Trên đường về nhà, Đoàn Chi Dực luôn im
lặng không nói. Vệ Lam len lén nhìn cậu rất nhiều lần, thấy sắc mặt cậu
tối sầm nên cũng không dám tự tiện lên tiếng.
Mãi cho đến khi xuống xe, trước khi đóng cửa xe lại, cuối cùng Vệ Lam cũng dè dặt nói với Đoàn Chi Dực đang ngồi trong xe: “Đoàn Chi Dực, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không nói
lung tung đâu.”
Bởi vì trong những lời đồn đãi về Đoàn
Chi Dực mà cô nghe được, chưa từng nhắc đến mẹ của cậu cho nên Vệ Lam
đương nhiên muốn lợi dụng bí mật giữ kín như bưng này của Đoàn Chi Dực.
Vì vậy, cô phải tỏ rõ lập trường rằng mình sẽ không mồm năm miệng mười,
không bán đứng cậu.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô biết
được thì ra nhìn Đoàn Chi Dực có cuộc sống sung sướng thế thôi nhưng
không ngờ cũng gặp phải những chuyện như vậy. Cuối cùng cô cũng biết
được tại sao Đoàn Chi Dực vẫn cứ có vẻ không vui như vậy… Có một người
mẹ bị điên, bất cứ ai cũng không vui nổi.
Đoàn Chi Dực quay đầu lại, nhìn từ trên
xuống dưới, thấy vẻ mặt thương hại của cô thì gương mặt vốn hằm hằm kia
bỗng trở nên phẫn nộ, thế nhưng cậu vẫn không nói tiếng nào, chỉ nghiêng người đẩy cô ra xa, dùng sức đóng mạnh cửa xe lại.
Sau đó, chiếc xe lao vút đi trước mắt Vệ Lam.
Cô nhíu mày một cách vô tội, hoàn toàn không biết Đoàn Chi Dực lại phát điên gì nữa.
Nghĩ không ra đương nhiên là không cần
nghĩ, những cảnh hôm nay nhìn thấy đã đủ làm Vệ Lam kinh ngạc, giống như là đang cất giữ một bí mật lớn làm cô cứ thấp thỏm không yên, nhưng lại có một sự hưng phấn nhẹ.
Những ngày nghỉ tiếp theo, Đoàn Chi Dực không đến tìm Vệ Lam nữa. Điều này làm cô thả lỏng được mấy ngày.
Mãi đến khi đi học lại, 4 – 5 ngày liên tục mà không thấy bóng dáng Đoàn Chi Dực đâu, rồi khi tan học không
thấy chiếc xe quen thuộc nhà Đoàn Chi Dực thì Vệ Lam mới cảm thấy khác
thường.
Trước đó cô đã chấp nhận số phận và nghĩ rằng hễ đi học lại là sẽ tiếp tục cuốc sống như học kỳ vừa rồi. Tuy cô
là con gái, mỗi ngày lại sống chung với một người con trai xa lạ, thậm
chí là ngủ chung giường thì vừa khó tin vừa đáng thẹn, nhưng từ khi gặp
mẹ của Đoàn Chi Dực, cô lại cảm thấy cậu rất đáng thương. Thậm chí cô
còn đoán rằng cậu ghét cô đến thế nhưng vẫn buộc cô ngủ chung với cậu,
tám chín phần là vì sống một mình quá cô đơn, giống như lời ba cậu đã
nói trước đây.
Cho nên chỉ cần cậu không làm gì quá
đáng với cô thì cô ở bên cậu vài tháng cũng không sao, coi như là làm
việc tốt. Dù sao thì cậu cũng có thể phụ đạo thêm cho cô.
Đoàn Chi Dực bỗng nhiên biến mất tăm làm Vệ Lam cảm thấy hơi bất an. Đương nhiên là cô mong từ nay về sau Đoàn
Chi Dực không hề quấy rầy cuộc sống của mình nữa, vậy thì cô có thể yên
tâm trở về với cuộc sống bình thường, vui chơi với bạn bè, trò chuyện
vui vẻ với Triệu Phi. Nhưng chỉ sợ lỡ như cô thả lỏng, quên bén mất Đoàn Chi Dực, rồi một ngày nào đó bỗng nhiên cậu lại xuất hiện khiến cô
không kịp trở tay, thế chẳng phải muốn lấy mạng của cô sao.
