Dịch: Thanh Dạ
Vệ Lam sau khi về đến nhà, tiện tay để cái đĩa CD mà Quách Tử Chính bên cạnh máy vi tính, vứt qua một bên, còn mình thì làm vệ sinh cá nhân thật gọn lẹ, rồi nhảy thẳng lên giường ngủ.
Cuộc sống nửa năm yên bình không sóng to gió lớn, buổi tối đột ngột đêm đó giống như quăng vào trong nước một cục đá, tạo nên những gợn sóng nhấp nhô. Ngay cả lúc Vệ Lam nằm mơ, cũng thấy cái hôn dịu dàng dai dẳng của Đoàn Chi Dực.
Chỉ là sau khi tỉnh mộng, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù cô vẫn còn yêu anh, cũng không có lý do gì để mơ mộng có thể ở bên anh. Tình yêu thương và mong chờ của cha mẹ, giống như một tấm lưới dịu dàng, cột cô thật chặt, Vệ Lam không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời bắt tay nhau sống hòa bình.
Vài ngày trôi qua, Vệ Lam tan ca từ sớm, ngồi ở trong phòng chơi game, mẹ Vệ Lam đang ở trong bếp nhặt, bỗng dưng lén chạy đến cửa phòng cô, dò hỏi: “Vệ Lam, cái cậu Quách Tử Chính kia hình như lâu lắm không đến rồi nhỉ? Hai đứa xảy ra chuyện gì à?”
Vệ Lam dạ một tiếng, thuận miệng nói đại: “Con và anh ta trước giờ chẳng có gì với nhau, do mẹ nghĩ quá nhiều thôi.”
Mẹ Vệ Lam nuối tiếc gật đầu: “Một người tốt vậy mà, thật đáng tiếc. Nhưng không sao, mẹ giúp con tìm hiểu hai người khác rồi, cuối tuần này con đi gặp thử đi.”
Vệ Lam đồng ý bừa, chờ mẹ đi khỏi phòng rồi, ánh mắt cô liếc nhìn cái đĩa CD Quách Tử Chính đưa, mà mình còn chưa có xem đến, nghĩ gì đó, cầm nó lật trái lật phải xem. Không có bất kỳ dấu hiệu gì, xem ra là một chiếc CD tự mình làm.
Vệ Lam không hề ôm chút mộng tưởng gì với Quách Tử Chính, cho nên đồ vật anh ta đưa cũng chẳng có hứng thú, vì vậy cô bỏ chiếc CD vào trong máy vi tính với một thái độ nhàm chán.
Bên trong chiếc CD chỉ có một số tài liệu linh tinh. Vệ Lam mở đại ra xem, hình ảnh hiện lên không rõ lắm, có thể nhìn ra đây là một đoạn đường cái được giám sát, ống kính đặt ở chính giữa, là tại ngã ba của một con đường.
“ quỷ gì đây?” Vệ Lam lẩm bẩm, cười mỉa lắc đầu, đang định tắt đi, ánh mắt lại bởi vì hình ảnh trong đoạn phim dừng lại.
Trong màn hình, đó vốn là một đoạn đường vắng vẻ, lại xuất hiện hai chiếc xe thể thao, một trắng một xám, tốc độ của chiếc xe màu trắng chạy rất nhanh, không hề bởi vì đèn giao thông ở ngã ba chuyển sang màu đỏ mà dừng lại. Điều làm cho người không ngờ đến, ngay khi chiếc xe sắp rẽ hướng ngay tại ngã ba, chiếc xe màu xám bên cạnh đang chạy chậm như sắp dừng lại, thì đột nhiên tăng tốc, sau đó quay đầu xe lại với tốc độ nhanh nhất, dùng cả chiếc xe chặn chiếc xe màu trắng đang chạy như bay kia lại.
Trong màn hình có thể nhìn thấy, lúc hai xe đâm vào nhau, chiếc xe màu trắng kia vội vã hãm phanh xe, nhưng vẫn tông vào chiếc xe màu xám ở phía trước, lệch khỏi đường vài mét, xe lật ngược trên đất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai giây đó, Vệ Lam không thể tìm ra được nguyên nhân, chỉ cảm thấy đây là một cảnh tai nạn giao thông kỳ lạ. Cô không thể hiểu được, chiếc xe màu xám vốn dĩ sắp dừng lại, tại sao lại đột nhiên tăng tốc quay đầu xe, rồi lấy cả chiếc xe chặn chiếc xe đang chạy như điên bên cạnh.
