Không Thể Buông Tha

Chương 11: Chương 11: Hai người




Bạch Ngọc Đường thật sự đã trở lại!?

Đứng ở cửa huyện nha, mọi người hơi ngốc lăng nhìn thiếu niên hiệp khách bạch mã bạch cừu bạch y bạch kiếm đang hầm hừ tại đó, đôi mắt đẹp hẹp dài đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Triển Chiêu.

Lạnh nha! Công Tôn Sách hơi run run, tâm nói hôm nay đứng ở đây có đủ mọi người, Bạch thiếu hiệp, ngài có thể đừng nghiêm mặt lạnh lùng với cả chúng ta hay không… Còn Triển thiếu hiệp, em, em, em sao so với hắn còn lạnh hơn chứ?

Đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Triển Chiêu trừng mắt đáp lại, cũng không nói gì, nhưng lãnh khí bốc cao như gió bão. Công Tôn Sách thề rằng mình thấy bên cạnh hắn còn có bông tuyết nhỏ sáng sáng lên…

“Bạch thiếu hiệp, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng a?” Bàng Thống chỉ sợ thiên hạ bất loạn, cười tủm tỉm mở miệng; Lí Nguyên Hạo cực sợ thiên hạ bất loạn, tự dưng hùng dũng đem khí phách oai vệ hiên ngang tiến lên từng bước che trước người Triển Chiêu, căm tức nhìn Bạch Ngọc Đường. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường nhất thời đen còn hơn Bao Chửng. Công Tôn Sách và Bao Chửng, Tiểu Man cùng có chung suy nghĩ muốn chạy ra sau Bàng Thống. Công Tôn Sách trộm tặc lưỡi: không sợ chết à! Lí Nguyên Hạo này đúng là không sợ chết! Không thấy tay Bạch Ngọc Đường đang đặt trên chuôi kiếm sao? Còn chưa lên… hắn chẳng qua e ngại Triển Chiêu nên chưa phát tác thôi.

“Bạch thiếu hiệp, mới sáng sớm lại đứng canh giữ ở cửa, không biết có chuyện gì?” Bàng Thống lại nói. Công Tôn Sách gật đầu: thời khắc mấu chốt quả nhiên còn phải dựa vào da mặt dày thật.

“….. Tốt xấu Bạch gia gia cũng đã biết việc này, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Nếu toàn dựa vào Triển Chiêu, hừ hừ, Bao đại ca, Công Tôn đại ca và Tiểu Man cô nương sợ là sẽ gặp nguy hiểm!”

Triển Chiêu nhướn mày cười lạnh, nhìn tư thế kia cũng thấy một câu “Ngươi là ai, ta nhận được ngươi sao?” tắc ở trong miệng. Lí Nguyên Hạo và Bàng Thống hiếm có khi nào nhất trí như vậy, khoanh tay chờ xem kịch vui. Công Tôn Sách vội vã nhướn mi cau mày với Triển Chiêu, chỉ sợ hắn thực đem những lời này nói ra: hảo gia hỏa, Bạch Ngọc Đường tính nết như thế nào? Những lời này e rằng chưa nói xong cũng đã chọc tổ ong vò vẽ đi? Lại nhìn Bạch Ngọc Đường cũng đang trợn tròn mắt, cả người căng thẳng, dùng một loại biểu tình ba phần khẩn trương, ba phần quẫn bách, ba phần chột dạ còn có một phần phô trương thanh thế mà nhìn khung cửa – đúng vậy, sau khi hắn nói xong chính là nhìn khung cửa, hơn nữa là bộ phận khung cửa bên sườn Triển Chiêu. Bộ dáng kia, giận thì rõ là giận, rồi lại có điểm như trẻ con ủy khuất, chết tiệt đẹp mắt.

Cho nên Triển Chiêu tuy rằng tức cũng vẫn là tức, rốt cuộc lại không mở miệng được, im lặng, ánh mắt nhìn trời nhìn đất, nhìn con đại hoàng cẩu đi ngang, chỉ không nhìn Bạch Ngọc Đường. Không khí cứ cương lên như vậy. Ngay vào lúc Bao Chửng, Công Tôn Sách và Tiểu Man đã muốn dùng ánh mắt trao đổi với nhau ý kiến nhất trí đồng tình về phòng sưởi ấm, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc phát tác: “Triển tiểu miêu, ngươi ngốc hay sao? Suy nghĩ gì mà lạnh như thế lại mặc như vậy? Trở về phòng mặc thêm áo khoác đi!”

