Không Thay Đổi

Chương 13: Chương 13




Đào Diệp làm ổ trong chăn, tay cầm muỗng nhỏ tự múc ăn.

Đào Diệp không có thói quen ăn sáng, từ nhỏ đã có triệu chứng đau dạ dày, sau khi kết hôn, Du Đại Tuấn luôn làm bữa sáng cho y, dạ dày Đào Diệp mới dần tốt lên.

Đào Diệp từng muỗng yến bỏ vào miệng, trước đây y không thích ăn yến, luôn cảm thấy rất tanh, nấu thế nào cũng không thích, đến tột cùng vẫn không biết Du Đại Tuấn nghiên cứu thế nào, không còn mùi vị tanh kì quái nữa, từ khi có thai y đã ăn, suốt nhiều năm vẫn còn thích.

Đào Diệp liếc nhìn Du Đại Tuấn bên cạnh, mím môi, cố gắng gợi chuyện,"Con của nhà Lưu bác sĩ anh biết chưa, chúng ta đã từng nói qua..."

"Anh biết, năm năm sinh liền 6 người con."

"Con của hắn sắp đầy tháng, mời chúng ta đến chung vui." Đào Diệp tinh thần có chút không yên muốn nói lại thôi, cầm muỗng trong tay hung hăng khuấy, cuối cùng đem lời định nói nuốt xuống, cười cười nói,"Lúc trước tôi thấy hình cả nhà hắn, nói con hắn y hệt ba nhỏ Omega, không biết sau này lớn lên thế nào."

"Vậy á." Du Đại Tuấn sững sờ, hỏi tiếp,"Em nói, Lưu bác sĩ là Beta, làm sao có thể có ngoại hình đẹp đẽ thế được?"

"Việc nhà của người khác, sao tôi có thể biết rõ ràng thế được!" Đào Diệp buồn bực, nhưng vẫn là bé ngoan tự nói ra,"Bất quá nghe đâu, nhà Lưu bác sĩ điều kiện không tồi, có một dãy phòng cho thuê. Hắn quen biết vợ hắn từ đó, không học tiếp gả cho hắn, bây giờ đã có thai rồi."



Đào Diệp nói xong có chút chau mày, mặc dù địa vị Omega trong xã hội ngày càng cao, nhưng vẫn có nhiều người vội lấy chồng, sau đó đương nhiên sinh con, thành Omega nội trợ trong nhà, hoàn toàn sống thảnh thơi có Alpha bảo hộ. Tuy nhiên mỗi người có lựa chọn riêng. Đào Diệp cũng không tiện đánh giá.

Y miên man suy nghĩ, không chú ý đến ánh mắt đau buồn của Du Đại Tuấn.

[ Gả cho ai mà không được, ít nhất hắn cũng có tiền.]

"Bất quá gia đình đông con cũng rất vui...Đại Tuấn?" Đào Diệp phát hiện Du Đại Tuấn thất thần, có chút mất hứng. "Anh đang nghĩ gì vậy."

"A? A.." Du Đại Tuấn quay sang nhìn omega trong chăn, trên mặt có chút nhu hoà toát lên vẻ ngoan ngoãn, hắn thật muốn ôm người vào lòng, lại không biết làm thế nào,"Anh đang suy nghĩ về hạng mục ở công ty, có chút rắc rối."

"Ồ." Đào Diệp nhìn Du Đại Tuấn có chút uể oải, không chút nghi ngờ, liền lấy hết can đảm nói lời trong lòng,"Vậy anh đi giải quyết cho xong đi."

"Ừm." Du Đại Tuấn đáp một tiếng, không ngờ một người luôn quấn lấy mình cư nhiên đáp ứng rời đi,"Lát em nghỉ ngơi cho tốt, anh đến công ty một chuyến."

"Ai..." Đào Diệp không gọi được người quay lại, liền nhìn Du Đại Tuấn như bị ma đuổi, Đào Diệp bĩu môi,"Ngồi với em một lát không được sao, làm gì vội như vậy, thối cẩu hùng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.