Vệ Lam gần như chân trước đá chân sau, cô vừa đẩy cửa trở lại căn
phòng đang sôi nổi, thì Vu Tiểu Huệ cũng từ phía sau không mời mà đi
vào.
Minh Quang đang nhếch miệng vẫy tay với Vệ Lam, trong miệng gọi: “Lam Lam, mau đến đây, dì….”
Vế sau, còn chưa nói ra, thì bởi nhìn thấy phía sau Vệ Lam bỗng có
một dáng người, mọi cảm xúc đều đọng lại rên mặt, thể hiện vẻ cực kỳ
ngạc nhiên.
Không những Minh Quang, mà bốn vị ba mẹ đang vui vẻ trò chuyện với
nhau, nhìn thấy một cô gái lạ bước vào, cũng ngừng nói, cảm thấy kỳ lạ,
không biết có phải cô gái này vào nhầm phòng hay không.
Vệ Lam theo bản năng quay lại nhìn theo tầm mắt của bọn họ, liền nhìn thấy một cô gái xấp xỉ tuổi cô, gương mặt xinh đẹp đứng ở trước cửa,
không biết có ý gì nhìn lướt qua mọi thứ trong phòng, cuối cùng ánh mắt
dừng lại trên mặt Minh Quang.
Vệ Lam không giống mấy vị cha mẹ “ngây thơ” ngồi đó, cho rằng cô gái
này vào nhầm phòng. Bởi vì cô chắc chắn mình đã từng gặp qua cô gái này, chính là trước kia, cô nhìn thấy trên những bức ảnh Đoàn Chi Dực đưa
cho cô xem.
Lúc đó cô chỉ cho rằng cô gái làm hành động thân mật với Minh Quang,
chẳng qua là lúc anh chơi bời lêu lổng, trêu chọc những cô gái không
quen biết. Cô thậm chí còn không quá tin tưởng những tấm ảnh của Đoàn
Chi Dực, mặc dù Minh Quang tham chơi, nhưng rất biết chừng mực, chắc
chắn không chơi đùa quá trớn với những cô gái khác, lúc đó cô chỉ nghĩ
đó là những thủ đoạn gây chia rẽ của Đoàn Chi Dực mà thôi, cho nên lúc
cô xem những bức ảnh đó, mặc dù có hơi không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vu Tiểu Huệ ở phía sau, rồi nghĩ đến cuộc
điện thoại “bạn trai trước” gì đó của Đoàn Chi Dực, Vệ Lam lờ mờ biết
được mình dường như đã nghĩ sai điều gì rồi.
Đương nhiên Minh Quang ngạc nhiên cũng không được bao lâu, cuối cùng
cũng mỉm cười đứng dậy, hi hi ha ha đi đến, đứng bên cạnh Vệ Lam, hỏi
người ở cửa: “Tiểu Huệ, sao em lại ở đây?”
Vu Tiểu Huệ mỉm cười đi về phía trước, không trả lời, mà rảo bước đi
về phía bàn, nói với bốn người lớn: “Xin hỏi, ở đây ai là mẹ của Minh
Quang ạ?”
Nghe hỏi đến mẹ của Minh Quang, đương nhiên lập tức tự báo danh: “Xin hỏi, cô là…..”
Vu Tiểu Huệ mỉm cười, rồi quay lại nhìn Minh Quang, nói bâng quơ rồi
quăng ra một trái bom: “Dì à, cháu có con với Minh Quang rồi!”
Một câu nói, một tiếng nổ vang, để lại trong căn phòng vốn dĩ đã yên
tĩnh, bây giờ lại càng yên tĩnh hơn, e rằng ngay cả cây kim rớt xuống
cũng nghe thấy tiếng.
Mặc dù những lời này Vu Tiểu Huệ nói với mẹ của Minh Quang, nhưng
người phản ứng lại trước nhất trong đám người tim đang đập loạn nhịp, đó là mẹ Vệ Lam. Nhìn thấy mẹ Vệ Lam nhíu hàng lông mày lại, quay đầu
nhanh về phía Minh Quang, tức giận hỏi: “Minh Quang, chuyện này là thế
nào!”
Vệ Lam biết cô gái này là do Đoàn Chi Dực gọi đến, cho dù cô ấy có
tung một trái bom lớn như vậy, cô cũng chắc chắn rằng cô gái òay cố ý
phá rối. Nhưng lúc nhìn về phía Minh Quang, cô phát hiện mình đã nghĩ
sai một lần nữa.