……

Bàng Thống đem mặt giấu ở cổ áo bông dài mà “xuy xuy” cười. Công Tôn Sách và Bao Chửng, Tiểu Man vốn cũng cười đến cao hứng, lại bị khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của Bạch Ngọc Đường hung ác trừng mắt nhìn, liền đông lạnh. Sắc mặt Lí Nguyên Hạo thoáng chốc trở nên không được tốt lắm. Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, miễn cưỡng mím lại, hai má cũng đỏ lên, sau một lúc lâu đột nhiên quay người lại: “… Ta, cái kia… Không tìm được áo khoác, sau sẽ, sẽ tìm một chút…”

Cái này khiến Bàng Thống thật sự cất tiếng cười to. Nhưng Bạch Ngọc Đường trông nom không được chuyện đó: hắn nhảy ba thước cao, ngoài miệng còn ồn ào “Ta giúp ngươi tìm”, người đã tiến vào như một đạo khói.

Tiểu Man rơi lệ: “Cái gì gọi là không tìm được? Rõ ràng khi trời sáng ta giúp lấy ra áo choàng cho nó mặc, nó hừ một tiếng liền ném sang bên!”

Bao Chửng ai oán: “Đó là vì Bạch Ngọc Đường cho nó thôi… Ai, lúc hai người bọn họ cãi nhau làm mặt lạnh, xiêm y tốt như vậy cũng ném trên đất, vẫn là ta nhặt lên đó, cứ nghĩ nếu Triển Chiêu ném đi thì ta sẽ xin vui lòng nhận cho… Da chồn đó…”

Công Tôn Sách khinh bỉ nhìn hắn: “Xem ra ngươi vọng tưởng rồi!” Nghiêm túc chỉnh chỉnh mũ và lớp da chồn nước trong áo choàng, thề cùng Bao Chửng phân rõ giới hạn. (Bàng Thống: “Ừ, đẹp! Ta chỉ biết áo choàng này khẳng định tôn lên ngươi!”)

Lí Nguyên Hạo: “Dựa vào cái gì chứ, tên tiểu tử họ Bạch kia có cái gì tốt?… Uy, người Tống các ngươi không khỏi quá yếu, có chút gió lạnh thôi đã chịu không nổi?” Hắn khoác trên người áo da chồn màu đen, khinh thường nhìn Bao Chửng đang phát run cả người.

Lúc Triển Chiêu đi ra, quả nhiên lại mặc vào kiện áo khoác lông chồn hoa lệ kia, rất có lương tâm còn đem áo bông cởi ra đem cho Bao Chửng. Bạch Ngọc Đường lúc này đang mừng đến mức giống như con chuột lớn trộm được miếng dầu.

Vì thế mọi người tiếp tục hướng Diêu Tử Sơn mà đi. Về phần vì sao có thể đoán được ngày bọn họ xuất phát chuẩn đến như vậy, Bạch Ngọc Đường giữ kín như bưng. Triển Chiêu cười đến quái dị, Công Tôn Sách suy nghĩ một chút liền hiểu được, trêu đùa: “Sớm nghe nói Bạch thiếu hiệp phong lưu thiên hạ, hôm nay mới thấy quả nhiên không giống bình thường!” Tiểu nha đầu Thúy Thúy giúp việc trong bếp mấy ngày nay phá lệ ân cần với Triển Chiêu, không ngờ hóa ra có người nhờ vả!

Bạch Ngọc Đường đỏ mặt. Bàng Thống “Hừ” một tiếng lười biếng nói: “Nếu không biết tiểu cô nương quyết một lòng giúp Bạch thiếu hiệp, ta cũng không dám để người như vậy bên mình… Nàng thật thông minh, có thể từ hành động hằng ngày của chúng ta mà đoán ra thời gian xuất phát.” Triển Chiêu thấp giọng than thở: “Còn không phải là ta cố ý sao…” Tiểu Man đắc ý gật đầu: “Ta đã sớm phát hiện!”

