Dịch: Mon
Trước mặt bàn dân thiên hạ, nhất là bên cạnh còn có Đoàn Chi Dực và
Trần Vũ Yên đang ngồi, Vệ Lam cảm thấy Minh Quang làm thế là không giống với thường ngày, khiến cô vừa xấu hổ vừa bối rối nhưng lại có cảm giác
xúc động và cảm thấy ngọt ngào.
Cô vốn tưởng gã mê gái Minh Quang đã hoàn toàn đắm chìm trong ánh hào quang của thần tượng mà quên mất sự tồn tại của bạn gái, không ngờ anh
lại làm long trọng như vậy.
Trong nhà hàng cũng không quá nhiều người, với lại do là nhà hàng cao cấp nên đa số là người giàu sang phú quý, không phải hạng thích đi hóng hớt chuyện của người khác, nhưng vẫn có người tò mò nhìn qua.
Vệ Lam hơi ngượng ngùng khó xử, cô đẩy Minh Quang đang quỳ dưới đất
một cái, giả vờ tức giận: “Đứng lên đi, đừng làm em mất mặt!”
Minh Quang lại không hề nhúc nhích, chỉ nắm lấy tay cô, thì thầm: “Em vẫn chưa nhận lời anh!”
“Được rồi được rồi, em đồng ý!” Vệ Lam không biết làm sao nên cầm lấy bó hoa hồng rồi kéo anh dậy.
Minh Quang cười hì hì, nhảy cẫng lên rồi lập tức ôm lấy mặt cô, hôn
thật mạnh hai cái rồi nói với hai người đang làm khán giả bên cạnh: “Anh Đoàn, cô Trần, hai người thấy rồi đấy, Lam Lam nhà tôi đã nhận lời cầu
hôn của tôi rồi. Nếu cô ấy dám nuốt lời, hai người phải làm chứng cho
tôi đấy.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Trần Vũ Yên cười rất rạng rỡ, đôi mắt long
lanh xinh đẹp nhìn về Đoàn Chi Dực đầy ẩn ý: “Chúng ta là nhân chứng cho Minh Quang và cô Vệ, Chi Dực, anh thấy sao?”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực đã sớm tái mét, tay thì nắm chặt cái nĩa bằng
inox, gân trên bàn tay hiện rõ mồn một, rõ ràng là dùng rất nhiều sức.
Anh lạnh lùng nhìn Trần Vũ Yên, rồi lại nhìn đôi tình nhân đang ngọt
ngào âu yếm kia, bỗng nở một nụ cười khỉnh, gằn từng tiếng, như đang
nghiến răng nói: “Đúng vậy, rất vui được trở thành chứng nhân cho các
bạn, tôi thật là vinh hạnh.”
Vệ Lam quay đầu sang nhìn anh, rõ ràng là anh đang cười nhưng trong
mắt lại không có niềm vui mà lạnh lẽo như băng, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Minh Quang lại không hề biết gì, vui vẻ sờ đầu: “Khi nào tôi và Lam
Lam tổ chức hôn lễ, hai người phải nể mặt tới uống một ly đấy.”
“Chắc chắn rồi.” Đoàn Chi Dực cười khẽ, trả lời.
Một bàn tay của Trần Vũ Yên nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang hơi run
run của anh, cười tươi tắn, nhẹ nhàng nói: “Chi Dực, hình như em còn có
chút việc, anh đưa em về nha.”
Đoàn Chi Dực thôi không cười nữa, gật đầu với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Sau khi hai người ra về, Minh Quang sang ngồi đối diện với Vệ Lam,
nhíu mày: “Lam Lam, em có cảm thấy hôm nay Đoàn Chi Dực hơi là lạ
không?”
“Hả? À!” Đoàn Chi Dực vừa ra về, tự nhiên tim của Vệ Lam bỗng đập
thật mạnh, Minh Quang nói gì suýt nữa là cô không nghe thấy. Đợi khi
hoàn hồn lại, cô mới vội vàng làm ra vẻ thờ ơ không quan tâm: “Thế sao?
Ai biết đâu chứ? Từ nhỏ tính tình của anh ta đã hơi kì quái rồi.”
“Thế sao?” Minh Quang nghi hoặc lầm bầm một câu, bỗng nhiên nhớ ra
việc gì nên nói tiếp: “Có điều hôm nay anh lại cảm thấy giữa anh ta và
Trần Vũ Yên lại không phải kiểu quan hệ ấy.”
