Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 30: Chương 30




Tôi cả kinh nhìn thẳng về phía Tần Tiếu Dương, chỉ thấy hắn dịu dàng mỉm cười, đôi mắt trong suốt tựa thủy nhẹ nhàng xoay chuyển.

Có âm mưu!

Đáy lòng tôi lập tức nảy lên một ý niệm như vậy, vì thế không chút nghĩ ngợi liền hất tay hắn ra, cấp bách xoay người lại, đi nhanh về phía cửa.

“Lý Tân Kỳ,” Tần Tiếu Dương túm giật lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu thực sự không muốn nghe?”

“Thứ lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Nếu từ trước đến giờ Lý Thâm đều chưa từng thích tôi, vậy lúc trước vì sao lại ở bên tôi?”

“Đó là chuyện giữa hai người các anh, không liên quan đến tôi.” Mặc dù miệng nói như vậy nhưng bước chân đã bất giác ngừng lại.

“Ai nói?” Tần Tiếu Dương tiến tới hai bước, thừa dịp ngăn lại lối đi của tôi, cả người mềm mại dựa tới, cười nhẹ nói, “Nếu không phải bởi vì cậu, tôi làm sao có bản lĩnh giữ được Lý Thâm ở lại bên mình?”

Tôi sửng sốt, mí mắt đột nhiên giật giật, có chút kinh ngạc hỏi: “Có ý gì?”

Người đàn ông trước mặt nháy nháy mắt với tôi, tầm nhìn thoáng chốc trở nên lơ lửng, nét mặt cũng là mê mê mờ mờ, thì thầm nói: “Từ nhỏ đến lớn, bất luận tôi làm chuyện gì cũng đều là tùy ý, những người xung quanh có ai là không phải tranh nhau lấy lòng tôi? Duy chỉ có Lý Thâm là hoàn toàn không hề đặt tôi vào trong mắt. Bởi vậy, hồi mới vào đại học tôi gần như hận hắn thấu xương, tìm hắn gây phiền toái khắp nơi, nghĩ tất cả mọi biện pháp để đối đầu với hắn, ai ngờ, hắn lại vẫn không hề để tâm đến tôi.”

“Các người… không phải nhất kiến chung tình?”

“Đâu chỉ vậy? Chúng tôi rõ ràng chính là kẻ thù.” Hắn cười giễu một tiếng, khuôn mặt vẫn nhã nhặn vô hại như vậy, đáy mắt lại nổi lên lãnh ý nhàn nhạt, “Thẳng cho đến một ngày, cậu đánh lộn ẩu đả bị bắt vào trại tạm giam, Lý Thâm mới gọi mười mấy cuộc điện thoại đến tìm tôi. Khi đó tôi không biết đã có bao nhiêu vui sướng, lập tức đồng ý giúp hắn, chỉ là có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tay tôi khẽ run lên, trong lòng lại mơ hồ phát lạnh.

Tần Tiếu Dương vẫn là một bộ dáng vẻ thản nhiên cười nhẹ, hai tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng tôi, khuôn mặt tuấn mỹ từng chút tiến tới gần, bờ môi ấm áp dán lên tai tôi, từng chút từng chút nói: “Tôi muốn hắn… trở thành người của tôi.”

Nghe thấy vậy tôi liền cảm thấy toàn thân chấn động, tay chân lập tức trở nên cứng đờ, không thể động đậy.

Tần Tiếu Dương lại càng cười đến vui vẻ, vầng trán nhẹ nhàng chống lên bả vai tôi, tự nói tiếp: “Cậu đoán xem Lý Thâm đã trả lời thế nào? Hắn vì cứu cậu, ngay cả một tích tắc do dự cũng không có, lập tức đồng ý.”

“Giả dối!” Tôi cực kỳ phẫn nộ phun ra hai chữ, hung hăng đẩy hắn ra, “Anh lừa tôi!”

Tần Tiếu Dương loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, nụ cười trên mặt càng thêm trương cuồng, ngữ khí ngả ngớn: “Có muốn biết khi hắn ở trên giường là dáng vẻ như thế nào không? Rõ ràng đau muốn chết, lại vẫn cứng rắn nhẫn nhịn chịu đựng, ngay cả hừ một tiếng cũng không…”

“Không thể nào!”

Tôi hét lớn một tiếng, lao thẳng tới vung nắm đấm ra. Hắn nghiêng người sang một bên tránh được, đưa tay phản kích.

Hai người rất nhanh liền trở thành đánh nhau.

Trong lúc hỗn loạn, trên mặt tôi đã trúng hai quyền, có chút đau, nhưng còn kém hơn nỗi đau đớn dưới đáy lòng. Nơi ngực như bị đâm một dao, máu tươi chảy đầm đìa, toàn thân lại càng run rẩy liên tục, khắp người phát lạnh.

Lý Thâm là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể đáp ứng yêu cầu của Tần Tiếu Dương?

Anh… chịu thế nào được?

