Không Thay Đổi

Chương 34: Chương 34




Nửa đêm, khí lạnh tràn ngập. Trên đường cũng không còn nhiều người, một Alpha cao lớn ôm một bọc trắng vững vàng đi trong đêm.

Dùng áo khoác bọc người lại, ổ bọc này Alpha ôm chặt ở bên người.

"Trễ thế rồi, một Omega còn dám đi uống rượu!" Trên đường đi, người xung quanh bĩu môi, Alpha càng giữ chặt người vào lòng, không cho mọi người nhìn thấy."Đúng là bại hoại."

Đào Diệp cảm giác mình đang được ôm lấy, chính y cũng lay lay, cảm giác thật ấm áp.

Y chậm rãi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy cằm dưới. Chất cồn làm mờ lý trí của y, một Omega cùng Alpha độc thân đi với nhau lại còn được ôm trong ngực có bao nhiêu nguy hiểm. Y ngửi được mùi đường ngòn ngọt toả ra từ hắn, thật dễ chịu.

Mình thích mùi này, Đào Diệp ngất ngây nghĩ.

"Bạn học Đào Diệp?" Du Đại Tuấn cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh, lấy tay vỗ lưng Đào Diệp,"Ký túc xá đóng cổng rồi, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."

"Về...nhà?" Đào Diệp phản ứng chậm nửa nhịp, y không thể về nhà, trễ thế này rồi, không được cho ba ba bọn họ biết y một mình tự đi uống rượu giải sầu, nhất định sẽ bị mắng, y không muốn bị mắng. Bị choáng, Đào Diệp tựa vào lồng ngực nam nhân, nhỏ giọng:"Tôi không muốn về...Không về đâu, anh không được đưa tôi về đâu đấy."

"Được được được, không về không về." Du Đại Tuấn đem người ôm chặt hơn, nhiệt độ càng lúc càng lạnh, Omega không như Alpha không thể chịu được lạnh, cũng không thể ở ngoài gió mãi.



Du Đại Tuấn quyết định đem người cùng thuê phòng.

- ------------

"Uống tí nước đường nào." Du Đại Tuấn đem người ôm, Omega này quá yếu ớt, dạ dày trống rỗng lại còn uống rượu, "Đây, uống chút đi."

Chất lỏng ngọt đưa đến miệng, Đào Diệp chậm rãi nuốt xuống, dạ dày đang kêu gào bỗng chốc thoải mái hơn.

Dạ dày dễ chịu, nhưng tâm khó chịu.

Ngày hôm nay làm y muốn ói chết được, một phần do rượu, còn có buồn nôn nhất là những gì y nghe được.

Muốn có một người chồng toàn tâm toàn ý với mình là giấc mơ hão huyền?

Y sai chỗ nào? Sinh ra là Omega thì sai sao?



Tất cả Alpha các người đều xấu xa!

Tâm Đào Diệp vừa đau vừa xót, dạ dày lại khó chịu làm y muốn khóc.

"Alpha mấy người không ai tốt!" Đào Diệp bắt đầu khua tay múa chân trong lồng ngực Du Đại Tuấn,"Ai cũng xấu xa, thối cẩu hùng cũng xấu..."

"Ân người xấu, cậu nói ai xấu thì người đó không tốt." Du Đại Tuấn dỗ y, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng y. Hắn không chịu nổi Đào Diệp như vậy, nhưng ăn nói lại vụng về nên không biết nói gì mới phải,"Đừng buồn nữa."

Đào Diệp thanh âm nghẹn ngào như chú mèo nhỏ:"Anh nói xem, có ai thật sự yêu tôi không."

"Tôi yêu cậu...tôi thích cậu." Mặt Du Đại Tuấn đỏ lên, hắn lấy từ đầu giường một cái hộp lớn, bên trong có rất nhiều thẻ đánh dấu trang sách tiểu quế hoa, "Mấy năm qua, mỗi lúc anh nhớ em, đều sẽ làm một cái...Tháng ngày tích luỹ, nên mới nhiều như vậy...Anh thật---sự rất yêu em."

Đào Diệp nhận lấy một thẻ đánh dấu trang sách tiểu quế hoa, không nói được tâm tình của mình, y chỉ cảm thấy mùi vị mật ong cùng tiểu quế hoa quấn lấy nhau.

Lúc đón nhận cái hôn từ người đó, đầu Đào Diệp trống rỗng ngơ ngác nhắm hai mắt lại.

Vào lúc đó, Đào Diệp chỉ có ý nghĩ---người yêu y, sùng bái y, hình như có trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.