Vệ Lam hơi ngẩn ra, không hiểu cho lắm: “Tại sao?”
“Cảm giác thôi.” Minh Quang nói xong lại cười hề hề. “Thôi mặc kệ, dù sao hôm nay anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc là được. Tối
nay trở về anh có thể gọi điện thoại báo cho ba mẹ được rồi, để ba mẹ
xem ngày giùm chúng ta, chúng ta chuẩn bị đi vào nấm mồ của tình yêu
thôi.”
Vệ Lam liếc anh một cái, nói: “Đợi một thời gian nữa hãy nói với cô chú chứ vội gì, bây giờ phòng làm việc đang bận quá kìa.”
“Mọi việc đều nghe theo bà xã của anh vậy!”
Miệng của Minh Quang bạo dạn quen rồi nên Vệ Lam cũng không để tâm
đến, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy không ổn lắm. Nhất là khi nghĩ
tới sắc mặt của Đoàn Chi Dực lúc nãy, cô lại thấp thỏm.
Cô phiền muộn nhìn Minh Quang đang cười tươi rói, chỉ mong những ngày tháng bình yên này sẽ không thay đổi.
“Anh không sao chứ?” Trần Vũ Yên ngồi cạnh ghế lái, cả người cứng đờ, giọng nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đã để lộ chút kích động.
“Không sao.” Đoàn Chi Dực hờ hững trả lời cô.
Trần Vũ Yên liếc nhìn đồng hồ, kim chỉ tốc độ đã lên tới số 12, thế
mà cũng gọi là không sao ư? Cô len lén nhìn người đang ngồi trên ghế
lái, dè dặt nói: “Anh có thể chạy chậm một chút không? Em hơi chóng
mặt.”
Đoàn Chi Dực im lặng không nói gì, nhưng một lát sau, xe bỗng dưng bất ngờ thắng gấp, tạo ra một tiếng kít chói tai.
Trần Vũ Yên thét lên một tiếng, người nhào mạnh về phía trước. Nếu
không nhờ thắt dây an toàn, chắc cô đã bay thẳng ra ngoài rồi.
Cô vuốt lại mái tóc rối, thở hổn hển, cảm thấy may mắn khi sống sót
qua cơn tai nạn, rồi quay đầu sang nhìn Đoàn Chi Dực thì thấy anh đang
gục đầu trên vô lăng, giống như là mất hết tất cả sức lực.
“Ừm… anh thật sự không sao chứ?”
Xe im lặng một lúc, Đoàn Chi Dực từ từ thẳng người lên, dựa ra lưng
ghế phía sau, đưa tay che mắt lại, thở dài một hơi thất bại, rồi khẽ lên tiếng, như đang nói với chính mình: “Thật ra anh vẫn muốn buông tay,
vẫn muốn như vậy.”
Trần Vũ Yên quen biết anh đã nhiều năm, đã gặp qua nhiều cá tính của
anh, khéo léo chu toàn, quái dị khác thường, lạnh lùng, giận dữ, nóng
nảy… nhưng chưa bao giờ thấy anh như vậy, gần như là bất lực và tuyệt
vọng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, lòng đau buồn.
Cô đưa tay về phía đầu anh, nhưng khi sắp chạm tới thì từ từ rụt tay
lại, mỉm cười thả lỏng: “Chẳng phải nói yêu một người chính là hy vọng
người ấy được hạnh phúc sao? Em thấy Vệ Lam rất vui vẻ, chi bằng anh hãy tác thành cho cô ấy đi.”
Đoàn Chi Dực lấy tay ra, bật dậy, ngồi thẳng, đôi mắt đỏ sòng sọc
tràn đầy vẻ tức giận và không cam tâm, giống như là thú dữ muốn cắn
người, anh đập mạnh tay lên vô lăng: “Dựa vào cái gì chứ?”
