Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 24: Chương 24




Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang nằm trên giường của bệnh viện, không thấy bóng dáng Tần Tiếu Dương, chỉ có Lý Thâm lẳng lặng ngồi bên cạnh. Vết thương trên người tôi cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, hai dao đâm vào tay phải cực nông, đùi phải cũng không gãy, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện.

Thời điểm kia, Lăng Chính vì sao lại thủ hạ lưu tình?

Còn Chu Lẫm… đang ở đâu rồi?

Theo lời Lý Thâm nói, lúc anh chạy về đó, trong căn nhà kho cũ đã không còn một bóng người. Cảnh sát mặc dù cũng điều tra việc này, nhưng mãi vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Lăng Chính.

“Tôi đã xem qua rất kỹ rồi, hiện trường không có dấu tích ẩu đả, cho nên Chu Lẫm hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.” Lý Thâm đoan đoan chính chính ngồi ở đầu giường, vừa thuần thục gọt táo vừa nói.

Tôi nhăn mày, mở lớn hai mắt nhìn trần nhà, ngơ ngác phản bác: “Tính cách của Lăng Chính từ trước tới giờ đều là có thù tất báo, sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy? Chu Lẫm hiện giờ tám phần mười đã đứt tay đứt chân rồi.”

Vừa dứt lời, Lý Thâm liền nhăn mày theo, đặt tay lên trán tôi một chút, lạnh lùng trách: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Ò.” Tôi uể oải ứng một tiếng, tiếp tục thở dài. Chu Lẫm sống chết thế nào chưa biết, Tần Tiếu Dương lại trực tiếp ngả bài, bảo tôi còn tâm trạng đâu mà nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh đây?

Thấy thế, Lý Thâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đặt quả táo gọt được một nửa xuống bên cạnh, cúi người xuống nhìn thẳng vào tôi, vừa định mở miệng nói thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai thế?”

“Bác sĩ Lý, là tôi.” Giọng phụ nữ trong trẻo, khá quen tai, “Có chút việc cần tìm anh thương lượng.”

“Được rồi, tôi lập tức tới ngay.” Nói xong, anh đắp lại chăn cho tôi, chậm rãi đứng lên.

Tôi thoáng giật mình, đột nhiên nhớ ra giọng nói kia hẳn là của Lâm Nhã, vì thế không tự chủ được kéo lấy ống tay áo Lý Thâm, yếu ớt gọi: “Anh…”

“Ngoan ngoãn ngủ một giấc.” Anh đưa tay chụp lên mắt tôi, giọng nói mặc dù lãnh đạm lạnh giá, ngữ khí lại cực dịu dàng, “Tôi sẽ quay lại rất nhanh.”

Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.

Tôi vội vàng giãy dụa ngồi dậy, gắng sức duỗi dài cổ, nhưng ngoại trừ tiếng nói chuyện đứt quãng bên ngoài thì không nghe rõ được gì khác. Cuối cùng đành phải chán nản nằm trở về, nhắm mắt lại ngẩn người.

Bởi vì việc bắt cóc ngày hôm đó mà hôn lễ của Lý Thâm đã bị hủy, thời điểm này có phải bọn họ đang thảo luận việc sửa chữa lại buổi tiệc không?

Biết rõ không thể ngăn cản, lại vẫn cảm thấy rầu rĩ buồn bực nơi ***g ngực, không cam nguyện tràn đầy trong lòng.

Hỗn đản! Cũng đã nói thích tôi rồi, vì sao còn muốn chạy đi kết hôn với phụ nữ? Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, tôi liền bị chính mình dọa cho hoảng sợ. Sao nghe… quả thực giống như đang ghen tị vậy.

Tôi vẫn luôn không muốn Lý Thâm kết hôn, đến tột cùng là vì Tần Tiếu Dương, hay vì chính bản thân tôi?

Càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh hãi, hai má dần dần nóng lên.

Lẽ nào tôi thực sự động tình với anh ta rồi?

Nhưng mà, vì sao thời điểm nghe Tần Tiếu Dương nói vĩnh viễn không yêu, trái tim tôi lại đau đến lợi hại như vậy? Một người có thể đồng thời yêu hai người sao? Người thực sự ở trong lòng tôi… đến tột cùng là ai?

