Những người gặp qua tôi đều nhận xét tôi là một người vô tư, không lo nghĩ. Niềm vui đến với tôi thật dễ dàng, chỉ cần người khác đối xử tốt, cho thứ gì đó hay đơn giản nhất chỉ cần khen một câu thì tôi sẽ vui vẻ suốt cả ngày.
Vào tiểu học, trong khi bọn con gái cùng lứa đều thích chơi búp bê, xem phim hoạt hình công chúa, mơ mộng hoàng tử, còn tôi thì đang mê mẩn siêu nhân gao.
Mỗi ngày tôi đóng một vai, có hôm làm tiên nữ có hôm làm Uruku, hứng lên thì làm gao trắng kiêm luôn gao đỏ.
Có lần vì quá yêu thích gao bạc mà tôi đã lấy luôn cây gậy chống chân của bà nội làm vũ khí chiến đấu, chôm ít keo “con chó” nhà thằng bên cạnh dán đủ thứ hình siêu nhân đã mua lên đó, rồi lấy mấy hộp thuốc lá của ba cột chặt lại làm súng...
Kết quả khỏi phải nói hôm sau tôi bị no đòn.
“Giờ nghĩ đến vẫn còn hơi đau đau...”
Tụi con trai trong xóm mỗi khi bày trò gì đều gọi tôi. Tôi luôn là nhân vật quần chúng mà bọn nó yêu thích, biến hóa đa dạng thiếu vai nào là có tôi bù vào. Ấy vậy mà lúc đó, tôi cứ ngây thơ nghĩ mình là người quan trọng lắm cơ chứ.
“Bọn nhóc ranh dám xỏ mũi bà suốt bao năm”
Thiết nghĩ mọi chuyện đều có nguyên do, gia đình tôi luôn nghĩ đứa con của họ sinh ra là “giống đực” nên chuẩn bị quần áo đều dành cho con trai. Mẹ tôi thì thuộc dạng chi li tính toán trong tiền bạc, sắm đồ toàn cỡ to đến mười tuổi còn mặc vừa, khi biết tôi là con gái thì mặc cho tôi luôn. Ba tôi là một người đơn giản nên cũng cho qua chuyện này, ba nói mặc gì thấy thoải mái là được.
Lúc ấy, dáng người tôi thì thấp bé, để mái tóc cao bồi, quần áo con trai mặc suốt mấy năm không đổi cùng cái tên trung tính. Hội tụ các yếu tố trên cộng với việc trường tôi không có đồng phục dành cho con gái là váy như bây giờ, tôi vinh dự được “đội lốt” con trai trong suốt năm năm tiểu học, ngoài ra còn bị tụi con gái sai bảo như con trai mà không biết gì.
“Quả là sai lầm mà!”
Nói đến kỷ niệm đáng nhớ nhất thời tiểu học là việc cô giáo cho bài tập làm văn tả về con chó, cô còn bảo học sinh phải quan sát nó như thế nào rồi mới được viết.
Nhà tôi không có nuôi nhưng nhà thằng Còi kế bên có con chó nhốt trong chuồng rất hay sủa.
Tôi leo lên bờ tường nhìn nó... Tưởng gì hóa ra là một con chó ghẻ gần trụi hết lông.
Lúc ấy, tôi nghĩ mình không thể viết vào bài văn về con chó “tàn tật” như vậy, suy nghĩ một hồi mới quyết định lấy hình ảnh gao sói biến hình trong phim, cùng họ hàng chó mà. Tôi cũng lo sợ cô không hiểu nên lấy hình tượng con bò nuôi sau nhà mà viết ra.
Sau khi viết xong, tôi rất hài lòng nên đặt hết hy vọng, mong chờ mà nộp cho cô giáo. Ngày trả bài, bài văn tôi được “vinh hạnh” đọc lên làm trò cười cho cả lớp. Bọn họ nói không có con chó nào to gần bằng con bò cả...
“Mẹ nó, tôi đây là tả chó sói biến hình được chưa. Khốn, nhục không ai bằng mà!”
Kết thúc thời tiểu học huy hoàng, tôi vào trường cấp hai.
Người tôi bắt đầu có cao lên một chút nên đồ cũ không mặc vừa nữa, vòng một phát triển nên lúc nào chơi king kong tôi đều than với mẹ đau ngực.
Lúc này mẹ đã nhận ra tôi không phải là “thằng” mà đã tiến hóa thành “con” rồi.
Mẹ bắt đầu chăm chút cho tôi hơn, dạo đó ti vi chiếu phim “Hoàn Châu Công Chúa” nên các bà đua nhau biến con mình thành công chúa, nào là mặc áo đầm bông, khăn quàng cổ, khăn tay phất phất thêm đôi guốc gỗ...