Một Minh Quang luôn vui tươi ráng lạn, cho dù trời sập xuống cũng có
thể chống đỡ, bây giờ mặt lại tái mét, vẻ mặt kinh hoàng. Nhưng nếu như
anh ngạc nhiên thêm chút thì không còn đáng tin nữa, có lẽ Vệ Lam vẫn
tiếp tục cho rằng cô gái này cố ý quấy rối. Nhưng vẻ ngạc nhiên của Minh Quang, quá giống vẻ mặt đang đón nhận một sự thật không cách nào chấp
nhận được.
Đúng vậy, sự thật.
Trái tim của Vệ Lam nguội lạnh đi một nửa, mặc dù vì quan hệ với Đoàn Chi Dực, cô và Minh Quang chia tay là chuyện hiển nhiên. Nhưng nếu biết được trong thời gian mình và Minh Quang quen nhau, bạn trai mình còn ra ngoài làm cho cô gái khác to bụng, Vệ Lam vẫn có chút đáng tiếc.
Cảnh chia tay này vốn dĩ thuộc trách nhiệm của cô, tất nhiên sẽ không đẹp đẽ gì. Nhưng cô không muốn đẩy trách nhiệm của mình lên người Minh
Quang, nhưng sự thật không thể như mình mong muốn như thế đấy.
Minh Quang ngẩn người vài giây, không trả lời câu hỏi của mẹ Vệ Lam,
chỉ vội vàng nói: “Tiểu Huệ, em không thể nói năng bừa bãi.”
Vu Tiểu Huệ liếc anh một cái, lấy một từ giấy từ trong túi ra, không
đưa cho anh coi, mà đặt trên bàn để cho ba mẹ MInh Quang có thể thấy rõ
địa chỉ: “Trên tờ giấy siêu âm ghi rất rõ, mang thai được mười tuần,
mười tuần trước, chúng con vừa hay nối lại tình xưa một đêm, con có thể
nói năng bừa bãi sao?”
Bây giờ, không chỉ là Minh Quang, mà vẻ mặt của ba mẹ Minh Quang cũng cứng nhắc.
Một cái phòng nhỏ bé, toàn là mùi vị của mưa đá.
Mẹ Vệ Lam vỗ bàn đứng dậy đầu tiên, mặt xanh nhợt nói với Minh Quang: “MInh Quang, dì hỏi lại lần nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”
“……….” Một người thẳng thắn vô tư như Minh Quang giờ lại im lặng, anh nhìn Vệ Lam.
Đây là ánh mắt cầu xin, nhưng lại bị Vệ Lam coi nhẹ.
Vu Tiểu Huệ đạt được mục đích của mình, tiếp tục quăng thêm một quả
bom: “Minh Quang à, năm đó khi hai chúng ta bên nhau, nói tính tình
không hợp muốn chia tay, rõ ràng là anh đứng núi này trông núi nọ, nhưng em vẫn lập tức bằng lòng. Nhưng lần này không giống vậy được, em có con rồi, cho dù anh không bằng lòng, nhưng xin anh hãy làm tốt trách nhiệm
của một người đàn ông.”
Minh Quang vẫn im lặng, gần như muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Anh
và Vệ Lam ở bên nhau bao lâu, thì chia tay với Vu Tiểu Huệ bấy lâu. Vào
một khoảng thời gian ngắn lúc trước anh đi đến quán bar, tình cờ gặp
được lại người tình cũ của mình, rượu vào gây chuyện, củi khô bốc lửa,
hai người đúng thật đã xảy ra quan hệ. Nhưng lúc đó mặc dù uống rượu,
nhưng anh vẫn không quên mang đồ bảo hộ. Nhưng mà lúc làm, ai cũng không quan tâm, ngay cả Vu Tiểu Huệ cũng tự mình rời giường rốt sớm, rồi mất
tích mấy tháng trời.
Anh nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng, một lúc chơi bời, sẽ để lại tai họa ngầm không thể biết trước như thế này.
Lúc này cuối cùng mẹ của Minh Quang mới đứng dậy lên tiếng: “Minh Quang, con lú lẫn đến vậy sao?”
Minh Quang ấp úng, đột nhiên quay qua Vu Tiểu Huệ, hỏi từng chữ từng câu: “Tại sao cô phải làm như vậy?”
Anh không phải thằnng ngu, tất nhiên biết được sự xuất hiện của Vu Tiểu Huệ, còn ngay lúc này, nhất định có nguyên nhân.
Vệ Lam đương nhiên biết rõ cô ấy tại sao lại làm như vậy? Có Đoàn Chi Dực đứng phía sau giở trò, còn cần phải hỏi tại sao ư?
