Trong mắt dường như thấp thoáng bóng dáng chàng trai mỉm cười ngại ngùng, thân thể vốn nặng nề đột nhiên nhẹ đi. Khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo, nhưng Tần Sở vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn người đang đi đến trước mặt mình.
“Tần Sở, anh có sao không?”
Thiếu niên chầm chậm biến thành chàng trai dịu dàng yên tĩnh trong trí nhớ, mỉm cười vươn tay ra với hắn. Tần Sở ngơ ngác vươn tay, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay Cố An Trạch.
“An Trạch, cuối cùng em cũng chịu nhìn anh.”
Bị kéo từ mặt đất đứng dậy, cơ thể mang đầy dấu vết tang thương theo năm tháng dần biến mất, đổi lại một dáng vẻ trẻ trung tràn đầy sinh lực. Tần Sở dịu dàng nhìn đối phương, từng tiếng rồi từng tiếng mà gọi tên An Trạch. Người trước mặt cũng có chút ngại mà nở nụ cười, nhưng khi hắn vừa định kéo người ôm vào lòng thì xung quanh toàn bộ đều bị bóng đêm bao phủ.
“An Trạch? An Trạch!”
Rõ ràng vừa rồi còn nắm chặt tay nhau thoáng chốc biến mất tăm, Tần Sở không khỏi hốt hoảng, không ngừng hét lớn tên người kia. Thế giới như chỉ còn lại một mình hắn, một chút ánh sáng cũng không có. Hắn liều mạng chạy thật nhanh, nhưng tựa như bị nhốt vào một cái lồng sắt màu đen, không thấy được đường để đi tìm kiếm bóng dáng của đối phương.
Chẳng lẽ...dù chết đi rồi, hắn vẫn không thể gặp được An Trạch sao?!
Như đang rảo bước trên ranh giới ý thức, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng trôi dạt đâu mất. Đường đi ở nơi đâu, mà nơi nào là đường để cất bước. Cơ thể không còn cảm giác được mệt mỏi, hắn một mình lang thang trong thế giớ u tối, mãi cho đến khi nơi xa kia xuất hiện một cài tia sáng.
Tựa như đàn sứa thắp sáng biển sâu, lại tựa ngọn đèn trôi nổi trên mặt nước. Tần Sở hơi nghi hoặc nhìn ánh sáng đằng kia, theo bản năng bước về hướng đó.
Tại sao... lại quen thuộc đến vậy?
Ánh sáng kia ngày càng chói lóa, như bóng đèn ô tô từ nơi xa rọi đến. Tần Sở ngẩn ngơ nhìn chằm chằm thế giới trước mắt chợt hóa ban ngày, thân thể đột ngột nặng đi. Như bị một lực nào đó mạnh bạo lôi kéo vào cơ thể, ánh sáng chói lọi cũng dần biến thành ngọn đền mờ ảo trên chiếc xe Cayman của mười tám năm trước. Hắn ngơ ngác chớp mắt, xong lại chậm rãi cúi đầu.
Trên tay còn cầm nửa điếu thuốc bị đốt cháy, tàn tro rớt xuống quần tây của hắn, nếu đưa tay lau đi thì lại càng thêm bẩn. Tần Sở lại chớp mắt cái nữa, hoang mang nhìn xung quanh, ngay sau đó ngẩng đầu lên đối diện với tấm kính phản chiếu.
Hắn thấy được bản thân mình.
Bản thân hắn lúc còn trẻ, nét mặt hãy còn mang theo chút kiêu ngạo không ai bì nổi.
Không có nếp nhắn, không có tóc bạc, không có nét tang thương dày đặc tuổi trung niên. Ban đầu Tần Sở theo quán tính nhíu mày, đột nhiên sau đó mới nhận ra được gì đó mới hoảng hốt đi tìm điện thoại. Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện, sắc mặt sốt sắng đến méo mó, cả tay cũng không kiềm được mà run rẩy. Điện thoại vốn để trong túi hắn, sau một hồi lục lọi tìm kiếm thì lại bị rớt lên thảm sàn xe. Có thể là do đụng trúng nút ấn mở nên màn hình bỗng sáng lên.
4 giờ 23 phút.
Thứ tư ngày 15 tháng 7 năm 2015.
Ngày Tân Mão, tháng Qúy Mùi, năm Ất Mùi.
Tức khắc hai mắt Tần Sở mở to, vẫn còn sững sờ trong tư thế cúi người. Hắn như quên mất phải cầm điện thoại lên, cứ dại ra nhìn ngày tháng trên màn hình. Mãi cho đến khi độ sáng màn hình điện thoại tự động giảm xuống mới hốt hoảng nhặt lấy.
Ngày Cố An Trạch là 18 tháng 7 năm 2015, ngày thứ ba sau khi bị hắn đuổi đi. Như vậy lúc này đây...An Trạch của hắn vẫn chưa chết!