Cô không thể vui mừng quá sớm được.
Cô từng lén gọi điện thoại cho cậu nhưng lại không có ai nghe. Cô còn vòng vo nghe ngóng từ Quách Chân Chân –
người trước nay tin tức nhanh nhạy nhưng vẫn không có kết quả.
Đến thứ 7, Vệ Lam thấy bàn phía sau mình vẫn trống không. Do dự rất lâu, cuối cùng buổi chiều sau khi tan học,
cô bỏ lại bạn bè, lén leo lên chiếc xe buýt đi về phía nhà Đoàn Chi Dực.
Cô đã tới nhà họ Đoàn rất nhiều lần nên dù người làm không biết cô có thân phận gì nhưng vẫn biết là cô có thể tùy ý ra vào.
Vệ Lam vào tới cửa mới cảm thấy nơi có
thể được gọi là quen thuộc này hôm nay có chút khác thường. Tuy cô không thể nói ra rốt cuộc khác thường chỗ nào nhưng cũng có thể cảm nhận được sự u ám nặng nề trong đó.
Cửa biệt thử mở toang, có người làm ra ra vào vào, thấy cô cũng không hề ngạc nhiên mà chỉ tiếp tục bận rộn.
Cô thấp thỏm bước vào nhà nhưng lại không thấy Đoàn Chi Dực ngay mà lại gặp ba cậu.
Đoàn Hồng ngồi trên sô pha, ông khác hẳn với lần trước Vệ Lam gặp. Tóc như bạc hơn, sắc mặt u buồn, chỉ trong
mấy tháng ngắn ngủi mà dường như từ một người đàn ông trung niên hăm hở, ông đã biến thành một ông lão ủ ê.
Thấy Vệ Lam, mắt ông hơi sáng lên, rồi vẫy tay với cô: “Vệ Lam, cháu đến rồi à.”
Một câu trần thuật rất bình tĩnh.
Vệ Lam rụt rè bước tới, nói nhỏ: “Chú,
cháu đến thăm Đoàn Chi Dực, cậu ấy cứ nghỉ học mãi, không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?”
Môi Đoàn Hồng khẽ mấp máy, vừa giống
cười, vừa mang vẻ đau thương, nhưng giọng ông vẫn cứ bình thản ung dung
như đang nói một chuyện hết sức bình thường. “À, mẹ của Tiểu Dực đã mất
mấy ngày trước nên gần đây tâm trạng của nó không được tốt lắm. Cháu tới thật đúng lúc, cháu lên phòng an ủi nó giùm chú, bảo nó ăn chút gì đó,
nó đã không ăn uống gì trong mấy ngày nay rồi.”
Giọng của ông thờ ơ hờ hững, nếu chắc
rằng tai mình không có vấn đề, có thể Vệ Lam đã tưởng ông chỉ đang nói
chuyện thời tiết hôm nay.
Vệ Lam thoáng ngơ ngác, một lúc sau mà vẫn không co phản ứng gì.
Cô còn nhỏ tuổi, rất ít khi chứng kiến
cảnh tang tóc mất mát. Dù cô chỉ gặp mẹ Đoàn Chi Dực có một lần, hơn nữa cũng không vui vẻ gì cho lắm nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ngờ được người phụ nữ xinh đẹp nhưng không được bình thường kia lại
không còn nữa.
“Vệ Lam.” Đoàn Hồng thấy cô đang ngẩn ngơ thì gọi khẽ một tiếng.
“Dạ, cháu đi xem cậu ấy thế nào đây.” Vệ Lam hoàn hồn lại, trả lời với vẻ không được tự nhiên lắm. Nói xong, cô
luống ca luống cuống chạy lên lầu.
