Lúc Đoàn Chi Dực gác điện thoại, Vệ Lam đã đi đến cửa. Anh có chút gấp rút gọi cô lại: “Em đi làm gì hả?”
Vệ Lam không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Đi làm.”
Đoàn Chi Dực ngẩn người, nhưng đã hành
động trong chớp mắt, lúc cô còn chưa bước ra cửa, bèn giữ chặt cô lại,
nói với vẻ dữ tợn: “Không cho đi, em rút lại những lời em vừa mới nói
đi.”
Vệ Lam quay đầu lại lạnh nhạt liếc anh
một cái, nói: “Anh cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa sao? Cho dù có rút
lại thì sao nào? Điều đó không hề có nghĩa tôi không nghĩ như vậy.”
“Tôi mặc kệ, dù sao em cũng phải rút lại.” Trong giọng điệu của Đoàn Chi Dực mang theo chút lo lắng.
Vệ Lam cau mày rút tay mình ra từ trong
xiềng xích của anh, có chút mất kiên nhẫn, nói: “Đoàn Chi Dực, đây là
phòng làm việc, anh là giám đốc của Azure, anh không thể trẻ con như
vậy?”
Nói xong, nhân lúc anh không để ý, đẩy cửa đi ra.
Đoàn Chi Dực tức giận nệm một đấm vào
cánh cửa, gần như bực bội đến cùng cực, dùng sức kéo cổ áo ra, cuối
cùng, lại chán nản dựa vào cửa, thở một hơi thật mạnh ra.
Hai người vẫn chiến tranh lạnh với nhau. Dường như càng đi càng xa, cũng có lẽ trước giờ hai người chưa từng tiến lại gần nhau.
Vệ Lam chỉ cảm thấy tinh thần xuống dốc
tột độ, giống như chẳng có hứng thú với bất kỳ điều gì, điều duy nhất cô hy vọng là có thể thoát khỏi cuộc sống làm cô hoang mang này.
Cô cũng từng có ý nghĩ dọn hành lý rời
khỏi, nhưng bị Đoàn Chi Dực biết được, tức giận đến cực độ, giống như
biến thành một con ác thú hung tàn, đập cái vali của cô tan tành, còn
tịch thu luôn mọi giấy tờ tùy thân của cô.
Dáng vẻ của anh lúc đó, quả thật làm cho
người khác khiếp sợ, bất kể nhìn thấy thứ gì đều đập nát, làm cho nguyên cả căn phòng bị anh đập đến tan tành. Sau khi đập xong, liền ôm chặt
lấy Vệ Lam, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đỏ
hoe, trong đó ngổn ngang đủ mọi cảm xúc, oán hận, tức giận, còn mang
theo chút ngỡ ngàng và không biết xoay sở thế nào.
Trong giây phút đó, Vệ Lam gần như không nhẫn tâm đối mặt với anh, chỉ có thể lẳng lặng quay người bỏ đi.
Từ đó về sau, Vệ Lam không có bất kỳ dự
định rời khỏi nào nữa. Vẫn đến Azure làm như mọi ngày, tụ tập một chỗ
với các đồng nghiệp, cố gắng để mình không nghĩ quá nhiều, để mình sống
vui vẻ một chút.
Cô không phải là một người phụ nữ quá để
bụng, qua hai ngày, cục tức trong lòng cũng tiên tan đi ít nhiều, cũng
từng nghĩ sẽ bắt tay làm hòa với Đoàn Chi Dực. Nhưng hình như anh rất
bận, luôn có việc rắc rối quấn quanh người, buổi tối thường về rất
khuya, sau khi quay về cũng ở trong phòng làm việc gọi điện thoại.
Thỉnh thoảng Vệ Lam nghe thấy tiếng anh tranh chấp với người khác, còn lờ mờ nghe được tên của Trần Vũ Yên.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, buổi tối Vệ Lam vừa tỉnh dậy, thì thấy bên giường trống trơn, lấy di động ra xem,
đã hơn hai giờ sáng.