Mẹ tôi không chịu thua kém, cắn răng mua luôn đôi kẹp hình bươm bướm, phía trên đính đá đủ màu. Đặc biệt đôi cánh và râu bướm đều gắn lò xo, mẹ rẽ tóc hai ngôi kẹp vào hai bên tóc tôi, khi tôi đi bươm bướm trên đầu sẽ rung rinh, rung rinh...
Tôi rất tự hào với nó.
“Tự hào cái con khỉ!”
Ngày đầu tiên tôi cài nó trên đầu đi ra khỏi nhà, tụi con trai trong xóm mới trố mắt ngạc nhiên hỏi tôi là con gái à.
“Má! Tôi sống có nghĩa lý gì với mấy người hả?”
...
Vùng tôi sinh sống lúc đó là nông thôn mới, không phải dạng có cánh đồng lúa xanh bát ngát, nhà cửa thưa thớt, ít người. Nơi đây mặc dù nghèo nhưng dân cư đông đúc, nhà tôi nằm giữa trung tâm thị trấn nên đường xá đi lại dễ dàng, gần trường học và bệnh viện.
Điều khiến tôi hạnh phúc nhất chính là nhà tôi có nhà vệ sinh đàng hoàng. Những năm đầu khi nhà tôi vẫn chưa xây, còn là nhà gỗ, nhà vệ sinh chính là điều kinh hoàng nhất mỗi khi đi giải quyết, nó ám ảnh tôi mỗi tối, là lý do tôi luôn bị ăn đòn, mẹ tôi không còn cách nào khác phải đưa cho tôi cái bô...
“Ôi...”
Sau này xây nhà mới tôi luôn gào thét phải xây nhà vệ sinh đầu tiên. Điều ước cuối cùng thành hiện thực.
“Thời kỳ đen tối đã qua...”
...
Đầu năm lớp tám, con gái trong lớp tôi trổ mã như hoa râm bụt, đứa nào đứa nấy phát tướng kinh khủng. Tôi từ ngồi bàn kế cuối lên đầu bàn...
Trong trường, tình yêu nam nữ nảy sinh thì nhiều còn phát triển theo hướng phim thần tượng “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, bọn con trai chuyên đi tốc váy, nắm tóc, giật đồ dùng của bạn nữ mình thích, sau đó gây chuyện đuổi bắt nhau trong lớp.
Tôi thuộc dạng hàng hiếm, vừa nhỏ con vừa khờ khạo. Bọn trong lớp sẽ chia làm hai loại bắt chuyện với tôi.
Con gái sẽ luôn hỏi tôi một câu:
- Mày có chưa?
- Có gì?
- Thôi, tao biết rồi mày chưa có!
Còn con trai sẽ hỏi:
- Hôm nay có mua thêm hình mới không?
- Có.
- Tí đi chơi tán lon ăn hình tiếp.
- Ừ.
...
Có một lần, bạn nam nhỏ con khác lớp để ý muốn tiếp cận làm quen tôi, nhưng không may nhận thức chuyện trai gái của tôi vào lúc đó là con số không.
“Tội nghiệp chàng trai ấy!”
Cậu ta hằng ngày mua hình “YuGi Oh!” cho tôi, thứ mà tôi ưa thích sưu tập. Lúc đó tôi chỉ nghĩ cậu ta muốn kết bạn với mình nên tỉnh bơ nhận lấy. Cậu ta hỏi tôi:
- Tớ làm bạn trai cậu nhé!
- Ừ.
Hằng ngày như thế cậu ta cho tôi hình, còn tôi cho cậu ta làm “bạn trai“. Cứ như thế cho đến một ngày tôi sưu tập đủ bộ.
Tôi nói không cần thêm nữa nên hết làm bạn trai nhé!
Cậu ta nghe xong liền khóc to đòi lại hình.
Tôi cũng khóc to không chịu trả.
Hai bọn tôi đánh nhau một trận.
Thầy cô can ngăn.
Tôi bị mẹ cho thêm trận đòn.
Sau hôm đó cậu ta không gặp tôi đòi hình nữa...
Rồi cậu ta chuyển trường...
...
Tôi vẫn ngây thơ không biết lý do cậu ta tặng hình cho mình, cho đến khi biết mặt sau mỗi tấm hình cậu ta đưa tôi đều có chữ ghi bằng bút tàng hình.
Một lần vô tình tôi đang soi tiền giả thì nhìn thấy...
“Thích...”
“Mình thích cậu”
“Mình thích cậu nhiều lắm”
“Yêu”
“Yêu Lâm”
...
(còn tiếp)
P/ s: Mai sẽ có chương mới!