Đến trước cửa phòng, không biết vì chạy
nhay hay là vì khẩn trương mà tim Vệ Lam đập nhanh thình thịch, một lúc
sau cô mới cố lấy hết can đảm để gõ cửa.
Nhưng bên trong không có ai hồi đáp.
Cô nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng tự xoay tay vặn, đẩy cửa vào.
Đoàn Chi Dực nằm trên chiếc giường màu
đen quen thuộc kia, mặt đối diện với cửa. Gương mặt vốn đã trắng nay trở nên tái nhợt, hai má hơi hóp vào, nếu cậu không đẹp trai dễ nhìn thì
gầy gò như thế rất dễ làm người ta giật mình vì sợ.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, cậu không hề có phản ứng gì, thậm chí mắt cũng không ngước lên, giống như đang ngủ say.
Nhưng Vệ Lam biết cậu không hề ngủ. Cô
biết rõ dáng vẻ khi cậu ngủ say, gương mặt thả lỏng bình thản, còn có vẻ hơi trẻ con. Nhưng bây giờ thì mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, môi
thì mím, rõ ràng không ở trong trạng thái thả lỏng thoải mái.
Cô dè dặt bước tới, hơi cúi người xuống, khẽ gọi tên cậu: “Đoàn Chi Dực.”
Lông mi Đoàn Chi Dực khẽ nhúc nhích,
ngay sau đó, từ từ mở mắt ra. Thấy người trước mặt, cậu có vẻ hơi bực
mình, rồi lại nhắm mắt lại ngay.
Vệ Lam lại bước tới một bước: “Đoàn Chi
Dực, tôi đã biết chuyện của mẹ cậu rồi, người chết không thể sống lại
được, cậu hãy nén đau thương mà sống tiếp. Chú Đoàn nói cậu đã không ăn
cơm mấy ngày nay rồi, cậu dậy ăn chút gì đó đi, nếu dì ở dưới suối vàng
mà biết được cậu nhịn đói thế thì cũng sẽ lo lắng lắm.”
Cô bắt chước những lời trong phim, dù
hơi rập khuông máy móc nhưng cũng tràn đầy sự chân thành, nhất là đối
với một người đối xử dữ dằn với mình.
Đoàn Chi Dực bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, rồi cậu ngồi bật dậy, đẩy cô ra. “Cậu thật là phiền phức.”
Tuy cậu đang suy nhược nhưng cú đẩy này
là dùng hết sức, Vệ Lam bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đẩy ngã và
đụng đầu vào góc tủ ở đầu giường.
Vệ Lam cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trán hơi ươn ướt, âm ấm. Cô không biết đó là gì, chỉ cảm thấy đầu rất đau,
và cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta coi như lòng lang dạ thú nên
nhất thời, cô ngồi bệt dưới đất, uất ức đến nỗi nước mắt lập tức trào
ra.
Đoàn Chi Dực thấy trán Vệ Lam rướm máu
nên hình như hoảng hốt, lập tức vội vội vàng vàng nhảy xuống giường,
luống cuống chạy ra mở cửa gọi người vào, còn mình thì trở vô phòng,
ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Đau lắm phải không? Sao cậu lôi
thôi thế làm gì, chõ mõm vào chuyện người khác làm gì chứ?”
Vệ Lam nghe cậu nói thế thì rất ấm ức.
Cậu đối xử với cô như thế mà cô còn chạy tới an ủi cậu, không ngờ lại bị cậu đẩy ra và mắng mỏ cho nên nước mắt rơi càng dữ dội hơn, rồi nghẹn
ngào nói: “Tôi sợ cậu quá đau buồn nên mới tới thăm cậu chứ có làm gì
đâu.”
Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ, ma xui quỷ kiến
gì mà lau mặt cho cô, thở dài một hơi rồi nói với giọng ôn hòa: “Đừng
khóc nữa, tôi không sao.” Ngừng một lát, cậu nghiêng đầu nhìn cái tràn
còn rướm máu của cô, nói: “Đầu đau lắm có phải không? Có vẻ như cũng
không sâu lắm, tôi đã sai người đi lấy hộp thuốc để cầm máu cho cậu.”