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi bật dậy khỏi
giường, mở cửa phòng ngủ, đi trên hành lang tối đen, nhưng phòng làm
việc ở cuối hành lang lại lóe ra chút ánh sáng. Cô rón rèn đi đến, bởi
vì cửa đi khép hờ, cô đẩy nhẹ ra, đập vào mắt, là Đoàn Chi Dực đang ngồi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Thời tiết lúc này đang là mùa thu, buổi
tối đã hơi trở lạnh. Vệ Lam cau mày, đi đến muốn gọi anh dậy, nhưng vẫn
không mở miệng, nhìn những tấm ảnh hơi lộ ra ở mép túi giấy trước.
Có lẽ tính tò mò là bản tính trời sinh của phụ nữ, cô không nghĩ nhiều, tiện tay cầm vài bức ảnh rút ra nhìn một chút.
Trong chớp mắt, đầu óc của cô trống rộng. Những tấm ảnh này có lẽ là chụp lén, chỗ bên trong bức có ảnh có lẽ là
hành lang của quán bar. Người đàn ông trong bức ảnh đầu tóc bù xù, ôm
một người phụ nữ chỉ quấn có chiếc khăn tắm, đi ra từ một căn phòng nào
đó. Có lẽ thời gian quá lâu, bức ảnh nhìn không rõ lắm, nhưng Vệ Lam vừa nhìn có thể nhận ra đó là Đoàn Chi Dực và Vệ Lam.
Vài giây sau, Đoàn Chi Dực nói những lời
vô nghĩ trong lúc ngủ mớ, làm cho Vệ Lam tỉnh lại. Cô vội vã gom những
tấm ảnh vào trong túi giấy, lắc đầu, để mình không nghĩ quá nhiều, sau
đó hít sâu một hơi, đi về phía trước, vỗ người đang ngủ mớ.
Đoàn Chi Dực mơ màng mở mắt ra, nhìn cô.
Vệ Lam không tự nhiên mở miệng: “Anh đừng ngủ đây, coi chừng bị cảm lạnh.”
Đoàn Chi Dực hơi giật mình trong chốc
lát, rất nhanh sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, khóe môi hơi xong lên,
dường như có chút vui vẻ. Anh kéo cô qua, để cô ngồi lên đùi mình, cúi
đầu nói bên tai cô: “Em đang quan tâm tôi sao?”
Vệ Lam nhìn gương mặt vui vẻ của anh, có
hơi tức tối, giận mình tại sao lại trở nên mềm yếu như thế này. Cô quay
đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Có quỷ mới đi quan tâm anh.”
Rõ ràng tâm trạng của Đoàn Chi Dực rất tốt, tựa vào sau tai cô: “Vệ Lam, đừng bỏ mặc tôi, được không?”
Giọng nói của anh mang một chút cầu xin
dịu dàng. Nhưng Vệ Lam lại cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh cả ngày thấy đầu
không thấy đuôi, cô đâu có mặc kệ anh đâu.
Không đợi cô nói chuyện, Đoàn Chi Dực nói tiếp: “Em cũng đừng nói những lời kia nữa, tôi không thích nghe. Tôi
muốn em luôn ở bên cạnh tôi. Có một số lời tôi không biết phải nói sao,
nhưng tôi biết em hiểu, vẫn luôn hiểu. Nếu như tôi có chỗ nào làm không
tốt, em có thể nói ra, tôi sẽ sửa mà.”
Không biết có phải vì đôi mắt còn lim dim chưa tỉnh, cho nên giọng nói của anh mang chút dịu dàng lấy lòng. Trong tưởng tượng của Vệ Lam, anh luôn ngang ngược bá đạo hung dữ, trước giờ
từng nói chuyện với cô như vậy. Cô có chút có đỏ mặt. Cho nên hơi mất tự nhiên nhảy dựng lên, có hơi xấu hổ phản bác anh: “Chỗ nào của anh cũng
đều làm không tốt.”