Tiếng hít thở bắt đầu dồn dập, tim hắn gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn hiện tại không biết là vui mừng hay lo lắng, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Tay cầm điện thoại không ngừng run lên, hắn muốn lái xe về ngay nhưng vẫn cắn chặt môi không tra chìa khóa ổ máy xe.
Không được...Lỡ như An Trạch đã đi rồi...
Lồng ngực phập phồng liên tục, hắn biết hiện giờ mình phải bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không thể làm nổi. Trái tim đang trong cơn thấp thỏm, tiếng đập thình thịch vang lên bên tai. Hắn nhập mở khóa màn hình điện thoại nhiều lần, hắn đã chẳng còn nhớ rõ mười tám năm trước mình đặt mật mã là gì nữa rồi, gấp đến độ mồ hôi vã ra đầy tay, kết quả là vô tình ấn ngón tay vào nút Home mới mở được khóa vân tay ra.
Con tim thắt chặt cuối cùng cũng tạm thở phào nhẹ nhõm, hắn tức thì mở điện thoại trực tiếp nhập dãy số không thể quen thuộc hơn nữa kia vào. Tần Sở mang hơi thở run rẩy áp điện thoại sát bên tai, tiếng 'tút' ngân vang kia khiến tim hăn lại căng thẳng hơn.
May quá...chưa tắt máy, còn chưa tắt máy....
Mỗi một tiếng chờ nối máy như lưỡi dao mài sắc bén muốn lăng trì hắn, hắn lo lắng siết chặt tay, móng tay như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay. Chỉ mới chưa đầy một phút trôi qua mà hắn cứ như dài cả tiếng đồng hồ, tim đập liên hồi.
“Tút....Tút....Tút.....”
Mồ hôi đọng trên trán thành giọt trôi xuống, cuối cùng cũng nối máy được với đầu bên kia. Trong nháy mắt hơi thở đang nghẹn khuất của Tần Sở mới được thả ra, cả cơ thể của hắn không kiềm được mà thở gấp.
An Trạch...An Trạch của hắn...
An Trạch khẽ “A lô“.
Sau khi nghe thấy tiếng thở dốc kỳ lạ ở đầu bên kia, cậu lại im lặng, không biết nên nói gì nữa. Đồ dạc vốn đã thu dọn xong xuôi, nhìn tên người gọi đến là Tần Sở, trong tiềm thức cậu cho là đối phương lại muốn trách mắng gì đó, hoặc thật ra là có thể Tần Sở bất cẩn đụng phải cũng nên...
Tự biết là mình nên cúp điện thoại mới đúng, nhưng cậu vẫn có chút luyến tiếc, chỉ có thể chua xót giữ im lặng. Có điều giây kế tiếp, Tần Sở lại đáp lời.
“An Trạch.”
Giọng nói kia vừa trầm vừa chậm, thậm chí còn hơi run. Mười tám năm nhung nhớ đều gói gọn trong hai chữ này, Tần Sở hít sâu một hơi, cố nén khóe mắt cay xè, lại khàn giọng kêu thêm một tiếng.
“An Trạch...An Trạch...”
Âm thanh kia thật sự không giống dáng vẻ thường ngày của Tần Sở chút nào, huống hồ trừ khi đối phương đi gặp cha mẹ mới gọi cậu như vậy, còn những lúc khác đều kêu cả tên lẫn họ. Cố An Trạch sửng sốt, trong lòng càng thêm sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Em đây...Tần Sở, anh sao vậy....”
Đây là uống rượu sao?
Cậu cảm thấy chắc chắn là mình bị ảo giác rồi, nên mới nghe được người kia thâm tình mà gọi mình như kia, nhưng Cầu Cầu cạnh bên không ngừng cọ cọ cậu, nói cho cậu biết không phải đang mơ. Mọi quyết định của Tần Sở đều không có khả năng đồng tình hay là thương hại cậu, vậy chỉ có thể là do sau khi say rượu đầu óc không sáng suốt mới có thể như thế....
Cố An Trạch hoang mang rồi lại hoảng hốt nghĩ, đực ra nhìn vali đến mất hồn.
Tần Sở mừng rỡ đến suýt chút nữa quên mất mình định làm gì. Hắn muốn xin lỗi Cố An Trạch, muốn bù đắp những lỗi lầm lúc trước hắn gây ra, nhưng những lời không ngừng lẩm bẩm trong lòng hắn giờ không thể nào nói thành lời.
An Trạch sẽ tin sao?