Tôi lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ cả lúc lâu, chẳng những không thể kiếm ra một manh mối, trái lại càng thêm hỗn loạn hơn, bay qua bay lại trước mắt, toàn là thân ảnh Lý Thâm và Tần Tiếu Dương.

Sau đó thực sự quá mệt, không biết đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, Lý Thâm vẫn ngồi bên cạnh như trước, quả táo kia đã được gót sạch và cắt thành từng miếng, đang an an tĩnh tĩnh nằm trên chiếc bàn ở đầu giường.

“Muốn ăn không?”

Gật đầu.

Anh liền dùng tăm nhọn xiên một miếng, cẩn thận đưa đến bên miệng tôi.

Tôi há miệng cắn một miếng, vừa ngẩng đầu liền đối diện ngay với con ngươi đen u thâm tựa thủy của anh, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp hỏi: “Anh, ban nãy Lâm tiểu thư tìm anh có việc gì vậy?”

“Ò,” Lý Thâm nhíu mày, mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy thảo luận với tôi một chút về việc hủy hôn.”

“Hai người không kết hôn nữa?” Tôi chấn kinh, buột miệng hô lớn, lập tức phát hiện ra biểu hiện của mình quá mức kích động, vội ho khan vài tiếng, hỏi tiếp, “Vì sao?”

“Có lẽ bởi hành động vì cứu cậu mà cố ý để cho Lăng Chính bắt được của tôi, khiến cô ấy cảm thấy chỉ số IQ của tôi quá thấp, hoàn toàn không thích hợp trở thành chồng của cô ấy.” Lý Thâm lạnh nhạt cười, thần sắc đạm mạc, tựa hồ hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Tôi sửng sốt, nhất thời không biết phải nói sao. Mặc dù cảm thấy lý do này có chút quá mức khiên cưỡng, nhưng cũng không định truy vấn thêm, chỉ cần nghĩ đến việc anh cuối cùng cũng không cần phải kết hôn nữa, tâm tình liền rất tốt, khóe môi bất giác cong lên.

Lý Thâm nâng cằm lên, một tay chống má, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm trong thoáng chốc, bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Biết tôi và Lâm Nhã định hủy bỏ hôn lễ, chắc hẳn cậu rất vui vẻ phải không?”

“A?” Tôi ngây ngốc, tưởng anh đã nhìn thấu tâm tư của mình rồi, ngực nhất thời phập phồng như điên, “Sao… sao có thể?”

“Bởi vì nếu tôi không kết hôn, Tần Tiếu Dương sẽ rất cao hứng.”

“Liên quan gì đến Tần Tiếu Dương?”

Lý Thâm cúi đầu thở dài một tiếng, ung dung hỏi: “Chỉ cần hắn hạnh phúc, cậu cũng liền cảm thấy hạnh phúc, có phải không?”

Tôi nghẹn lời, theo phản xạ có điều kiện mà gật đầu.

Người đàn ông trước mặt thu liễm ý cười, chậm rãi cầm lấy tay tôi, hai mắt nhìn thẳng tới, nghiêm nghiêm túc túc nói rõ: “… Tôi cũng như vậy.”

Cái gọi là cũng như vậy, ý là chỉ, anh cũng bởi vì tôi vui vẻ mà vui vẻ, vì tôi đau lòng mà đau lòng?

Trong nháy mắt, tim đập gia tốc.

Tôi rõ ràng vừa mới ngủ dậy, nhưng lúc này lại cảm thấy choáng váng đầu óc, vì bốn từ vô cùng đơn giản này mà hô hấp rối loạn.

“Anh, em…” Ấp úng không biết nên nói với anh thế nào. Thích hay không thích, căn bản là không thể xác định, lúc này hiển nhiên càng thêm tiến thoái lưỡng nan.

Mà Lý Thâm cũng lộ ra một bộ biểu tình không quá tự tại hiếm khi thấy được, xua xua tay, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Thân thể cậu chưa bình phục, vẫn là ít nói chuyện một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút thì hơn.”

“Vâng.” Tôi gật đầu ưng thuận, trong thâm tâm muốn ngoan ngoãn nghe lời, tay trái lại không nghe theo sai sử, duỗi ra kéo lấy ống tay áo anh.

Lý Thâm ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ liếc nhìn tôi một cái, hàn băng trong đôi mắt đen kia liền tiêu biến, nói một câu nhẹ vô cùng: “Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.