Nhìn vào là thấy muốn tìm cái chết mà.
Lúc Vệ Lam đang khó hiểu về vụ tại nạn, thì cô lại nghĩ đến, Quách Tử Chính đưa cho cô một cái đĩa CD kỳ lạ này, rốt cuộc anh ta muốn gì?
Cô còn nhớ rõ anh ta còn nói không xem sẽ hối hận!
Rốt cuộc do tính tò mò, Vệ Lam lại bật đoạn phim ngắn không thể ngắn hơn nữa xem lại từ đầu.
Lần thứ hai, cô nhìn ra trong đoạn phim có một chỗ khác lạ, lúc hai chiếc xe chạy ra ngã ba, bên trong đoạn phim xuất hiện một người chạy xe đạp, đang chạy qua chỗ ngã ba kia.
Hình ảnh không rõ, nhưng lúc Vệ Lam xem đến cảnh đó, trong lòng có một cảm giác căng thẳng lạ thường. Cô dừng lại, phóng to màn hình lên. Bóng dáng nhỏ bé đó, cũng phóng to ra trên màn hình máy vi tính.
Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, Vệ Lam vẫn có thể nhận ra đó là mình năm mười sáu tuổi.
Trong hình ảnh, người lái xe đạp đó, bên trong lỗ tai còn đeo tai nghe, chạy băng qua ngã ba, đó chính là Vệ Lam lúc mười lăm mười sáu tuổi.
Cô che miệng lại, hai mắt mở to nhìn màn hình chằm chằm, đầu óc trở nên trống rỗng. Sau giây phút đó, tay chân cuống cuồng phát lại, để đoạn phim chạy chậm, đoạn phim ngắn ngủi vài giây, kéo dài vì một hình ảnh hoàn chỉnh.
Vệ Lam vừa lái xe đạp vừa đeo tại nghe, chạy băng qua ngã ba. Một chiếc xe thể thao chạy như bay, tốc độ vượt qua một trăm km/h, đang định vượt đèn đỏ ngay ngã ba. Mà lúc này, chiếc xe màu xám kia vốn định giảm tốc độ, thì đột ngột tăng tốc, quay đầu xe chặn chiếc xe đang chạy như bay định tông vào Vệ Lam.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, mà Vệ Lam đang đeo tai nghe lắc đầu qua lại, hồn nhiên không hề biết gì, lúc hai chiếc xe tông vào nhau, người cũng đã chạy qua khỏi ngã ba, rẽ sang một con đường khác, cảnh tai nạn giao thông này bị quăng lại ở phía sau, cô không hề biết đến.
Vệ Lam còn nhớ, khoảng chừng cuối học kỳ năm lớp mười, ba đi công tác mua cho cô một cái tai nghe nhập khẩu. Khoảng thời gian đó, cô yêu thích đồng bọn này đến không tách rời, gần như lúc nào cũng đeo tai nghe, đi đường ăn cơm lái xe, mỗi phút mỗi giây. Hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mới, còn thường xuyên bật âm thanh thật lớn, mắt điếc tai ngơ với mọi thứ xung quanh.
Cho nên, mới có chuyện, xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng cách cô không xa, nhưng cô hoàn toàn không biết gì.
Một người để cho người khác biết một sự thật nghiêm trọng khó tin xảy ra từ lâu, giống như đang dần dần vén bước màn che lên.
Tay Vệ Lam run rẩy, tìm số điện thoại của Quách Tử Chính. Cám ơn trời đất, điện thoại cô còn lưu số của anh ta.
“Alo!” Bên kia vang lên tiếng thờ ơ của một người đàn ông.
“Quách Tử Chính, đoạn phim tông xe bên trong chiếc CD anh đưa cho tôi, lúc đó có phải Đoàn Chi Dực không?”
“Tôi còn cho rằng em sẽ không xem đó!” Quách Tử Chính cười khẽ, giọng nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Đúng vậy, người lái chiếc xe màu xám là thằng em họ ngốc nghếch của tôi, lúc đó nó vừa lấy được bằng lái thì lại gặp tại nạn nghiêm trọng đến gãy chân, em xem lúc đó có phải rất mạo hiểm không?”