Tâm trạng còn đang hưng phấn phút chốc nguội lạnh, nhưng dù thế nào, An Trạch của hắn vẫn còn sống chờ ở nhà, so với canh giữ một bia mộ lạnh lẽo mười tám năm còn tốt hơn rất nhiều. Hơi thở của hắn gấp gáp, nhịp tim càng đập loạn nhịp. Có lẽ là quá căng thẳng, giọng của hắn vô thức nghiêm túc lại, “Em còn ở nhà không? Đừng đi, đợi tôi quay lại.”
Dứt lời, Tần Sở mới nhận ra giọng điệu của hắn có thể sẽ khiến Cố An Trạch hiểu lầm, sau đó khàn giọng nói: “An Trạch, em đừng đi... tôi trở về ngay.”
Giọng nói kia thậm chí còn mang theo chút cầu khẩn, Cố An Trạch sững sờ chớp mắt, một lúc sau mới phát ra một tiếng “ừm“. Cậu cảm thấy mình hẳn là đang nằm mơ, nếu không thì tại sao Tần Sở lại đột nhiên nói với mình bằng một giọng dịu dàng như vậy?
Hay là cậu lại làm gì chọc hắn giận nữa rồi?
Sự dịu dàng đã từng hy vọng xa vời bấy lâu nay giờ thật sự xuất hiện, thế mà cậu lại có chút hụt hẫng. Tần Sở không cúp điện thoại, cũng bảo Cố An Trạch đừng cúp máy, hắn nhanh chóng khởi động xe, đạp ga phóng như bay về nhà.
Bốn giờ sáng, trên đường hầu như không thấy ai. 18 năm trước sau khi thốt ra mấy câu nặng lời kia với Cố An Trạch, hắn cũng rất rối rắm nên không đến chỗ của Hứa Tử Mặc mà tìm nơi đậu xe hút thuốc, vậy nên cách nhà cũng không xa.
Không đến mười phút, trong tiểu khu đã vang lên một loạt tiếng ồn. Cố An Trạch vẫn ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhưng nghe thấy tiếng phanh gấp, cậu sửng sốt ngẩng đầu lên. Cầu Cầu đang dụi vào người cậu, nhưng hình như ngửi thấy mùi của Tần Sở, thế là kêu lên một tiếng rồi nhanh chân chui vào trong kho chứa đồ.
Tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng, đối phương đi rất nhanh, gần như là đang chạy. Cửa nhà không đóng, mắt Cố An Trạch chớp vài cái, trong lòng trở nên khó hiểu, ánh mắt càng thêm rối rắm. Chờ đến khi Tần Sở vội vàng thở dốc xông lên lầu, ngay lập tức bắt hắn gặp ánh mắt ngơ ngẩn như thỏ con thơ ngây của Cố An Trạch.
Trái tim đang bối rối xen lẫn bồn chồn tức khắc bình tĩnh lại khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, dường như hắn bị choáng váng, đứng ở cửa như một khúc gỗ, thậm chí không thể tiến thêm được một bước nào. Tự nhiên hắn hơi sợ, rằng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo ảnh sau khi chết, nhưng Cố An Trạch lại chầm chậm buông điện thoại đang kề bên tai xuống rồi khẽ chớp mắt.
“Tần Sở?”
Giọng nói mà hắn nhớ nhưng mười tám năm nhưng không thể nào diễn tả chợt rõ ràng vào ngay thời khắc này, sắc mặt của Cố An Trạch không được tốt lắm, đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc ban nãy, chưa kể nước da nhợt nhạt ốm yếu... Nhưng Tần Sở lúc này không để ý đến chuyện này, tay hắn khẽ run, hô hấp như bị kìm hãm, đến hít vào cũng không nổi.
Cố An Trạch hơi ngẩng đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh. Cậu có chút lo lắng rủ mắt xuống, tựa hồ lo lắng Tần Sở sẽ trách cứ mình, nhưng giây tiếp theo lại bị một vòng tay nóng bỏng mạnh mẽ ôm lấy.
Tần Sở đang ôm cậu.
Đầu óc phút chốc trống rỗng, hai người họ đã từng phát sinh quan hệ với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ một cái ôm như vậy lại khiến cho Cố An Trạch đứng hình. Tần Sở quỳ trên mặt đất, ôm chặt thân thể mềm mại và ấm áp của đối phương, hít hà hơi thở từ trên người Cố An Trạch vài cái thì cánh tay mới thả lỏng đôi chút.
“An Trạch...An Trạch...”
Âm thanh khàn khàn mang theo tiếng khóc nho nhỏ không ngừng vang lên bên tai, Cố An Trạch hoàn toàn bối rối, tay cũng không biết phải để ở đâu. Tần Sở vẫn ôm cậu, không vội hôn môi, cũng không muốn bế cậu lên giường, mà chỉ ôm chặt lấy cậu như thế này.
Hắn như giành lại được bảo bối quý giá nhất một lần nữa, không muốn buông tay.
-
- Hết chương 50 -
-