Edit: Thải Nhi
Rốt cuộc đợi đến khi tan học, giáo viên ngữ văn giao xong bài tập, giữa trưa phải làm xong, buổi chiều đi học phải có nộp.
Mọi người tập mãi thành thói quen, trong lòng kêu rên, mặt ngoài vẫn duy trì phẩm cách thục nữ thân sĩ, ngay ngắn trật tự ra phòng học, đi đến nhà ăn.
Thời tiết ấm lên rất nhiều, không ít bạn học đã thay đồng phục mùa hạ, sơ mi trắng đơn giản cùng với quần đồng phục, vẫn là mà xanh lục, chẳng qua nhạt hơn mùa xuân rất nhiều, thoạt nhìn càng giống ly kem matcha.
Mới ra cửa, đã có người oa một tiếng, không biết khi nào bên ngoài thế nhưng có bông liễu bay bay, giống như kẹo bông gòn bay bay ở trên trời.
“Hắt xì! Hắt xì!” Trần Lệ Nhân đánh hai cái hắt xì.
Lục Nhiễm Nhiễm hỏi: “Cậu dị ứng?”
Trần Lệ Nhân: “Không có, chỉ là tớ thấy bông liễu liền cảm thấy ngứa mũi, mỗi năm lúc này đều như vậy.”
“Ha ha ha.” Lục Nhiễm Nhiễm cười to: “Tớ thấy bông liễu liền chảy nước miếng, chúng nó lớn lên giống như kẹo bông gòn.”
“Nhiễm tỷ, cậu thích ăn kẹo bông gòn à?”
Nương theo giọng nói chít chít từ phía sau, Lục Nhiễm Nhiễm quay đầu lại, Hoàng Viêm Khôn và Quý Trạch Dương song song đi ở phía sau.
Quý Trạch Dương nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Vẻ mặt Hoàng Viêm Khôn tò mò: “Kẹo bông gòn không phải là từng khối từng khối sao?”
Lục Nhiễm Nhiễm: “…… Có di động không?”
Hoàng Viêm Khôn lấy ra di động: “Có, làm sao vậy?”
Lục Nhiễm Nhiễm: “Biết dùng Baidu không?”
Hoàng Viêm Khôn: “……”
Lục Nhiễm Nhiễm: “Tự đi mà tìm.”
Những kẻ có tiền ngay cả kẹo bông gòn cũng chưa từng nhìn thấy còn chưa tính, thế nhưng ngay cả Baidu cũng không biết dùng.
Trần Lệ Nhân: “Ha ha ha ha, Khôn nương cậu quá thiểu năng trí tuệ ha ha ha ha.”
Hoàng Viêm Khôn anh một tiếng, lấy di động ra tìm kiếm kẹo bông gòn, thật là có điểm giống bông liễu này.
Hai nữ sinh phía trước hi hi ha ha nói chuyện:
“Nhiễm Nhiễm, cậu thích ăn kẹo bông gòn thật sao?”
“A, khi còn nhỏ thích, đáng tiếc mua không nổi, nhặt lon một tuần mới đổi được một cái, thực ngọt.”
Tiếng cười ngừng hẳn, giọng Trần Lệ Nhân mang theo đau lòng: “Khi cậu còn