nghe thấy”.

Nghĩ thông suốt, cô đắc ý tắm rửa, mặc áo ngủ vào đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn thấy chai lọ mặt trên bàn mà choáng váng.

Là cái gì với cái gì đây?

Mật ong Đại Bảo của cô đâu?

Không có Đại Bảo bảo cô lấy cái gì thoa mặt?

Cô loảng xoảng đảo lộn nửa ngày, cũng không tìm được bất luận kem bảo vệ da nào cô có ấn tượng.

Đại Bảo, Úc Mỹ Tịnh, Mỹ Gia Tịnh…… Thậm chí ngay cả Hoàng Tử Ếch cũng đều không có!

Cô buồn bực trong chốc lát, cầm lấy một cái bình màu trắng thật lớn giống kem, viết mấy chữ cái tiếng Anh “LAMER”.

Mở ra vừa thấy, hả, đặc sệt như vậy, hương vị cũng quái quái, chẳng lẽ là bôi trên người?

Cô thử một chút.

Dung lượng 500ml, quả nhiên là thoa trên người.

Lục Nhiễm Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm vui sướng thoa khắp người một lần.

Không đau lòng chút nào!

Thoa trên người xong, cô cau mày miễn cưỡng cũng thoa một chút lên mặt

Thôi dùng cái này cũng được, dù sao hũ cũng lớn như vậy.

Ai, hoài niệm Đại Bảo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.