Trần Vũ Yên liếc nhìn dáng vẻ cáu tiết của anh, bỗng nhiên rất muốn
cười: “Nói thật, em rất muốn giúp anh, hơn nữa em cũng đã làm rồi. Trong thời gian này, em vẫn đi lại rất thân thiết với Minh Quang, anh ta rất
ân cần với em, thiếu nữa làm em tưởng là anh ta đã mê em tới mức không
biết gì nữa, chỉ cần ngoắc tay là khiến anh ta rời xa Vệ Lam. Thế nhưng
không ngờ anh ta hoàn toàn chỉ có suy nghĩ của một fan hâm mộ, không hề
có ý nghĩ đen tối gì với em. Người như thế, hoặc là quá đơn giản, hoặc
là đã nhìn thấu mọi thứ. Có điều em cảm thấy rất lạ, dường như Vệ Lam
rất tin tưởng anh ta, cũng không biết là yên tâm thật hay là… thật ra
không hề quan tâm đến Minh Quang.”
Đoàn Chi Dực cười lạnh một tiếng: “Anh cũng không bảo em nhiều chuyện.”
“Em cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng em thấy lâu như vậy mà anh vẫn không tóm được cô gái ấy nên sốt ruột thay anh thôi.”
Đoàn Chi Dực thẹn quá hóa giận, trợn cho cô một cái, tức giận nói: “Em câm miệng cho anh!
Tâm trạng này khiến Vệ Lam cảm thấy sao sao ấy. Tuy cô và Minh Quang
coi như là thuận theo tự nhiên, nhưng nếu thật sự kết hôn làm vợ chồng
thì vẫn khiến cô hơi bối rối.
Từ sau hôm cầu hôn, Trần Vũ Yên qua lại thân thiết với họ hơn, thường hỏi họ về việc chuẩn bị hôn lễ, nhiệt tình đến nỗi khiến Vệ Lam cũng
cảm thấy lạ, bởi cô và Minh Quang hoàn toàn chưa nghĩ gì tới ngày kết
hôn.
Nhưng Minh Quang lại thấy rất vui trước sự nhiệt tình của Trần Vũ Yên. Dù sao cũng là thần tượng, là nữ thần của anh.
Cha mẹ của Minh Quang ở thành phố khác. Trước khi quyết định ngày kết hôn, ba mẹ anh cố ý gọi anh về thương lượng những vấn đề ăn hỏi, sính
lễ này nọ… Chuyện này đương nhiên Vệ Lam không thể tham gia nên chỉ có
thể ở lại Giang Thành một mình.
Sau hôm Minh Quang đi một ngày, buổi chiều khi vừa từ phòng làm việc
đi ra, Vệ Lam liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đậu dưới lầu. Trần Vũ Yên từ trong thò đầu ra, vén tóc lên một cách rất quyến rũ, cười với
cô: “Vệ Lam, cô có thời gian không? Có thể đi uống với tôi một ly được
không?”
Tuy Trần Vũ Yên là thần tượng của Minh Quang nhưng Vệ Lam và bị nữ
thần này không thân chút nào, nhất là vì quan hệ với Đoàn Chi Dực, cô
luôn có một cảm giác bài xích.
Có điều cô không cách nào để từ chối lời mời của người dẫn chương trình xinh đẹp này được, nên chỉ cười cười rồi lên xe.
Có lẽ do là người của công chúng nên nơi Trần Vũ Yên đến là một chỗ hơi kín đáo.
Hai người ngồi trong phòng VIP, Vệ Lam nói thẳng vào vấn đề: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
Trần Vũ Yên cười cười, rót cho cô một ly rượu: “Không có chuyện thì không thể tìm cô sao? Tôi còn tưởng chúng ta là bạn chứ!”
Vệ Lam không biết nói gì, bọn họ và hai chữ bạn bè cách nhau quá xa.
Trần Vũ Yên nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, tiếp tục cười nói: “Thật ra tôi tìm cô là muốn nói chuyện về Đoàn Chi Dực.”
“Nếu là thế thì cô nên đi tìm Quách Chân Chân.” Vệ Lam vô thức nói.
Trần Vũ Yên lại không cho là đúng: “Nhưng tôi lại muốn tìm cô, chẳng phải hai người là bạn học cũ sao?”
Không biết tại sao, tuy cô ấy nói rất thản nhiên nhưng Vệ Lam lại trở nên rất căng thẳng, cô bưng ly rượu lên, bắt đầu uống từng hớp, từng
hớp đến hết, như để cuốn trôi đi sự hoảng hốt bỗng dưng ập tới này.
Trần Vũ Yên cũng uống một hớp, như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Vệ
Lam, cô không cần phải căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với cô về chyện của
Đoàn Chi Dực thôi.”
Vệ Lam biết chuyện này không liên quan tới mình, nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn nghe.