Vu Tiểu Huệ nhìn Minh Quang, rồi lại nhìn Vệ Lam, nói bâng quơ: “Mang thai rồi, tất nhiên phải tìm đến ba đứa bé trong bụng chứ.”
Ba mẹ Vệ Lam, nhất là mẹ Vệ Lam, bởi vì xảy ra chuyện đột ngội này,
tâm trang vốn đang vui vẻ, bây giờ lại xuống thấp thảm hại. Bà có nằm mơ cũng không ngờ, vốn tưởng rằng con gái đã có chỗ ký gởi cả đời, thế vậy mà lại có một người phụ nữ mang thai tìm đến.
Mặc dù mặt Minh Quang tái mét, nhưng cả người vẫn còn giữ bình tĩnh,
anh nói với ba mẹ Vệ Lam đang nổi giận đùng đùng: “Chú và dì về nghĩ
ngơi trước đi ạ, chuyện này ngày mai con sẽ đến giải thích với chú và
dì.”
Mẹ Vệ Lam đứng dậy thật nhanh, kéo tay Vệ Lam, hừ một tiếng: “Anh
không cần giải thích, người mù cũng nhìn ra chuyện này là thế nào. Tôi
còn tưởng rằng con người anh đáng tin, cũng may con gái tôi vẫn chưa gả
cho anh.” Nói xong, quay đầu nhìn Vệ Lam vẫn còn im lặng rối bời nói:
“Lam Lam, con đừng buồn, chúng ta đi thôi, đàn ông trên đời này rất
nhiều, ba mẹ lại tìm người khác cho con.”
“Lam Lam………” Minh Quang nắm lấy cánh tay còn lại của Vệ Lam, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
Vẻ mặt Vệ Lam bình tĩnh đến nỗi không ai ngờ đến, nếu đổi là người
khác, thì đã suy sụp từ lâu. Nhưng cô đã đoán ra từ trước, cô cũng biết
rõ, đây không phải là lỗi của Minh Quang – Mặc dù anh có lỗi thật.
Có lẽ đây là ý trời, định mệnh đã an bài hai người họ không thể ở bên nhau.
Vệ Lam thở dài, giãy cánh tay bị Minh Quang nắm ra: “Minh Quang, cứ
như vậy đi! Mẹ em nói đúng, cũng may chúng ta vẫn chưa kết hôn.”
Trong mắt Minh Quang có chút không thể tin được: “Em muốn chia tay vậy sao?”
“Nếu không thì sao đây?”
“Lam Lam à….”
Minh Quang còn muốn nói gì đó, ba Minh Quang nãy giờ vẫn chưa mở lời, đột nhiên đứng dậy đi đến, kéo người con trai lại, cho một bạt tai lên
gương mặt tái mét của anh: “Tại sao chúng ta lại sinh ra thằng con trai
khốn khiếp thế này chứ, mày làm sao xứng với Vệ Lam hả?”
Vệ Lam nhìn thấy ba Minh Quang còn muốn đánh nữa, cuối cùng cô nhịn
không được, vội vàng giữ tay ông lại: “Chú à, chú đừng giận nữa. Xảy ra
chuyện thế này, cũng không ai muốn hết. Chỉ trách con và Minh Quang
không có duyên thôi.”
Ba Minh Quang thở hì hụt nhìn con trai, rồi hừ một tiếng, bỏ tay
xuống nhìn Vu Tiểu Huệ đang đứng bên cạnh xem kịch vui, nói với Minh
Quang với lời lẽ đanh thép: “Là đàn ông, đã làm sai, phải chịu trách
nhiệm.”
“Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Mẹ Vệ Lam hừ một tiếng, kéo con gái đi ra ngoài.
Một nhà ba người đi ra, Vệ Lam quay lại nhìn cánh cửa phía sau mình
từ từ đóng lại, cô biết, một khi rời khỏi đây, có lẽ chính là chia tay
với Minh Quang. Mặc dù đã biết rõ kết quả, nhưng ở bên nhau ba năm, vẫn
cảm thấy có chút trống rỗng và mất mác.
Trong lúc mẹ Vệ Lam tức giận, kéo Vệ Lam đi rất nhanh, vội vã bấm thang máy.
Lúc thang máy mở cửa, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Vệ Lam, bỗng khiếp
sợ. Không phải bởi vì không gian chật hẹp trong thang máy có hai người
đứng, mà bởi vì một trong hai người là Đoàn Chi Dực.