Hô hấp của Vệ Lam gấp đến hỗn độn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Tử Chính lại giở giọng điệu vô tội nói: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Lúc cảnh sát giải xử lý vụ tai nạn này, đưa đoạn phim cho chúng tôi xem, ngay cả dì dượng cũng sững sốt, còn tưởng cái thằng Đoàn Chi Dực này muốn tìm đường chết đó! Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có chỗ không đúng, lúc đó mặc dù nó không vui vẻ lắm, nhưng đã nhận được thông báo cử đi học, còn đang chuẩn bị cho một cuộc thi bóng rổ lớn, sao lại đột ngột đi tìm cái chết chứ. Nhưng hỏi nó tại sao thì nó vẫn không chịu nói, chỉ nói mình lái ẩu thôi.” Anh ta dừng lại, chuyển đề tài. “Vệ Lam, em giúp tôi nghĩ thật kỹ xem, lúc đó tại sao nó lại làm như vậy chứ?”
Vệ Lam chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, một hồi lâu cũng nói không nên lời.
Hai người ôm cái điện thoại im lặng rất lâu, Quách Tử Chính ở đầu dây bên kia thở dài rồi mở miệng: “Vệ Lam à, đoạn phim tông xe kia là lấy từ chỗ cảnh sát, đem về nhà nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lờ mờ cảm thấy Đoàn Chi Dực vì muốn ngăn chiếc xe không tông vào người lái chiếc xe đạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy vô lý. Hơn nữa với tính cách lạnh lùng của nó, cho dù Lôi Phong[1] thời nay cũng không thể làm ra chuyện như thế. Lúc đó nghĩ không ra nên cũng không tiếp tục đi sâu hơn. Cho đến khi tôi biết em, tôi lấy đoạn phim đó ra xem, mới hiểu ra mọi chuyện.”
Vệ lam cắn môi, một câu cũng nói không ra, ngay cả khi điện thoại ngắt máy rồi, cũng không biết.
Hình ảnh lúc đầu gặp Đoàn Chi Dực, từng chuyện từng chuyện hiện ra.
Lúc cô có thái độ lấy làm tiếc và thương hại về cái chân trái tàn tật của anh, sự xấu hổ của anh, lúc đi theo phía sau anh, sự mất kiên nhẫn của anh, cô mắng anh là thằng thọt, sự tức giận của anh.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy anh là một thằng u ám keo kiệt không nói lý lẽ, lại không biết rằng sự tức giận đó của anh là điều đương nhiên.
Cô không dám tưởng tượng, anh vào lúc đó, bởi vì cứu mình mà bị tàn tật, làm thế nào thừa nhận cô, một kẻ cay nghiệt không biết những chuyện đó?
Thức trắng nguyên đêm. Tinh thần của Vệ Lam lại tươi tỉnh.
Buổi sáng chưa đến sáu giờ, cô liền rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Đi đến cửa, vừa hay đụng phải mẹ Vệ Lam vừa thức dậy, bà nghi ngờ nhìn con gái bằng ánh mắt quái dị, hỏi: “Con đi làm sớm vậy sao?”
Vệ Lam lắc đầu: “Con đi tìm Đoàn Chi Dực.”
Mẹ Vệ Lam ngẩn người một lúc, không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu màu lên: “Lam Lam, con nổi điên gì vậy? Con nói mớ sao?”
Vệ Lam nhắm mắt lại hít một hơi, quay người đối diện với bà: “Mẹ à, con không muốn cãi nhau với mẹ nữa. Con chỉ nói cho mẹ biết, con gái mẹ, cả đời này chỉ cần một mình Đoàn Chi Dực.”
“Con…” Mẹ Vệ Lam vì những lời nói kỳ lạ của cô, kinh ngạc một hồi nói không ra lời.
Vệ Lam bình tĩnh lấy chiếc đĩa CD trong tay mình dúi vào tay bà: “Mẹ, đây là chuyện mười một năm trước, cảnh Đoàn Chi Dực bị tông xe, mẹ xem đi, rồi mẹ sẽ biết hết mọi chuyện. Anh ấy có nhiều khuyết điểm, cũng làm rất nhiều chuyện sai trái. Nhưng so với những điều tốt đẹp anh ấy dành cho con, đó chỉ là những điều nhỏ bỏ không đáng gì.”
“Lam Lam…” Con gái nói chuyện nghiêm túc đến kỳ lạ, làm cho mẹ Vệ Lam như lọt vào trong sương mù.