Công Tôn Sách và Bao Chửng hai mặt nhìn nhau: chẳng lẽ chỉ có chúng ta không biết? Hứ, còn có Lí Nguyên Hạo! Đã thấy quốc vương tương lai của Tây Hạ cắn răng mở miệng: “Xú nha đầu…”

Mọi người giục ngựa hướng tới Diêu Tử Sơn, nửa đường hợp lại với Tiêu Hách và Phàn Giáp của phi vân kỵ mới biết song phương đã cùng đem sát thủ mai phục tại trên đường, dưới chân núi giải quyết sạch. Mọi người tiếp tục đi, Tiêu Hách thần tình oán hận nhìn Bàng Thống, nghe nói bên họ chết mất vài người, hiển nhiên Bàng Thống chỉ thị cho Phàn Giáp là chỉ dẫn người dọn sạch chướng ngại, mà không phải là giúp đỡ hỗ trợ đoàn kết hữu ái.

Lúc đến chân núi Diêu Tử Sơn đã là buổi trưa. Mọi người xuống ngựa, ngửa đầu, thấy Diêu Tử Sơn này rất cao, phân nửa đỉnh núi đều là tuyết đọng quanh năm suốt tháng, lại còn rất hiểm trở: không thiếu quái thạch cây cối đan xen, hơn nữa nghe nói vách núi kia cực kỳ dốc đứng, căn bản là vách núi đen.

Xem xong rồi, vài kẻ quân nhân không lên tiếng, vài người văn nhân nhìn nhau vài lần, sắc mặt đều là chợt thanh chợt bạch: vào mùa này, vào thời tiết như thế này lại lên ngọn núi này tìm kho báu? Ông trời ơi, trực tiếp giết chết chúng ta đi!

Loại sự tình như tìm kho báu đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Bố trí người dư thừa thích đáng xong, Bàng Thống đem dây cương giao cho thuộc hạ, trở lại nói: “Lí Nguyên Hạo, hiện tại ngươi còn không lấy bản đồ ra?”

Lí Nguyên Hạo cười khẽ: “Trung Châu vương chớ trách ta cẩn thận. Bản đồ kia chính là do ta hao tổn tâm cơ mà có được, nếu ta lấy ra quá sớm, cũng không thể yên tâm!” Ngoài Tiêu Hách gật đầu lia lịa, không ai để ý đến hắn. Lí Nguyên Hạo chỉ đành phẫn nộ lấy ra một bức da dê đồ cuốn, mở ra xem, ngoài đường cong qua núi mơ hồ, còn có vài vệt máu khô, cũng không biết đã thấm bao nhiêu oan hồn.

Mọi người vây quanh nghiên cứu nửa ngày, nhận ra đây đích thực là Diêu Tử Sơn, liền lập tức lên núi. Phàn Giáp cẩn thận đi trước mở đường, Triển Chiêu áp trung, Bạch Ngọc Đường cản phía sau.

Một đường nghiêng ngả lảo đảo thật sự không đề cập tới cũng thế. Cũng may Bao Chửng và Tiểu Man có thể giúp đỡ lẫn nhau, tay Công Tôn Sách có Bàng Thống chặt chẽ lôi kéo, chỉ đáng thương Tiêu Hách tuổi đã lớn, thân mình lại yếu, còn không có người trông nom.

Một đường gió êm sóng lặng, nhưng đi đến lưng chừng núi, biến cố nổi lên. Trên thực tế, Công Tôn Sách hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ rõ đột nhiên nghe thấy một tiếng hét to, tiếp theo là tiếng đao kiếm đinh đinh leng keng hỗn loạn, rồi ngực tê rần, cánh tay đau buốt, sau đó thiên toàn địa chuyển, trong lúc hỗn loạn hình như nghe thấy Phàn Giáp hô một tiếng “Tướng quân”. Chờ cuối cùng đem ý thức tan rã tụ tập lại được, y phát hiện bốn phía một mảnh hôn ám, chính mình đương nằm trong một sơn động, dưới thân trải áo bông của mình, trên người là… hình như là áo lông chồn của Bàng Thống? (ý nói ngươi đang tiếc dưới thân ngươi lúc đó không phải là Bàng Thống chứ gì?) vội vàng nhìn quanh, đã thấy mơ hồ phương hướng cửa động, một người chậm rãi xoay lại nói: “Tỉnh rồi? Chúng ta và nhóm bọn họ lạc nhau.”

“Chúng ta?”

“Phải!” Bàng Thống chậm rãi đến gần y, ngồi xổm xuống, cười đến ý vị thâm trường, “Chúng ta… hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.