Không Thay Đổi

Chương 30: Chương 30




"Vợ ơi." Du Đại Tuấn gõ cửa thư phòng,"Trưa nay muốn ăn gì thế? Để anh đi mua."

Du Đại Tuấn vừa dứt lời, Đào Diệp đã mở cửa, Du Đại Tuấn liền thấy vợ hắn trơ mắt nhìn hắn, đối hắn nói,"Em đi với anh, đợi em thay quần áo."

"Được." Du Đại Tuấn cúi đầu hôn vợ một cái,"Anh đi lấy cho em áo khoác."

Kết hôn từng ấy năm, Đào Diệp rất ít cùng Du Đại Tuấn làm chung những chuyện thường ngày. Y cảm thấy không cần thiết, cũng không phải quan tâm, nhưng là cùng Du Đại Tuấn đi chung một đoạn đường, cảm giác rất tuyệt.

Đào Diệp cầm trong tay ớt xanh vẫn còn do dự.

"Ớt xanh được không anh?"

"Được chứ được chứ." Du Đại Tuấn điên cuồng gật đầu, "Trực tiếp bỏ vào túi là được."

"Đừng chiều em." Đào Diệp quả thật đem ớt xanh trước mặt hắn,"Gì cũng mua thì làm sao ra khỏi cửa được."

Du Đại Tuấn như trước cười hì hì:"Được mà em."

"Chọn kĩ rồi mới mua!" Đào Diệp thật hết cách rồi,"Em muốn ăn tằm tươi."

"Được được được."

Du Đại Tuấn đối với vợ chỉ luôn có chín chữ---

Đúng đúng đúng, vâng vâng vâng, được được được.

Vợ thật sự đáng yêu quá đi.

Bộ dạng đáng yêu không nhận rõ rau hẹ cùng tỏi tươi.



Không bắt được cá cũng đáng yêu.

Dáng vẻ phấn khởi ăn khoai tây chiên cũng đáng yêu.

Vợ mình đúng là người vợ tuyệt vời nhất trên đời mà, mắt mình đúng là tốt!

Nhưng Đào Diệp thấy bản thân mình ngu quá rồi, đầu óc bác sĩ mà vậy sao?

Quả thực ngốc quá a.

Du Đại Tuấn nhìn tiểu quế hoa hai tay xách túi, vừa thấy buồn cười vừa đau lòng.

"Không sao." Du Đại Tuấn nắm lấy tay Đào Diệp áp vào lồng ngực.

"Anh đừng đến gần em." Đào Diệp định đẩy đối phương ra, thở dài nói,"Trên người em đều là bùn."

"Chỗ này em không cần đến mà." Du Đại Tuấn mở miệng,"Sau đó anh..."

"Sau đó anh và em sẽ cùng nhau đi đến nơi này nhiều hơn." Đào Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định mở miệng,"Sau này em sẽ không như trước nữa."

"Vợ à, em không nhất thiết phải vậy đâu..." Du Đại Tuấn nhìn Đào Diệp như vậy, thật không biết nên nói gì.

Đào Diệp trong mắt hắn, vốn là một người thiên kiều bách sủng, tiểu quế hoa vẫn luôn ở trên trời cao, lại lọt vào vòng tay hắn, có bao nhiêu lo sợ cùng ngọt ngào.

"Đại Tuấn." Lòng bàn tay được tiểu quế hoa nắm lấy ngọt đến đáng sợ,"Anh dạy em làm cơm được không, hôm nay về nhà anh dạy cho em nhé."

Ôi tiểu quế hoa của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.