Mẹ Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực, mặc dù đã trôi qua tám năm, lúc này cơn
tức giận đã xông lên đến não bà, cho nên không chú ý bên trong thang
máy, chỉ để ý đến cơn giận mình.
Tim Vệ Lam đập thình thịch, lẳng lặng lùi về phía sau một bước, quay đầu trừng mắt với Đoàn Chi Dực.
Bị trừng nhưng không đáp trả lại, trên mặt thậm chí còn hơi mỉm cười.
Đi ra khỏi thang máy, Đoàn Chi Dực vẫn theo sau một nhà ba người.
Tiếng bước chân của anh mặc dù đã bị tiếng ồn ào bên ngoài che lấp,
nhưng Vệ Lam vẫn có thể nghe rõ ràng.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết điều gì anh cũng có thể làm được.
Suốt cả quãng đường mẹ Vệ Lam luôn mắng chữi Minh Quang, cho đến khi
đứng trước cửa khách sạn gọi xe, bà đang tức giận khó nén được mới nghĩ
đến con gái. Quay đầu nhìn Vệ Lam, lại thấy vẻ mặt của cô không bình
tĩnh như lúc nãy, bình tĩnh quá, hiển nhiên là đang cố chịu đựng gì đó,
làm cho bà có hơi lo lắng: “Lam Lam, con không sao chứ? Nếu con muốn
khóc thì con cứ khóc đi, có ba mẹ ở đây, con không cần sợ.”
Cô ngẩn ra, cô là sợ, nhưng không phải vì Minh Quang, mà là bởi vì cái tên âm u ở phía sau.
Cô lắc đầu, nở nụ cười an ủi: “Ba mẹ, con không sao, con không sao
thật mà.” Nói xong, lại sợ ba mẹ không tin, lại nói thêm một câu: “Thật
ra chuyện của Minh Quang, lúc trước con cũng biết đôi chút, chỉ là không ngờ đến….”
Ba Vệ Lam hừ một tiếng, vỗ vai cô: “Không nghĩ đến cái thằng Minh
Quang lại là loại người, thôi đi thôi đi, dù sao vẫn chưa kết hôn, nếu
như kết hôn rồi thì đúng là không kịp nữa rồi.”
Mẹ Vệ Lam cũng nhỏ tiếng hùa theo: “Cũng may chưa dính vào.” Nói
xong, bà lại nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Cũng không biết là chuyện gì
nhỉ? Cô gái lúc nãy rõ ràng cũng không tệ, sao lại gặp phải chuyện này.
Minh Quang là, cái thằng lúc trước….”
Ánh mắt Vệ Lam động đậy, biết bà muốn nói gì, vẻ mặt bỗng trở nên
cứng đờ. Bởi vì người bị bà nhắc đến bây giờ đang đứng ở phía sau bọn
họ. Cô lẳng lặng quay đầu lại, gương mặt lúc nãy còn hả hê, bây giờ đã
biến mất không còn, cả gương mặt giờ đen thui, giống như sắp nổi giông
bão. Vệ Lam sợ anh gây rối, nhép miệng nói lời cầu xin anh, anh lại quay đầu, đứng im tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này mẹ Vệ Lam cũng biết mình lỡ lời, nói hai tiếng phỉ phỉ:
“Những điều này có gì để nói. Minh Quang cho dù có xấu thế nào cũng chỉ
vì chưa chính chắn, so với cái thằng ngày trước bắt nạt con gái kia, còn tốt hơn nhiều.”
Những năm qua, chuyện của Vệ Lam và Đoàn Chi Dực, cả nhà họ Vệ gần
như giữ kín như bưng không hề nói đến, mẹ Vệ Lam trước giờ cũng không
nhắc đến.
Bây giờ bỗng nhiên than vãn như vậy, Vệ Lam không biết phải miêu tả tâm trạng của mình như thế nào đây.
Nếu như mẹ biết, người con trai mẹ nói đó, đã xuất hiện vài lần, còn
làm những chuyện quá đáng hơn lúc trước, thậm chí, bây giờ còn đứng ở
phía sau hai người, bà có ngất xỉu không ta!
Trong lúc mẹ Vệ Lam than thở, cô lẳng lặng quay đầu lại lần nữa,
không biết từ lúc nào, Đoàn Chi Dực đã biến mất không thấy. Chỉ để lại
một lối đi ở phía sau.
Có lẽ là bị mẹ Vệ Lam nói đến tức giận.
Vệ Lam mịt mờ nhìn bóng đêm dần buông xuống và đèn noen đủ màu sắc ở
phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên có cảm giác không biết phải đến nơi
nào.