Nói xong, liền đi ra bên ngoài.
Đoàn Chi Dực đứng dậy, đuổi theo sau cô,
ôm ngang eo cô, nửa ôm nửa bế cô đi ra ngoài: “Em chắc chắn chỗ nào tôi
cũng làm không tốt sao?”
Người đàn ông có cáu kỉnh tẻ nhạt hơn
nữa, thì ở trước mặt người con gái mình yêu, đều sẽ vô thức giở tính trẻ con và vô lại. Giọng điệu của anh mập mờ, Vệ Lam tất nhiên biết rõ anh
đang nói gì, mặt đỏ đến tận mang tai, cũng may đưa lưng về phía ánh đèn, nếu không khuôn mặt này không biết để đâu.
Bởi vì mấy ngày nay ai cũng giận lẩy, hai người đã rất lâu rồi không ngọt ngào với nhau. Vừa bước vào phòng ngủ,
chưa đi đến giường, Đoàn Chi Dực liền hôn cô, gấp gáp cởi quần áo của
cô.
“Anh chậm chút!” Đầu Vệ Lam né tránh, oán giận đấm anh.
Anh không hề bị ảnh hưởng. Nhanh chóng cởi sạch đồ cô, ngựa quen đường cũ mà đi vào cơ thể cô.
Người đàn ông về phương diện này có thiên phú hơn phụ nữ. Kinh nghiệm của Đoàn Chi Dực chưa được hai tháng, nhưng bây giờ đã thành thạo như một cao thủ.
Vệ Lam bị anh đè ở sau cửa, lên xuống đến hoa đầu chóng mặt, sau khi một chút đau đớn đi qua, thì có từng đợt sun sướng từ dưới truyền đến, cả người nóng vô cùng, sau lưng lại là cánh
cửa gỗ lạnh lẽo, có cảm giác hơi mát, chính xác là lửa băng giao nhau.
Cái cảm giác này làm cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, nghiến răng cố nhịn
không để phát ra âm thanh, dùng sức nhéo anh mấy cái: “Lên giường đi,
tôi lạnh.”
Đoàn Chi Dực đang thở gấp, lâu lắm rồi
không chìm đắm trong tình dục, vừa nghe cô nói như vậy, hơi tỉnh táo một chút, nhưng cách nhau chỉ một tấc, mơ màng thấy gương mặt cô đỏ mặt với dáng vẻ nhếch nhác, buồn bực cười khẽ.
Điều này làm cho Vệ Lam càng thẹn quá hóa giận, thở gấp căn vào tai anh một cái, cố ý trả thù.
Đoàn Chi Dực không cho là vậy, kéo cô đến trước người mình, rồi đi về phía giường lớn.
Bởi vì chân trái không được linh hoạt, tự thế này với anh không quá thuận tiện, Cho nên trong lúc nghiêng ngã lảo đảo, làm cho phía dưới của Vệ Lam có cảm giác, cô càng xấu hổ hơn.
Cũng may, đi đến giường không xa, chưa đến ba mươi giây đã tới.
Sau khi mây mưa đi qua, hai người ướt sũng mồ hôi, ôm nhau thở gấp.
Vệ Lam thầm nghĩ, anh nói không sai,
không phải anh nơi nào cũng không tốt, thậm chí những lúc như thế này,
anh làm vẫn không tệ.
Chỉ là, sau khi đầu óc tỉnh táo, lại nghĩ đến những tấm ảnh lúc nãy cô vừa thấy.
Thực ra tấm lòng của Đoàn Chi Dực dành
cho cô, trước giờ cô chưa từng nghi ngờ. Nhưng những chuyện cũ của những năm đó, anh đã làm những gì, đã xảy ra những gì, cô không hề biết gì
cả. Có lẽ từ trước đó, cô ngoài biết anh là một cậu ấm nhà giàu cô đơn
lẻ loi ra, những chuyện còn lại cô không hề biết.
