(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 3,
Đậu Nhạc cảm thấy được gần nhất Viên Dã rất không thích hợp, đột nhiên trở nên giống như đặc biệt… dính mình. Tuy rằng hai người đại đa số thời điểm đều là cùng nhau hành động, nhưng cũng không thấy được giống như bây giờ, chính mình đi chỗ nào hắn liền theo đến đó a.
“Viên Dã. Cậu có phải hay không… Có chuyện gì a? Nói một chút đi, có thể giúp đỡ tớ nhất định giúp!” Đậu Nhạc để điện thoại di động xuống ngẩng đầu lên, rốt cục không nín được hỏi ra miệng.
“A? Chuyện gì? Không không, tớ có thể có chuyện gì a.” Viên Dã vội thu hồi ánh mắt nhìn Đậu Nhạc chằm chằm, gượng cười pha trò. Trong lòng một trận chột dạ, chẳng lẽ là bị hắn nhìn ra điều gì?
“Nha.” Đậu Nhạc hồ nghi nhìn Viên Dã một cái, lại tiếp tục nói: “Vậy cậu không có chuyện gì thôi sao cứ đi theo tớ?”
“Khụ khụ… Mình nào có đi theo? Vốn sẽ cùng đường sao!” Viên Dã bị nghẹn một ngụm coca thiếu chút nữa theo trong lỗ mũi phun ra. Này không phải đi theo? Luôn kêu người không yên lòng đi theo? Lại sẽ bị đối phương hoài nghi. Cho nên thầm mến a có đôi khi thực khổ bức!
“Cậu đừng kích động.” Đậu Nhạc nhẹ vỗ lưng Viên Dã hai cái, lập tức nói: “Tớ lại chưa nói cậu thầm mến tớ.”
Kết quả Viên Dã còn không có bị nhiệt độ tay người nào đó vuốt ve được một trận tâm viên ý mã, liền lại ho sặc sụa, bất quá lần này hắn là bị nước miếng của mình sặc, xem ra hắn gần nhất phải kiêng nước mới được a.
“Cậu bây giờ không phải là nói?” Thật vất vả thông gió, Viên Dã giả vờ trấn định, sau đó hơi thử ý tứ hàm xúc hỏi ngược lại.
“Ờ.” Đậu Nhạc lại mải miết chơi di động, thuận miệng lên tiếng.
Đợi vài phút sau cũng không thấy Đậu Nhạc nói tiếp, Viên Dã mới nãy tâm còn nhảy thụp thụp liền trở nên yên tĩnh.
“Đi thôi.” Thật lâu sau, Đậu Nhạc mới đứng dậy nói một câu không đầu không đũa .
“Đi đâu?” Miệng hỏi, Viên Dã tay mắt lanh lẹ một tay kéo Đậu Nhạc mải miết chơi di động lại, mới tránh khỏi cậu cùng với một người vừa vào quán va chạm.
“Đi tìm người.” Đậu Nhạc tùy ý Viên Dã vịn bả vai mình, bình tĩnh tiếp tục bước đi.
Này nói tương đương chưa nói thôi… Viên Dã cũng không tiếp tục hỏi, dù sao cứ đi theo cậu ấy, đến lúc đó sẽ biết.
Hoàn hảo Đậu Nhạc biết ngẫu nhiên cần ngẩng đầu lên nhìn đường, bằng không theo kiểu mải miết cúi đầu phăm phăm bước tiến kia, sớm không biết đụng cây bao nhiêu lần. Đương nhiên, cũng phải ít nhiều bên cạnh có một cái Viên Dã. Mỗi khi đến ngã rẽ sẽ nhắc nhở cậu.
Đậu Nhạc đột nhiên dừng bước, Viên Dã vừa nhìn, này không phải thư viện sao, như thế nào không nói sớm cần đến nơi này? Vậy họ vừa rồi bảy rẽ tám quẹo lượn hơn phân nửa vườn trường là đang làm gì a? !
“Sau khi ăn xong tản tản bộ, có trợ giúp tiêu hoá.” Đậu Nhạc giống như thấy được Viên Dã trong mắt lóe ra ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ hướng bên cạnh chuyển một bước nhỏ, ý đồ che dấu sự thật mình đi nhầm đường mà giải thích.
“…” Được rồi, ngẫm lại dù sao là cùng Đậu Nhạc cùng nhau, Viên Dã cũng đã cảm thấy không có gì hay để ý.
“Đậu Nhạc!” Chỉ thấy đối diện một nữ sinh đột nhiên một bên hô lớn tên Đậu Nhạc, một bên chạy tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});