Vệ Lam không giải thích thêm, rời khỏi nhà trong ánh mắt ngẩn ngơ nghi ngờ của mẹ.
Đến biệt thự ở lưng chừng núi của nhà họ đoàn, còn chưa đến bảy giờ. Ở bên ngoài biệt thự, công nhân đã bận rộn tới lui.
Vệ Lam do dự đứng ở cửa biệt thự. Quản gia từng gặp cô vào mấy ngày trước trong buổi tiệc sinh nhật của hai cậu chủ song sinh, nhìn thấy cô, nên đi ra hỏi: “Cô Lam, cô tìm ông Đoàn sao?”
Vệ Lam gật đầu, để tránh nhầm lẫn, nói thêm một câu: “Tôi tìm Đoàn Chi Dực.”
“Thì ra cô đến tìm cậu chủ, cô đi theo tôi, cậu chủ vừa thức dậy, đang ở vườn hoa chơi với hai cậu chủ nhỏ.”
Quản gia dẫn Vệ Lam đi, đi qua một con đường đá thật dài, đến vườn hoa ở phía sau biệt thự.
Quản gia định gọi một tiếng, Vệ Lam lại làm động tác tay im lặng, từ từ đi về phía trước.
Bên trong những khóm hoa um tùm vào mùa xuân, vang lên tiếng cười đùa của người lớn và trẻ con.
Vệ Lam đi về phía trước, đứng sau những bụi hoa nhìn. Đó là Đoàn Chi Dực và hai anh em song sinh.
“Anh ơi, anh ơi, anh có thể giống Tôn Ngộ Không, leo lên cái cây kia không?”
“Chân anh hai không khỏe, không thể leo lên được.”
“Anh Tử Chính nói, chân anh hai do bị tông xe, lúc đó anh hai có phải rất đau không?”
“Ừ, có một chút.”
Vệ Lam che miệng, cắn bàn tay mình, dùng sức nhận nhịn, không để cho mình khóc thành tiếng.
Vài giây sau, cô đột ngột bước ra, ôm lấy Đoàn Chi Dực từ phía sau.
Bị người khác ôm mình, cả người cứng đờ, giống như bị hù dọa một phen, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng không nhúc nhích. Cho đến khi hai nhóc quỷ, đung đưa lôi kéo hai người lớn kì lạ kia: “Chị ơi, chị sao vậy? Sao chị lại khóc?”
“Vệ… Vệ Lam, là em sao?” Đoàn Chi Dực nghi ngờ mở miệng, nhẹ nhàng gở tay cô ra.
Anh vừa mở miệng, Vệ Lam đang khóc nức nở, bỗng dưng khóc thét lên, cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, không cho anh đẩy mình ra, dựa vào lưng anh, giọng nói dứt quãng: “Đoàn Chi Dực, sao anh lại ngốc thế hả? Sao anh không chịu nói gì hết vậy hả?”
“Vệ Lam, em sao vậy?” Đoàn Chi Dực hơi dùng sức, cuối cùng cũng quay người, để cô ôm mình từ phía trước.
“Em biết hết rồi, em biết hết mọi chuyện rồi. Chân của anh vì em mới bị thương. Em xin lỗi, Đoàn Chi Dực, em xin lỗi anh.” Vệ Lam khóc sướt mức, mất hình tượng nói: “Em sẽ không rời xa anh nữa, mai mãi cũng không rời xa anh.”
Tim Đoàn Chi Dực nhói lên, rồi lại buông lỏng ra, nói: “Em biết rồi, Chuyện lâu như vậy, ngay cả anh cũng quên, có nói cũng không phải là chuyện lớn lao gì.” Nói xong, trong đầu chợt lóe lên, giữ chặt lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn gương mặt khóc sướt mướt của cô, trên mặt là vẻ xúc động không thể tin được. “Em vừa nói cái gì?”
“Em mãi mãi cũng không rời xa anh.” Vệ Lam khóc thút thít, lại bắt đầu thấy mắc cười, ôm lấy cổ anh, nhìn vào ánh mắt đang kinh ngạc của anh.
————————————
[1] Lôi Phong: Một chiến sĩ cộng sản Trung Quốc, khi còn sống đã giúp đỡ rất nhiều người, nhắc đến anh là nhắc đến tinh thần xả thân quên mình vì người khác