“Đoàn Chi Dực……..” Vệ Lam thử mở lời:
“Sau này em sẽ không tùy tiện nói những lời đó nữa, em sẽ theo như muốn, ở bên cạnh anh. Nhưng mà………… sau này anh cũng đừng vô cớ nổi giận uy
hiếp em, được không?”
Đoàn Chi Dực nghe xong vế phía trước, lại là những lời nói dịu dàng hiếm hoi, trong lòng suýt chút nở hoa, nhưng
nghe thấy vế sau làm cho anh nổi giận ngay: “Anh vô cớ nổi giận với em
lúc nào chứ?”
Nói xong lại lập tức thấy không đúng, vội vã nhỏ giọng nói: “Được rồi”. Cho qua, rồi lại không chắc chắn hỏi cô:
“Có thật là em sẽ ở bên anh, luôn luôn ở bên anh sao?”
Vệ Lam không tự nhiên gật đầu: “Chúng ta đã như vậy rồi, em còn có thể thế nào đây.”
Cuối cùng Đoàn Chi Dực mỉm cười: “Đây là
em nói nha, nếu như em dám lừa anh, xem anh xử em thế nào!” Nhìn thấy Vệ Lam cau mày, anh bồ sung ngay: “Đây không phải uy hiếp em đâu.”
Vệ Lam cười khẩy một tiếng, ngừng một
chút, lại nói: “Còn nữa, anh không được lừa dối em. Nếu như em biết anh
lừa dối em, em sẽ bỏ đi thật xa, để anh không thể tìm thấy em nữa.”
Đoàn Chi Dực ngẩn người chốc lát, vội nói: “Anh sẽ không lừa dối em, nhất định không lừa dối em đâu.”
Thái độ của anh vô cùng chân thành, Vệ
Lam cũng tạm thời quăng chuyện mấy tấm ảnh ra khỏi đầu. Những chuyện đã
qua, cần gì phải bới móc ra nữa.
Vệ Lam nghĩ vậy, đây coi như là lần đầu
tiên hai người mở rộng lòng mình. Mặc dù mọi lời nói đều ẩn ý và khó
hiểu, nhưng cô biết, đây là bày tỏ sự thân thiết giữ cô và anh. Nếu như
có một ngày nào đó, Đoàn Chi Dực thực sự nói với người khác những lời
nói ngọt ngào anh từng nói với cô, sợ rằng cô sẽ bị anh hù chết mất.
Ngày hôm sau. Đoàn Chi Dực quét sạch
những ảm đạm trong thời gian gần đây, cả người tinh thần sảng khoái. Tối qua Vệ Lam nói những lời đó, lần đầu tiên khiến cho anh chắc chắn một
trăm phần trăm, cô có cảm giác với anh. Điều này quả thật quá tuyệt vời, cho nên buổi sáng lúc tỉnh dậy, thấy gương mặt cô tươi cười dịu dàng
với anh, trong chốc lát anh cảm thấy cả bầu trời sáng lên.
Cảm giác chờ đợi mây tan, có lẽ là như thế này đây.
Bởi vì quá vui vẻ, anh khăng khăng phải
cùng Vệ Lam đi làm, còn muốn nắm tay nhau đi vào công ty.Vệ Lam tất
nhiên không bằng trong, trong lòng đang muốn nhỏ giọng giải quyết, nhìn
thấy ánh mắt anh lại nổi giận, cô vội nhắc nhở anh: “Hôm qua anh đã hứa
với em không nổi giận mà.”
Đoàn Chi Dực nuốt xuống một cục tức, nhân lúc không có ai quen biết, hôn nhẹ cô một cái, mới hài lòng chia nhau đi vào.
“Ngu ngốc.” Vệ Lam nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu cười thầm.
Cô nghĩ sao cũng không thông suốt được,
một giám đốc Azure bình thường kiêu căng lạnh lùng ngồi ở trên cao, sao
lại trẻ con như vậy nhỉ.