Tôi chỉ tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy ***g ngực đau đến lợi hại, cơ hồ không thở nổi. Trong đầu một mảnh trống rỗng, không thể suy xét bất cứ điều gì, chỉ cố hết sức liều mạng đánh đấm với Tần Tiếu Dương. Một hồi lâu sau, đến tận khi khí lực trên người đều đã dùng hết, cuối cùng mới chịu ngừng lại, mờ mịt đối mặt với hắn, hỏi: “Vì sao nói cho tôi biết những điều này?”

“Để cho cậu nhìn rõ hoàn toàn bộ mặt thật của tôi. Lý Tân Kỳ, tôi căn bản không đáng để cho cậu thích.” Hắn chậm rãi ngồi xuống đất, ngửa mặt lên vô cùng chật vật, tự lấy tay che phủ mắt mình, thở dài sâu kín: “Cho nên, hãy quên tôi đi.”

Tôi không hề lên tiếng trả lời, chỉ đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm. Tôi đã từng thích người đàn ông này như thế, vì hắn mà khóc khóc cười cười, bất chấp đạo nghĩa, hiện tại lại hận không thể hung hăng bóp cổ hắn, đồng quy vu tận từ đây.

Ngược lại không kiềm được mà nhớ tới Lý Thâm.

Tôi vốn tưởng rằng mình là tên đại ngu ngốc vô địch thiên hạ, lại không ngờ được anh còn xuẩn ngốc hơn cả tôi. Rõ ràng kiêu ngạo tự phụ như vậy, xưa nay chưa từng đặt người ngoài vào trong mắt, lại hết lần này đến lần khác vì tôi mà chịu sự quản chế của người khác.

Anh làm thế nào nuốt trôi được cục tức này?

Anh làm thế nào chịu đựng được những tra tấn dằn vặt ấy?

Càng nghĩ thêm lại càng cảm thấy sống lưng phát lạnh, nơi trái tim co rút từng hồi, đau đến thấu xương. Vì thế chẳng còn tâm trạng nào để ý tới Tần Tiếu Dương nữa, chỉ đưa tay giật mạnh cánh cửa, hốt hốt hoảng hoảng phóng ra ngoài.

Bên ngoài trời đang mưa.

Âm thanh ào ào không ngừng truyền vào trong tai, nâng mắt lên nhìn thử chỉ thấy một mảnh mờ mịt, khắp nơi đều là màn nước trắng xóa.

Bước chân tôi lại chẳng hề ngưng trệ một chút nào, cứ như vậy đi thẳng về phía trước, mặc cho nước mưa tầm tã trút xuống người, quần áo ướt đẫm, đầu ngón tay lạnh ngắt. Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, đáy lòng đột nhiên lại hiện ra hình ảnh Lý Thâm, tới tới lui lui, làm cách nào cũng không xua đi được. Tôi tình nguyện đứt tay đứt chân, tình nguyện ngồi tù suốt đời, tình nguyện thất tình vô số lần, cũng không muốn anh phải chịu ủy khuất như vậy.

Thân thể sớm đã có chút tê dại, ý nghĩ trong đầu lại vẫn thanh tỉnh, mỗi bước chân hướng về phía trước đều như đang giẫm lên lưỡi dao sắc nhọn, đau đớn thấu cốt, đất trời cuồng quay.

Đi được một lúc bỗng nhiên có người kéo lấy cánh tay tôi, quay đầu lại nhìn, chính là người mà tôi đang tâm niệm trong lòng.

Lý Thâm vẫn mặc một bộ tây trang màu đen trước sau như một, trong tay cầm một cây dù, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì nhưng đôi mắt lại u u ám ám, ôn nhu hàm tình.

Thật nực cười vì trước đây tôi lại có mắt không tròng như vậy, để uổng phí mất một phiến tình si.

Nghĩ vậy liền không kiềm được, mở miệng gượng gạo bật ra một tiếng gọi khản đặc: “Anh.”

“Trời mưa, tôi đến đón cậu.” Anh nhìn tôi, bỗng nhiên lại nhíu mày, vội vàng hỏi, “Mặt cậu có chuyện gì vậy? Bị Tần Tiếu Dương khi dễ sao?”

Tôi lắc lắc đầu, nói không ra lời.

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng tới khi thực sự nhìn thấy anh rồi lại không cách nào mở miệng được. Chỉ đành nghiêng người về phía trước, mở rộng vòng tay, sống chết ôm chặt lấy thắt lưng anh không buông.

“Lý Tân Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Tần Tiếu Dương đã làm gì cậu không?”

Lý Thâm vỗ vỗ lên lưng tôi, trong giọng nói nhiều thêm mấy phần khẩn trương, nghiêm túc nói, “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ cậu.”

Một câu nói này, tôi tuyệt đối tin tưởng. Từ nhỏ cho đến lớn, mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, đã có khi nào anh không bất chấp tất cả mà xông ra đứng chắn trước mặt tôi?

Tôi bây giờ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình yêu đã quá muộn, vĩnh viễn không đuổi kịp anh.

Trời mưa lớn như vậy, trên mặt tôi đều là nước, vì thế ra sức cọ cọ lên đầu vai anh, cổ họng khản đi nhưng vẫn thì thầm: “Anh, em thích anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.